Phượng Ly Ngô quát lên một tiếng, Tần Chiếu dừng tay ngay tức khắc.
Hắn căm giận ném trường đao trong tay xuống, cũng biết bản thân hôm nay nhất thời tức giận mà thất lễ, xoay người ôm quyền với Thái tử, thấp giọng nói bản thân vừa rồi uống nhiều rượu, có khắc khẩu với thị nữ của công tử Tiểu Khương, kính xin Thái tử trách phạt.
Thật ra hắn thân là tướng quân, cho dù chém một thị nữ của chất tử nước yếu thì có sao?
Nhưng Phượng Ly Ngô vừa mới chiêu mộ Khương Hòa Nhuận, tiểu tử này rất được Thái tử sủng ái. Tần Chiếu không ngốc, đương nhiên không trẻ con đến mức cáo trạng với Thái tử, xin Thái tử làm chủ cho hắn xử thị nữ xấu xí chân to kia.
Phượng Ly Ngô dù sao cũng phải cho Tần Chiếu chút mặt mũi. Tần Chiếu là cháu đích tôn của Tần gia, năm đó hắn bị phế rồi đuổi vào lãnh cung, cũng nhờ võ tướng thế gia Tần gia bồi dưỡng mới có thể trở về Đông cung một lần nữa.
Vì thế hắn lạnh nhạt nói với Khương Tú Nhuận: "Quân ở Ba Quốc dung túng gia nô như vậy sao?"
Trong lòng Khương Tú Nhuận biết, nếu bản thân không tỏ thái độ, Phượng Ly Ngô rất có khả năng vì muốn giữ thể diện cho Tần Chiếu mà ra lệnh giết Bạch Thiển.
Không đợi Phượng Ly Ngô mở miệng lần nữa, nàng cắn răng, vung vạt áo hành đại lễ với Tần Chiếu: "Là tại hạ quản giáo không nghiêm. Nô nhi ngu xuẩn, tại hạ vốn không nên đưa nàng tới nơi quý nhân tụ tập này, mong Tần tướng quân tha tội."
Người ta đã khiêm tốn như vậy, nếu Tần Chiếu không nghe không tha thì đó chính là làm mất thể diện của Hoàng Thái tử, cố ý chèn ép nhân tài Thái tử mới chiêu mộ.
Khương Tú Nhuận cũng đoán được điều này, tư thế hành lễ vô cùng khiêm tốn, những người xung quanh âm thầm cười trộm.
Phượng Ly Ngô nhìn thị nữ sau lưng Khương Tú Nhuận vài lần, lạnh nhạt nói với Khương Tú Nhuận, hy vọng công tử Ba Quốc sau này tự quản thúc hạ nhân cho tốt, sau đó bảo Tần Chiếu nếu uống rượu hơi say thì về phủ nghỉ ngơi đi.
Như vậy chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, Thái tử Đại Tề thật khiêm tốn, khoan dung và có khí phách.
Chỉ có điều mọi người xung quanh cũng tự hiểu rõ: Công tử Tiểu Khương này thật đúng là dung túng ác nô sỉ nhục hộ vệ tướng quân của Thái tử, thật sự là người không có mắt!
Còn có mấy người là bạn thân và học trò của Phàm Sinh cũng ở đây, vô cùng hả hê khi thấy người ta gặp họa, cảm thấy tiểu tử họ Khương này phẩm chất đức hạnh thấp kém, còn quá ngang ngược, ở trước mặt Thái tử cũng không biết kiềm chế.
Chậc chậc, muốn đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ không phải sao?
Đừng nhìn Hoàng Thái tử hiện tại nhân từ, thật ra hắn là người có thù tất báo, là hạng người giỏi tính toán ngầm hại người khác.
Nhớ tới thủ đoạn năm đó hắn đối xử với Tề vương và vương đệ, nghĩ tới thôi cũng đã khiến cho người ta không rét mà run.
Hôm nay vị chất tử Ba Quốc này đắc tội Thái tử, nghĩ tới vị chất tử Yến Quốc vừa mới bị giết kia, nói không chừng một ngày đó vị chất tử Ba Quốc này cũng phải rơi đầu.
Việc đã đến nước này, ở lại cũng có chút nhàm chán.
Khương Tú Nhuận dẫn Thiển nhi đi ra từ Kính hầu phủ, Bạch Thiển có lòng áy náy, không lên xe ngựa, chỉ quỳ trên mặt đất xin Khương Tú Nhuận trách phạt.
