Chất Tử Điện Hạ

Trải qua vụ lần
trước, Tử Li đã khắc sâu cảm nhận được sự chí lí của cổ danh huấn ngàn
năm ‘thà rằng đắc tội quân tử cũng chớ đắc tội với tiểu nhân’ !

Người trước mặt này chẳng những là một tiểu nhân hơn nữa còn là kẻ điên âm tình bất định cộng thêm biến thái ~

“Ngươi trừng mắt ta như vậy là ý gì?” Người đối diện động tác tao nhã nâng
chung trà lên nhẹ hớp một hơi, bỗng nhiên thản nhiên hỏi.

Tử Li giận mà không dám nói gì lập tức rũ xuống mi mắt.

“Trong lòng ngươi đang mắng ta là kẻ điên?” “Bộp” một tiếng, lắc đầu liên tục.

“Có phải rất muốn rời đi hay không?” Đang lúc Tử Li còn đang do dự có nên
gật đầu hay không thì hắn đã tự cố tự địa nói, “Bất quá ta khuyên ngươi
tốt nhất đánh mất ý niệm này trong đầu, nếu đi theo ta đến Hư Huyễn đảo thì chính là vật sở hữu của ta, không có cho phép của ta ngươi đâu cũng không được đi!”

Tử Li giận, nào có ngừơi không nói lí như vậy.

“Đừng quên là ai giúp ngươi chạy ra Sở Kinh hoàng cung! Thù lao là ngươi phải theo ta sống ở chỗ này!”

Tử Li xấu hổ, “Ngươi ngàn dặm xa xôi chạy ra lãnh chức vụ là vì muốn lừa gạt một người trở về cùng mình làm bạn?”

Đột nhiên thu được một cái lãnh đao nhãn, ách, chẳng lẽ y nói sai cái gì?

Ầm vang một trận lôi minh (tiếng sấm), mây đen thật vất vả mới tiêu tán
qua một chút giờ lại dày đặc, hắc vân tiếp cận đem toàn bộ tiểu đảo trên không đều bao trùm .

“Nha, trời lại muốn mưa , đã
rơi hai ngày vẫn chưa xong a!” Tử Li nhìn ngoài cửa sổ mờ mịt nói, “Khụ
khụ, người kia trên bờ không biết có bị sóng cuốn trôi đi chưa, hoặc có
bị mưa xối chết không?”

“Bành” Người nào đó nặng nề buông trà trản hung hăng trừng mắt Tử Li.

“Ách, ngươi lại làm sao vậy? Ta không có nói sai cái gì a!” Tử Li ra vẻ vô tội nói.


“Ta thấy ngươi là chưa thưởng thức đủ tư vị của Thiêu tâm tán đi!” Người nào đó âm âm nói một câu.

Tử Li lập tức thức thời ngậm miệng.

Đối phương hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài cửa ngoặt qua góc phòng liền không thấy bóng dáng!

Tử Li lén đi đến bên cửa sổ ló thân mình ra xem xét! Hừ hừ, kiểu cách, chỉ biết ngươi giỏi vờ vịt! Bắt tay đưa lên miệng huýt một tiếng dài, tiểu
hầu kim sắc rất nhanh từ trong rừng cây nhảy ra vui mừng chạy đến trong
lồng ngực Tử Li cọ cọ!

“Tiểu kim, Goodboy (chữ gốc
nhá= =|||)! Mang ta đến bờ biển đi!” Nơi này nơi nơi đều bố trận không
có Tiểu kim dẫn đường Tử Li cũng không dám dễ dàng đi lại.

Đi đến bờ biển quả nhiên thấy Thánh dược thủ đang đứng ở trước mặt nam
nhân kia, nam nhân vẫn không nhúc nhích nằm vật trên mặt đất, xiêm y ướt đẫm dính sát vào trên người hơn nữa hơn phân nửa thân mình còn ngâm ở
trong nước. Quá xa , nhìn không thấy sắc mặt của hắn, nhưng có thể tưởng tượng ra nhất định là tiều tụy tái nhợt, môi xanh tím.

Thánh dược thủ xoay người nâng nam nhân dậy tựa trên lưng mình, tiếp theo cư nhiên thi triển khinh công bay đi .

“Dẫn đường dẫn đường, Tiểu kim nhanh lên trở về!” Tử Li vội la lên.

Lo lắng bất an trở lại mộc ốc, sợ người nọ sẽ bởi vì mình lại nhiều lần
theo dõi mà quê quá hóa khùng, nhưng khi đẩy cửa ra mới phát hiện phòng ở cư nhiên không có một bóng người!

“Chi chi!” Tiểu kim lại nhảy xuống hấp dẫn tầm mắt.

