Hoành Húc phiền muộn
bỏ xuống tấu chương trong tay, mãn thiên biền lệ (đối ngẫu đầy trời?),
có hoa không có quả! Chỉ biết cầm bổng lộc nói vô nghĩa! Xem ra phải hảo hảo chỉnh đốn triều cương !
Lẫm Đức thật cẩn thận đẩy cửa
tiến vào, nhìn thấy biểu tình Hoành Húc rõ ràng đang có tâm tình không
tốt, do dự một chút mới nhỏ giọng bẩm: “Bệ hạ, thị vệ báo lại, Cẩn Du
điện hạ xuất cung!”
Hoành Húc giương mắt, “Có dẫn theo thị vệ?”
“Không có!”
“Quả thực hồ nháo!” Thần sắc Hoành Húc thoáng chốc đông lại, trầm giọng nói, “Xem ra trẫm thật sự là quá mức dung túng y!”
“Bệ hạ bớt giận, nô tài sẽ cho thị vệ. . . . . .”
“Không cần , thay trẫm đổi y phục!”
“Bệ hạ ngài tự mình đi?” Hoành Húc đảo mắt trừng, hù đến Lẫm Đức vội vàng
cúi đầu nơm nớp lo sợ nói, “Vâng, nô tài đi chuẩn bị y phục cho bệ hạ!”
Thương phẩm rực rỡ muôn màu, đám người rộn ràng nhốn nháo, dân gian tạp kỹ mạo hiểm kích thích, liên tiếp tiếng thét to rao hàng, còn có hài đồng
không ngừng vui đùa ầm ĩ, nơi ngã tư đường ở kinh thành vĩnh viễn cũng
giống như hội họp phi thường náo nhiệt. Nhưng tình tự hưng trí ngẩng cao của người bên ngoài không chút nào cuốn hút được Tử Li đang ở vào thời
kỳ hoang mang. Vừa nghĩ tới tình cảnh mấy ngày trước Hoành Húc sắc mặt
khó coi phẩy tay áo bỏ đi, Tử Li đã cảm thấy ngực khó chịu, rõ ràng
chính là hắn không tốt, vì cái gì mình ngược lại cảm thấy lo sợ bất an?
Chẳng lẽ là bởi vì hắn vài ngày không có tới tìm mình? Hay là bởi vì thứ cảm xúc phức tạp trong mắt của hắn chợt lóe qua khi mình đưa ra ý muốn
thú thê sinh tử?
Tử Li lại tản mạn ở trên đường cái, trong chốc
lát chán chường liếc nhìn tranh chữ của người bán hàng rong tiếp theo
cười nhạt, trong chốc lát lại hưng trí thiếu thiếu cầm lấy trang sức bên đường liếc hai mắt nhìn tiếp theo thần tình hèn mọn ném trở về, với ý
định tả xem hữu ngắm tìm hiểu, lại thành công đắc tội mỗi người bán hàng trên phố. Khi đi qua một hàng quán bán diện cụ, tùy tay bỏ xuống mấy
phân tiền đồng tháo xuống một diện cụ hầu tử đeo lên trên mặt, lại thong thả đi về phía trước.
“Trà đến đây, thỉnh các vị khách quan từ từ dùng, cẩn thận bị phỏng ——”
“Nhã các một gian, khách quan thỉnh lên lầu ——”
Khách nhân không ngừng ra vào trong tửu lâu, tiểu nhị vội đến đầu óc choáng
váng, nhưng mặc kệ bọn họ có bao nhiêu vội, mỗi khi có tân khách bước
vào cánh cửa, tiểu nhị đã được nghiêm chỉnh huấn luyện tuyệt đối sẽ
trước tiên tiến lên tiếp đón.
“Khách quan này, hoan nghênh đến
Bát Bảo lâu của chúng ta , ngài là một vị hay là cùng bằng hữu? Là muốn
trong một phòng trang nhã hay là thường tọa?”
“Thường tọa, gần cửa sổ.” khách nhân đeo diện cụ hầu tử ở trước mặt rầu rĩ nói.
“Hảo, mời khách quan lên lầu!” Tuy rằng đối với vị quái khách này kì dị đến
mức khẩn trương, nhưng vốn chức nghiệp làm cho tiểu nhị thấy nhưng không thể trách đem người lĩnh lên lầu hai.