Khương Tú Nhuận lại cười nói: “Chủ nhân gặp nạn, ngươi ra tay giúp đỡ đúng lúc, vì sao ta lại trách phạt người hầu trung thành như ngươi? Chỉ là về sau nếu ngươi muốn đánh chó cũng phải chừa mặt chủ, đừng ra tay trước mặt người khác, tránh cho bị bắt được nhược điểm..."
Lời này nói được một nửa, nàng nhìn thấy Tần Chiếu sắc mặt xanh mét cưỡi ngựa từ một bên đi ra.
Thật ra vừa rồi hắn thấy thiếu niên này khiêm tốn xin lỗi, bả vai gầy yếu rũ xuống, lửa giận trong lòng hắn cũng tiêu hao hơn phân nửa.
Dù sao tương lai cũng là cộng sự dưới trướng Thái tử, nếu hắn chịu sửa thái độ lạnh lùng với mình, biết lùi biết tiến, bản thân mình cũng sẽ rộng lượng một chút, tha thứ cho tiểu thiếu niên này!
Cho nên khi ra phủ, sau khi lên ngựa hắn cũng không vội vã đi, trong lòng phỏng đoán công tử Tiểu Khương hẳn sẽ không ở lâu, chờ tiểu tử này ra hắn sẽ nói chuyện.
Thật không ngờ, chờ tới chờ lui, lại chờ được một câu "Đánh chó cần chừa mặt chủ!"
Đây thật đúng là khiến Tần Chiếu tức giận tới nỗi khói bốc lên đỉnh đầu, hận không thể xông lên phía trước dạy dỗ thật tốt chất tử không biết trời cao đất dày này.
Nhưng bây giờ xông lên gây gổ, khó tránh làm người ta hiểu lầm mình bụng dạ hẹp hòi, cố ý chờ ở đây trả thù.
Nghĩ như vậy, hắn đi về phía Khương Tú Nhuận, quái gở nói "Sau này còn gặp lại", sau đó xoay người rời đi.
Khương Tú Nhuận lại cảm thấy lần này cùng nhau mất mặt cũng tốt, ký ức kiếp trước quá đau khổ, nếu như có thể không gặp thì mới là tốt nhất.
Chỉ là lần này ở Kính hầu phủ làm ra một trò khôi hài, vừa mới chạm tay vào danh tiếng tân tài tử thành Lạc An, nháy mắt đã không còn thấy thiệp mời rơi như hoa tuyết nữa.
Thế nhưng chuyện này lại làm Khương Tú Nhuận âm thầm thở phào... Như vậy cũng tốt, tránh cho uống nhiều rượu vào lại lộ ra bí mật của bản thân.
Sau yến hội, nàng cũng cố ý giữ khoảng cách với Hoàng Thái tử, cũng chưa từng mặt dày đi tới phủ Thái tử lĩnh tiền.
Nhưng Khương Tú Nhuận lại âm thầm cho thương gia trong thành Lạc An quay vòng vốn. Bởi vì lợi nhuận không đáng kể, dù vung tiền thoải mái cũng không lo tra ra nguồn gốc. Quay vòng như vậy, lãi mỗi tháng cũng tạm được, thời gian trôi qua cũng không quá khó khăn.
Trên ô đất trống cách một phố, mái nhà của thư viện mới đã lót xong. Chỉ là thư viện trong đô thành vốn rất nhiều, một thư viện không nguồn gốc cũng không khiến cho người ta xem trọng.
Nhưng Khương Tú Nhuận biết rõ chờ sau khi xây dựng xong, sẽ có đại nho chân chính tới dạy nên đã sớm đi hỏi thăm để báo danh cho huynh trưởng.
Lúc nghe nói thư viện sẽ cho thi viết, hỏi rõ ràng phạm vi kiểm tra trong sách xong, Khương Tú Nhuận quyết định mua thêm nhiều sách vở về cho ca ca ôn tập, lúc dự thi có thể nắm chắc.
Chỉ là khi ra phủ, trước lúc chờ xe ngựa tới, lại không thấy có thị vệ tới đón.
Qua một lúc lâu mới có một thị vệ đi tới.
Khương Chi tính tình luôn tốt cũng có chút tức giận nói: "Những người khác đi đâu hết rồi, sao không thấy theo xe hầu hạ?"
Người nọ thấp giọng nói là hôm qua mọi người tham ăn, đi ra phố mua thịt chó nên giờ đau bụng.
Khương Tú Nhuận nhìn qua, thị vệ này đúng là thị vệ lúc trước giúp nàng nấu nước ở dịch quán, thị vệ này tên gọi Triệu Quả, là thị vệ trẻ tuổi nhất tới từ Ba Quốc, cũng chỉ mới hai mươi.