“Chẳng lẽ ngươi lại biết bọn họ ở nơi nào?”

“Chi chi!”

Trong sơn động bí ẩn chỉ có một cái giường đá, một trản tùng chi đăng (mâm
đèn nhựa thông) phát ra quất quang hôn ám, hai bóng dáng không chừng lay động phản chiếu lên thạch bích.

Ngụy Thần vẻ mặt
hoảng hốt nhìn bóng người đang bận rộn ở bên cạnh, y phục ẩm ướt dính ở
trên người đã được thay, người nọ nâng hắn dậy đem một chén nước ấm áp

đưa đến bên miệng hắn, run nhè nhẹ há miệng uống xong, khi bàn tay đỡ
trên vai sắp sửa rời đi Ngụy Thần lập tức vươn tay chặt chẽ bắt được!

“Cực Khanh!” Ngụy Thần đem người kéo đến trước mặt gắt gao nắm lấy bờ vai
của hắn, “Ta biết là ngươi, Cực Khanh, lúc trước ngươi đột nhiên mất
tích như vậy ta quả thực cũng sắp điên mất! Hơn hai mươi năm nay ngươi
đi đâu lại trôi qua như thế nào?”

Người nọ trầm mặc
rút về thân mình, nói: “Ta nấu khương phiến chúc (cháo gừng) ngươi ăn
xong sau đó đem dược đêm nay uống ngay!”

Thấy hắn muốn đi, Ngụy Thần vội vàng nắm chặt tay hắn.

“Buông ra.”

“Không buông!” Ngụy Thần đưa hắn kéo vào trong lồng ngực cũng gắt gao ôm, “Cực Khanh, cũng bởi vì ta buông tay khiến ngươi xa cách ta suốt hai mươi
mốt năm, lúc này có nói gì ta cũng không buông!”

“Thật sự là điên rồi, ngươi muốn bóp chết ta sao?” Không thể tưởng được người thân thể suy yếu còn có khí lực kinh như vậy, nhất thời giãy không được chỉ có thể lạnh lùng nói.

Ngụy Thần nghe vậy thoáng buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn cố chấp nắm không tha

“Lần này ngươi đừng nghĩ rời đi!”

Hắn giận dữ phản cười, “Lúc trước là ta muốn đi sao? Chẳng lẽ không phải là ngươi bức ta?”

“Ta…..là ta phụ ngươi, nhưng hai mươi mốt năm trừng phạt vẫn không trả đủ sao?
Dưới tình huống bị trọng thương trốn đi ngươi có hiểu được ta có cỡ nào
sợ hãi! Trong mộng thường xuyên nhìn thấy ngươi cả người là huyết ngã
vào ven đường, hoặc là gặp gỡ kẻ xấu lọt vào bất trắc……Cực Khanh, dày vò như vậy làm cho ta thực biết rõ tư vị dạ bất năng mị (đêm không thể
ngủ), chỉ có chinh chiến sa trường mới có vài phần bình tĩnh. Ta không
dám trở lại kinh đô, nơi chứa đựng ít nhiều hồi ức của chúng ta, ta sợ
hãi vừa thấy sẽ nhớ tới gương mặt cực kỳ bi thương của ngươi! Cực Khanh, ngươi còn nhớ rõ cây ngân hạnh năm ấy ta mười sáu tuổi chúng ta trồng ở trong viện không? Mỗi khi ta nhìn chúng nó sẽ nhớ tới ngươi, mặt trên
mỗi một phiến lá cây tựa hồ cũng biến thành mặt của ngươi, ta nhìn trong lòng sẽ khó chịu như đổ một tầng nham thạch ….. Ngô…….”


Một cái khuỷu tay oán hận đột nhiên đánh lên đánh gãy lời nói của Ngụy
Thần, hắn giọng điệu chanh chua nói: “Nếu thật sự thống khổ như vậy
ngươi vì sao không tới tìm ta? Nếu thật sự thống khổ như vậy lúc ta đến
kinh đô tìm ngươi vì sao nhìn thấy cũng là quang cảnh huề thê đái nhi
(vợ con sum vầy) hoan thanh tiếu ngữ?”

Ngụy Thần á
khẩu không trả lời được nhìn hắn, trong mắt hiện lên đầu tiên là ảm đạm
dần chuyển sang kinh hỉ, “Cực, Cực Khanh, nói như vậy, nói như vậy ngươi trở về tìm ta là đã tha thứ ta ?”

“Ít ở đây tự mình
đa tình, ta chưa bao giờ nói qua sẽ tha thứ ngươi.” Người nào đó hổn hển rống to, nhưng Tử Li có thể khẳng định ít nhiều có chút hiềm nghi lão
tu thành nộ (quê quá hóa khùng=]).