Sau khi ngồi xuống, tiểu
nhị thay y rót đầy ly trà tiếp theo tươi cười hỏi: “Không biết khách
quan muốn chọn gì? Chỗ chúng ta mới ra một món Thúy hương phượng trảo
(cánh gà nướng hành = =), mà bào đinh (đầu bếp) sáng hôm nay tạo ra, kèm theo nữ nhi hồng mười năm mới vừa mở, tư vị kia thật làm cho người ta
vào miệng khó quên, đương nhiên món ăn chiêu bài Bát Bảo kê ở chỗ chúng
ta là không thể không nhắc đến, đùi gà nướng đến da giòn thịt mềm, với
bí phương lửa nhỏ rang khô nội phong (bảo mật) chúng ta tự chế, một hơi
cắn xuống, thịt nước hương úc thoáng chốc chảy ra, thần xỉ (răng miệng)
lưu hương! Khách quan muốn nếm thử mấy món này hay không ?” Vẫn duy trì
trạng thái nhếch miệng đợi hồi lâu cũng không thấy đối phương tiếp lời,
chính là nhìn thấy y đẩy diện cụ hầu tử lên lộ ra cái cằm trơn bóng cùng hai cánh môi làm cho người ta không khỏi liên tưởng tới triêm lộ hải
đường (hoa hải đường thấm ướt), cánh tay vươn ra cầm lấy ly trà vừa nhìn cũng biết là chưa bao giờ trải qua việc nặng, năm ngón tay tinh tế oánh bạch, nhưng lại so với cái chén bạch ngọc thượng đẳng kia còn hảo nhìn
hơn. Tiểu nhị có chút sợ run nhìn chằm chằm miệng chén đặt ở trên môi
nhu nhuyễn, nhìn nước trà xanh xanh chậm rãi rơi vào cái miệng nhỏ hương thiên, cái cổ ngưỡng lên làm người khác phải dõi theo, khi nuốt mấp máy bám sát đường cong cảnh bộ (cổ), hầu kết nho nhỏ cao thấp run lên, tiểu nhị có chút khát nước nuốt một ngụm nước bọt.
“Cô cô” uống xong
một chén Bích loa xuân, sau khi ợ ra một hơi, Tử Li mới chầm chậm mở
miệng nói: “Thức ăn chiêu bài gì đó của các ngươi món nào ăn ngon , tất
cả đều bưng lên cho ta .”
“. . . . . . A, nga, được được, xin
khách quan chờ một lát!” Vẫn còn ngốc lăng chưa hoàn hồn, thẳng đến khi
Tử Li không kiên nhẫn cầm lấy chiếc đũa gõ ấm trà tiểu nhị mới hồi hồn
vội vàng cúi người lui xuống. Chỉ chốc lát sau liền lục tục mang lên một bàn tràn đầy thức ăn.
Tử Li tháo mặt nạ xuống, cứ lựa đông chọn
tây gắp lên phần thức ăn được tiểu nhị thổi thành mỹ vị nhân gian nhét
vào miệng, nhưng lại nhạt như nước ốc. Thức ăn đã không vừa miệng, thanh âm nói chuyện chung quanh lại ồn ào nhiễu đến tai người khó chịu, ta
nói các ngươi ăn thì ăn sao cứ giống như ruồi bọ ong ong ong sao mà ăn
a! Phía trước nói cái gì võ lâm giang hồ, bên cạnh nói cái gì Ngô Khởi
tấn công Đông Châu, phía sau chính là nhã các, dâm từ lãng ngữ từ bên
trong truyền tới lại làm cho hắn sinh ghét .
Trong lòng vừa phiền muộn vừa nộ hỏa, để đũa xuống đang muốn tính tiền chạy lấy người, bỗng
nhiên phía sau truyền đến tiếng nói chuyện quen quen làm cho hai lỗ tai
Tử Li dựng lên.
“Mẹ ôi, bản thế tử so với tù phạm trong phòng
giam còn thảm hơn, cha ta vừa cấm chừng liền cấm tới hai ba tháng, có mà ra phủ bằng suy nghĩ, càng làm cho người khó chịu chính là ăn cơm ngủ
nghỉ thậm chí đi nhà xí đều có một đống lớn thị vệ vuốt chuôi kiếm coi
chừng, mẹ ôi, thật sự là nghẹn chết ta , thật vất vả rốt cục được đại xá giải cấm, hôm nay mặc kệ thế nào, mấy tên các ngươi cũng phải bồi bản
thế tử hảo hảo ăn mừng.”
“Này là đương nhiên, huynh đệ chúng ta
sớm đã ở Túy Phong cư chọn đầu bài Quý Bạch,vật nhỏ kia đêm nay chính là của thế tử ngài!”
“Nga, Quý Bạch?”
“Hắc hắc, thế tử ở
trong phủ lâu như vậy, Túy Phong cư này mới xuất hiện tân đầu bảng không biết cũng không kỳ quái! Luận bộ dáng hắn cũng không phải nói là thon
cao nhất, luận tính tình cũng không xinh đẹp quyến rũ, tài hoa cũng là
cầm kỳ thư họa mọi thứ cũng không phải thông toàn bộ, bất quá vị trí đầu bài kia của hắn chính là ngồi đến vững chắc!”
“Ngươi nói như vậy ta thật ra hồ đồ , nếu Quý Bạch này một không có thủ oản (dung mạo
chiêu bài) hai không có tài tình vậy như thế nào dẫn tới một đống quan
to hiển quý cầm bạc xua như xua vịt?”
“Hắc, nguyên nhân ngay tại
khuôn mặt của hắn, lớn lên giống người nào đó!” Mấy tên y phục cẩm lụa
còn đang cài nút (ý chỉ úp mở ).
Thế tử có chút không kiên nhẫn , “Tiểu tử ngươi nói mau nha, lớn lên giống ai?”
“Lớn lên giống luyến sủng của đương kim Thánh thượng —— Bắc Linh tam hoàng tử An Cẩn Du!”
“Giống hắn? Hừ!” Thế tử cười lạnh một tiếng, không đề cập tới gã còn không
tức, nhắc tới liền bực, nguyên lai thế tử này chính là ngày đó ở quốc tự cùng sa di thâu hoan làm cho Tử Li đụng phải chơi một vố - nhi tử độc
nhất của Mặc Sĩ tướng quân Mặc Sĩ Đông Hải, lúc ấy cảnh tối lửa tắt đèn
hơn nữa có tật giật mình cho nên không nhận ra Tử Li, sau chậm rãi hồi
tưởng lại mới tỉnh ngộ, món nợ này tự nhiên liền nhớ kỹ!
“Thế tử
ngài không biết trình độ sủng ái của Thánh thượng đối với hắn, quả thực
như phủng như hộ bảo bối. Cho phép hắn gọi thẳng tục danh Thánh Thượng,
cho phép hắn kiến giá không hành lễ, thậm chí mỗi ngày đều đến hành cung của hắn mà ngủ, tất cả hậu cung phi tử khác đều bị bỏ qua một bên!
Trước đó không lâu, Chu thái phó ở trên triều lên án mạnh mẽ Bắc Linh
hoàng tử dụ dỗ hoặc chúa, khiến bệ hạ ban luôn một đạo thánh chỉ cáo lão hồi hương, hù đến các quan viên khác đều cấm thanh. Ngươi nói phần độc
sủng này của Thánh Thượng còn có ai có thể có được, nhóm người mắt thấy
cũng tự nhiên tò mò Bắc Linh hoàng tử này đến tột cùng có năng lực gì
làm cho Thánh Thượng sủng hạnh có thừa, chẳng lẽ là bởi vì công phu trên giường của hắn. . . . . . Đương nhiên, thứ của Thánh Thượng chúng ta
chạm không được, chỉ có tìm một thay thế phẩm mà qua cơn nghiền !” Vài
tên y phục cẩm lụa luân phiên phao vài ánh mắt dâm loạn, tiếp theo cười
rộ lên.
“Diệu tai, diệu tai!” Chẳng những có thể nói ra ác khí,
còn có thể hưởng thụ đãi ngộ làm hoàng đế, vừa nghĩ tới đè người nọ
xuống hung hăng xỏ xuyên qua, sáp đến hắn kêu cha gọi mẹ, Mặc Sĩ Đông
Hải liền không nhịn được hưng phấn, “Tên tiểu tiện chủng kia, bản thế tử thật đúng là muốn đối với người thật làm một hồi.”
“Xoát!”
Bỗng nhiên một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, vừa đúng lúc dội đến trên đầu Mặc Sĩ Đông Hải, đưa hắn toàn thân cao thấp ướt sũng, tuy rằng không phải ngày trời đại lãnh, nhưng tiết thu làm cho nước lạnh như vậy thấm vào, Mặc Sĩ Đông Hải vẫn là nhịn không được bắt đầu run run, mà
khiến gã để ý không phải y phục ướt đẫm mà là chính mình đường đường một thế tử cư nhiên bị người làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy, khẩu
khí này ai nuốt xuống được?
“Con mẹ nó, tên khốn khiếp nào không
muốn sống!” Mặc Sĩ Đông Hải tức giận đến sắc mặt xanh mét, một phen lau
quệt bọt nước trên mặt , hoắc mắt đá văng mộc bình trong nhã các quát.
Vài tên hồ bằng cẩu hữu cũng vội vàng xích uống hô ứng. Bình phong nổ lớn
ngã xuống đất, vài tên hoa hoa công tử hổn hển liền thấy một người
thân nhũ sắc tơ lụa trường y, trên mặt đội diện cụ hầu tử, cầm trong
tay mộc bồn đứng ở trên bàn đang vênh váo tự đắc nhìn bọn họ. (ném luôn
cái thau vô mặt có phải hay hơn ko = =)
“Hảo cho tên tiểu tử
ngươi, cư nhiên dám dội bản thế tử? Hôm nay xem bản thế tử băm ngươi ra
không!” Mặc Sĩ Đông Hải chỉ vào hắn hung tợn nói.
“Băm ta? Ta xem là ai băm ai! Đại gia ta trước muốn đem căn mệnh tử ghê tởm kia của
ngươi thiến xuống, sau đó lại cắt rụng cái miệng thối của ngươi, cuối
cùng đem ngươi treo trên cửa thành thị chúng!” Tử Li cũng tức giận đến
phát run khẩu bất trạch ngôn (nói không lựa lời) mà mắng.
“Lên cho ta, đem tiểu tử này phế đi!”
Tửu lâu lập tức loạn náo, thực khách không muốn gây chuyện vội vàng tránh
né, tiếng đánh nhau binh lách cách trên lầu làm cho chưởng quầy sốt ruột đến mãnh liệt đổ mồ hôi.
Tử Li hiện tại thân mình tuy rằng không thể cùng thân mình trước kia so sánh, nhưng ít nhất độ linh hoạt vẫn
có, chỉ thấy hắn tả lủi hữu chui, tùy tay nắm lên chén bát gì đó liền
ném, mấy tên nhị thế tổ kia vừa thấy cũng là yêu gia tử (con cưng) không luyện qua cái gì, mà ngay cả động tác tránh né đồ sứ cũng là chậm nhân
nửa nhịp, chỉ chốc lát sau đầu mỗi người đều treo màu.
“Bọn ngu
xuẩn các ngươi, hắn ném cái đĩa thì các ngươi không biết ném lại sao?”
Mặc Sĩ Đông Hải thấy bọn họ ngay cả góc áo Tử Li cũng không chạm tới
được còn mình ngược lại vết thương thê thảm, lại tức giận đến giơ chân!
Vài tên ăn chơi trác táng được chỉ điểm vội vàng nắm lên bát đĩa ném về
phía Tử Li, bốn đối một, Tử Li rất nhanh chống đỡ không được, chỉ có thể dùng cái bàn chắn lui đến cửa thang lầu, đang muốn chạy đi, ai ngờ giẫm lên chiếc đũa, dưới chân vừa trợt, ngả một cái chổng vó. Bọn họ thấy
thế bật người phóng lên chế trụ tứ chi Tử Li đưa hắn chế phục .
Mặc Sĩ Đông Hải cười âm ngoan chậm rãi đi tới, hung hăng ở trên bụng hắn
đạp vài cước, tiếp theo đắc ý nhìn bộ dáng hắn đau hô một tiếng muốn
cong người đứng dậy lại không thể động đậy.
“Tiểu tử, muốn chết kiểu như thế nào ? Bản thế tử cho phép ngươi lựa chọn!”
Tử Li đau đến mồ hôi lạnh ào ào há mồm gian nan nói: “Chọn cái rắm con mẹ
ngươi! Thức thời, tốt nhất lập tức, thả ta, ta là. . . . . . a ——” bụng
lại bị đá trúng một cái, đau đến hắn hai mắt biến thành màu đen.
“Bản thế tử quản ngươi là ai, hôm nay đã định là phế ngươi !”
“Từ từ, thế tử” Tên công tử ở một bên bởi vì tò mò mà đột nhiên vạch trần
diện cụ hầu tử vội vàng ra tiếng chặn lại, “Đừng đừng đánh , này, này,
đây là Bắc Linh tam hoàng tử An Cẩn Du!”
Một vòng đầy tiếng hút không khí, Mặc Sĩ Đông Hải cũng vội vàng nâng cái chân đang muốn đá lên trên mặt Tử Li ra.
“Sao, làm sao đây?”
“Ba!” Một cái bình hoa thật mạnh nện ở sau đầu hắn, bốn người kinh
ngạc nhìn Mặc Sĩ Đông Hải hai mắt lật trắng ngã xuống đất ngất đi, sau đó lộ ra phía sau hai tiểu hài tử bẩn thỉu cười đến cả người lẫn vật vô hại.
“Lão Đại, chúng ta đi cứu ngươi !” Tồn Công Tồn Thủ học qua vài năm công phu thối cước rất nhanh dùng mộc ỷ (ghế dựa) dẹp gọn bốn
tên hoa công tử. Tử Li vựng hồ hồ được bọn họ một tả một hữu dìu ra Bát
Bảo lâu, trong tầm mắt sắp ngất đi, cuối cùng ấn ra một khuôn mặt đầy
hung ác bất quá lại như quen thuộc, mang theo bối rối lại tức giận.
“Hoành Húc. . . . . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...