Bởi vì hắn tương đối cần cù và hiền lành nên Khương Tú Nhuận cũng xem trọng. Vài ngày trước, nàng thấy hắn lén lút khóc, hỏi thăm mới biết hắn có mẹ già đau ốm, hiện giờ không thể trở về nước, lúc này mới sốt ruột đến nỗi rơi lệ.
Khương Tú Nhuận lập tức cho hắn ba thỏi vàng, cuối tháng có người đưa thư từ Ba Quốc tới, nàng sẽ cho hắn theo người đưa thư về hiếu thảo với mẹ.
Lúc ấy Triệu Quả cảm động tới nỗi rơi nước mắt, hôm nay không biết vì sao, hắn giống như có chuyện muốn nói nhưng lại thôi.
Chỉ chốc lát, có thêm hai ba người thị vệ đi đến, nói những người khác bị bệnh không đứng dậy được, Bạch Thiển cũng trúng chiêu, nghe nói hôm qua ăn một khối thịt to, nay tiêu chảy liên tục, chân mềm tới nỗi không ra được cửa.
Vì thế Khương Tú Nhuận dặn dò Bạch Thiển ở nhà nghỉ ngơi, chỉ dẫn thị nữ Bạch Anh và huynh trưởng tới thư cục [*] lớn nhất thành Lạc An.
[*] Nhà sách, nhà in.
Khương Chi thật ra cũng là người thích đọc sách, trước kia ở Ba Quốc làm gì có thư cục có đủ loại sách như vậy?
Những cuốn thẻ tre này có chữ viết sạch đẹp, bọc bên ngoài là lớp da trâu chất lượng cao. Những cuốn sách này đều là mời chuyên gia sao chép, giá cả đắt đỏ cho nên người có thể mua sách, ngoại trừ người theo đuổi học hành ra thì chính là người có gia tài bạc triệu.
Nói cách khác, chỉ một bộ sách đã bằng chi phí tiêu xài cho nhà giàu có, đông người ăn uống một năm.
Mà Khương Tú Nhuận lại ra tay rộng rãi, mua những ba bộ sách. Khương Chi thấy muội muội tiêu tiền như nước, có chút kinh hãi, lo lắng thu không đủ chi.
Khương Tú Nhuận lại nói, những quyển sách này không mua được ở nơi khác, tương lai xem xong bán lại, giá trị càng cao.
Thế nhưng mua xong sách rồi làm sao trở về mới là vấn đề. Cuối cùng Khương Tú Nhuận quyết định nghe theo ca ca cho sách lên lưng ngựa đi trước, nàng mang theo Anh nhi và một thị vệ đi thuê một chiếc xe ngựa vận chuyển số sách còn lại về phủ.
Hôm nay là một ngày mùa đông ấm áp, nàng mang theo Anh nhi và Triệu Quả đi tới phố ngựa.
Chỉ là trong lúc vô ý, nàng phát hiện vẻ mặt Triệu Quả phía sau có chút không đúng, luôn nhìn trái nhìn phải nên mới cười hỏi có phải hắn lại đau bụng, muốn tìm chỗ đi ngoài không?
Mặt Triệu Quả lóe lên sự áy náy. Ngay vào lúc Khương Tú Nhuận chuẩn bị đi đường tắt qua một hẻm nhỏ, vừa bước vài bước người bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Hay là công tử cứ đi đường lớn đi..."
Trên mặt Khương Tú Nhuận không có biểu lộ gì nhưng thầm căng thẳng trong lòng. Trong lúc nhất thời, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều ý niệm.
Ngày hôm trước, Ba Quốc phái người mang thư tới, ngoại trừ thư phụ vương viết cho nàng và huynh trưởng ra, các thị vệ khác cũng dồn dập nhận được thư từ người nhà.
Dường như từ sau khi nhận được thư, những thị vệ đó thỉnh thoảng lại không thấy bóng dáng đâu, tụ lại hậu viện và trong phòng ngủ bàn bạc gì đó, có lần Thiển nhi còn nói ngoài cửa có người gác...
Thế nhưng lúc nàng hỏi, những thị vệ đó lại ngượng ngùng nói là đang đánh bài, sợ công tử biết sẽ trách phạt...
Hiện tại nghĩ lại, vô cùng kỳ lạ.
Triệu Quả còn bảo nàng đừng đi đường nhỏ là ý gì? Chẳng lẽ... có mai phục?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Khương Tú Nhuận dừng bước chân, xoay mặt nhìn Triệu Quả.
Sắc mặt Triệu Quả tuy chán nản nhưng lại thoải mái, đủ thấy là hắn có chút hối hận vì nhắc nhở, đồng thời cũng bởi vì nói thật mà lương tâm có chút thanh thản.
Nếu như những thị vệ đó muốn giết người, vô cùng có khả năng là được Thân Ung đã về nước âm thầm ra lệnh.
Mục tiêu của Thân Ung chính là nàng, chỉ có khi nàng chết rồi, chuyện hắn không giữ được quốc thư, lừa bịp Tề đế mới có thể che giấu vĩnh viễn. Cho nên bọn thị vệ mới chia rẽ huynh trưởng và Bạch Thiển võ nghệ cao cường rời khỏi nàng, còn muốn ở hẻm tối này mưu hại nàng. Nếu nàng đoán không sai, nhất định bọn chúng muốn ngụy trang thành một vụ cướp của giết người, chết không đối chứng!
Nàng nên làm gì bây giờ? Lúc này không đi đường nhỏ, cũng chỉ tránh được nhất thời, mà nàng thân là chất tử, không có quyền đổi thị vệ bên người.
Bởi vì những thị vệ này là người được sắp xếp chăm sóc chất tử, đồng thời cũng là thay Quốc quân giám sát, nếu giết sạch bọn họ, Ba Quốc vẫn sẽ phái thị vệ mới tới...
Đúng lúc này, Khương Tú Nhuận đột nhiên thấy xe ngựa phủ Thái tử đi qua, nàng chạy vội qua, cản lại xe ngựa.
Tần Chiếu ngồi ngoài xe ngựa, sắc mặt rét run, trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận, khinh thường nói: “Công tử không biết đây là xe ngựa của Thái tử sao? Theo luật pháp Đại Tề, dám tự tiện cản xe ngựa của ngài là quất năm mươi roi đấy!"
Nói xong bèn nâng cánh tay muốn đánh.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Phượng Ly Ngô truyền đến: “Mời công tử Tiểu Khương lên xe ngựa.”
Khương Tú Nhuận cũng không thèm nhìn Tần chân chó, vung trường bào bước lên xe ngựa, chờ vào bên trong rồi, nàng quỳ gối ở trước mặt Phượng Ly Ngô nói: "Xin Thái tử cứu ta một mạng!"
Phượng Ly Ngô nhìn nàng một cái, hỏi: “Người nào muốn hại ngươi?"
Khương Tú Nhuận cắn chặt răng nói: “Ta và huynh trưởng sống nhờ ở Lạc An nhưng Tân hậu vẫn còn chưa yên lòng, nàng ta phái huynh trưởng Thân Ung mưu sát hai huynh đệ ta để đảm bảo con trai của mình có thể thừa kế vương vị Ba Quốc."
Từ sau xung đột yến hội đó, Phượng Ly Ngô có gọi nàng tới phủ Thái tử nghị sự vài lần, Khương Tú Nhuận tuân theo mục đích chính là được ăn uống miễn phí, chỉ lo tán thành lời nói của Phượng Ly Ngô, cũng không dùng mưu lược gì.
Vài lần như vậy, Phượng Ly Ngô cũng không gọi nàng tới phủ nữa, mà Khương Tú Nhuận cũng có tự giác, không tới phủ Thái tử nhận vàng. Mới đó mà đã ba tháng trôi qua.
Nhưng hôm nay nàng vội vã xông tới xin Thái tử cứu mạng, hiển nhiên có chút cuống lên mới ôm chân Phật. Chỉ sợ Phật Tổ này ghét bỏ nàng không đủ thành kính, không chịu phù hộ nàng.
Quả nhiên lúc Thái Tử nghe xong, cũng không nói gì, chỉ mặc cho công tử Tiểu Khương quỳ gối trước mặt, sau một lúc lâu mới nhìn quyển sách trong tay, nói: "Vương tử Lương Quốc mở tiệc chiêu đãi ở Lộc Minh đài, ngươi cũng đi đi."
Chờ tới Lộc Minh đài rồi, Khương Tú Nhuận vào trong buồng sưởi, có chút không thể tin được... Trong phòng nữ tử mặc sa mỏng để lộ nửa thân trần, mấy công tử ngồi trên chiếu giữa mặt đất.
Tuy rằng nàng sống hai kiếp nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời uống rượu hoa [*].
[*] Một ngụm rượu, một ngụm sắc.
Lưu Bội đã cởi quần áo một nửa, lộ ra vòm ngực rộng lớn, ngồi giữa hai thị nữ, thấy công tử Tiểu Khương cũng tới, bên ngoài khoác áo bông dày, bèn cười đẩy hai thị nữ trong ngực ra nói: "Trong phòng rất nóng, các ngươi mau tới cởi áo cho Thái tử và công tử Tiểu Khương!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...