“Cực Khanh, vậy
ngươi có thể nói cho ta biết phải như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho
ta? Chỉ cần có thể được ngươi tha thứ mặc kệ bắt ta làm cái gì ta đều
nguyện ý!”

“Hảo, vậy từ nay về sau ngươi liền theo
bồi ta cùng nhau ở trên đảo này ẩn cư như thế nào? Chỉ cần ngươi lưu lại ta liền tha thứ ngươi!”

Ngụy Thần sửng sốt, tiếp
theo khó xử nhìn hắn, “Cực Khanh, không phải ta không muốn, chính là……
Hiện giờ chịu sự phó thác của ngô vương nhất định phải ủng hộ Tam điện
hạ đăng cơ vi vương, ta…… ta không thể bội lệnh vua, bất quá, chỉ cần ta hoàn thành sứ mệnh này ta nhất định sẽ cùng ngươi ẩn cư vĩnh bất phân
ly!”

“Ha!” Hắn châm chọc cười, nói: “Xem đi, mới vừa
rồi còn nói đến hùng hồn đầy lý lẽ, nhanh như vậy liền trở mặt nói bừa!”

“Không, Cực Khanh ngươi nên hiểu được………”

“Ta không hiểu!” Hắn sinh ngạnh quát lạnh một tiếng, “Ta chỉ hiểu được
trong đáy lòng ngươi tối trọng yếu chính là lệnh vua, năm đó đối với phụ hoàng ta là như thế, hiện giờ đối với hoàng huynh ta cũng thế, thật
buồn cười!”

“Ta thân là Bắc Linh đại tướng đây là
chức trách của ta! Hiện giờ quốc gia gặp nạn ta há có thể khoanh tay
đứng nhìn? Huống hồ, Cực Khanh, ngươi là hoàng thúc của Tam điện hạ lại
là một thành viên của Bắc Linh hoàng thất, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn

giang sơn Bắc Linh rung chuyển bất an, dân chúng Bắc Linh sinh linh đồ
thán sao?”

Hắn nghe vậy cười lạnh nói: “Ta không phải ngươi, ta chỉ là một ẩn thế chi nhân (gã lánh đời:”>), Bắc Linh
hoàng thất đã sớm cùng ta vô can!”

Tử Li nằm ở trong
bụi cỏ không dám sảo động, vừa mới nghe được mấy tin tức mang tính bạo
tạc (nổ mạnh) chấn động đến mức y đến nay vẫn chưa phục hồi tinh thần
lại.

Tên âm tình bất định biến thái kiêm kẻ điên này
cư nhiên là hoàng thúc của mình! Hơn nữa hoàng thúc này còn cùng người
nam nhân kia có gian tình! Một điều cuối cùng, một điều cũng đủ khiến Tử Li khiếp sợ, Bắc Linh vương cư nhiên muốn y làm hoàng đế!

Đang lúc hết sức kinh nghi, hai người đang tranh chấp đã lết tới động khẩu.

Ngụy Thần ôm An Cực Khanh chết không buông tay, mà An Cực Khanh lại đang ra
sức giãy giụa, hắc mạo không biết khi nào đã bị rớt lộ ra gương mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn.

“Ngươi quả thực là tên vô lại!” An Cực Khanh tức giận đến thần tình đỏ bừng.

“Không cần giận ta được chứ? Cực Khanh!”

“Nếu không buông tay đừng trách ta không nể tình!”

Ngụy Thần mím môi một bộ dáng cam nguyện chịu phạt.

An Cực Khanh khó thở, ngay khi Tử Li nghĩ rằng ở giây tiếp theo hắn sẽ
bùng nổ, đối phương lại bỗng nhiên xoay đầu hung hăng trừng mắt nơi Tử
Li đang ẩn thân.

“An Cẩn Du, trước khi ta đếm tới ba
ngươi không lập tức lăn ra đây ta sẽ cho ngươi muốn sống không được!” An Cực Khanh âm hiểm nghiêm mặt nghiến răng nghiến lợi nói.

Tử Li phẫn hận đứng lên cũng thất tha thất thểu lui về sau.

Ngụy Thần nhìn thấy Tử Li hai mắt sáng ngời nói”Điện, điện hạ, thần rốt cục
tìm được ngài !” Miệng là nói như vậy , nhưng đôi tay bám An Cực Khanh
lại không có nửa điểm dấu hiệu buông lỏng. Bất quá cũng may phước như
thế, nếu không Tử Li rất khó đảm bảo giây tiếp theo mình sẽ không bị
người trong lòng của hắn đồ thủ phân thây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui