Chất nữ

 
Khương Tú Nhuận không tức giận, nàng biết ân sư là người thế nào. Hắn là người ngay thẳng, hôm nay gọi mình tới nhà, không phải là một phong thư đoạn tuyệt tình nghĩa thầy trò mà là cho nàng cơ hội giải thích.
 
Cho nên nghe những lời tức giận vì cảm thấy hổ thẹn của tiên sinh xong, nàng vẫn thản nhiên cười một tiếng rồi nói: "Thật ra lời ấy của tiên sinh sai rồi, không riêng gì ôm lâu tiền sẽ có hơi tiền, thư từ kia để lâu cũng có mùi nấm mốc. Nếu như tiên sinh sợ bị dính mùi, có thể mở cửa sổ ra phơi một chút."
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Phong tiên sinh trừng mắt: "Ngươi vẫn còn nói năng hùng hồn, ngầm mỉa mai lão già cổ hủ ta lẩm cẩm sao? Thế ngươi nói xem việc hôi thối như thu thuế tằm vì xui xẻo là thế nào?"
 
Khương Tú Nhuận thản nhiên nói "Người phàm tục luôn cho rằng đánh thuế là bóc lột dân chúng, làm giàu quốc khố nhưng quên thuế cũng dẫn dắt dân chúng không tới nỗi vì quá muốn trục lợi mà làm hại tới gốc rễ của quốc gia... Học trò cho rằng, lúc nào học trò xem Kinh Dịch váng đầu, muốn thu thuế ruộng lúa của bách tính xây miếu Thổ Địa, tiên sinh ân đoạn nghĩa tuyệt với học trò cũng không muộn."
 
Việc liên quan tới việc nước nhà, Khương Tú Nhuận đương nhiên sẽ không nói rõ ra.
 
Thế nhưng Mộc Phong tiên sinh không phải hạng người lẩm cẩm, nghe Khương Tú Nhuận giải thích như thế, suy nghĩ sâu xa một lúc, lập tức rõ ràng ý tứ thật sự trong lời nói của nàng.
 
Học trò cưng của hắn cho tới bây giờ là người tinh ranh cổ quái, hắn đã sớm thấy kỳ lạ, vì sao thiếu niên trước kia bất kính với quỷ thần, bây giờ lại làm chuyện tôn sùng phong thủy?
 
Bây giờ nhìn hắn nháy mắt ra hiệu như cũ, mặt mũi ranh mãnh, cũng khiến cho tiên sinh yên lòng.
 
Thật ra tin đồn liên quan tới Khương Hòa Nhuận, Mộc Phong tiên sinh sớm nghe nói rồi, đám học trò trong thư viện cũng thường xuyên bàn luận về vị học huynh này. Nhưng hắn trước nay không can thiệp vào con đường làm quan của học trò nên cũng không thể hỏi Khương Tú Nhuận việc này.
 
Chỉ là vài ngày trước, có bà con họ hàng xa ở quê tiên sinh tới kinh thành, kéo con gái tới khóc lóc rên rỉ, đau đớn kể lại việc thuế tằm làm hại họ hàng ở quê nhà tan cửa nát.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mộc Phong tiên sinh không cách nào ngồi xem và mặc kệ được nữa nên gọi Khương Tú Nhuận tới tra hỏi.
 
Ngày ấy, Khương chủ ti người đầy hơi tiền rốt cuộc vẫn vào thư phòng của tiên sinh, thầy trò hai người giống như năm xưa làm một ván cờ, Khương Tú Nhuận đánh một khúc đàn cho tiên sinh nghe xong, ăn một nồi thịt kho xào tuyết sư mẫu tự mình làm rồi mới cáo từ về phủ.

 
Vốn không có chuyện gì nhưng chẳng biết vì sao, hai ngày sau, tin tức Khương chủ ti bị ân sư Mộc Phong tiên sinh gạch tên lan truyền nhanh chóng ra khắp kinh thành.
 
Giờ nghỉ trưa ở nha môn, Quý Bỉnh Lâm vội vã tới, hắn cũng không phải tới tay không, còn mang theo thư viết tay của thừa tướng cũ. Lúc nhìn thấy Khương Tú Nhuận, hắn bất chấp đầu đầy mồ hôi, nói: "Ta từng làm công văn mấy năm cho thừa tướng, được thừa tướng rất yêu quý. Hắn và Mộc Phong tiên sinh là bạn bè, Khương chủ ti cầm bức thư này đi cầu xin Mộc Phong tiên sinh, nhất định có thể khiến ông ấy thu lại mệnh lệnh đã ban ra!"
Kết quả Khương Tú Nhuận vừa nhìn thư, lạc khoản [*] rõ ràng là ngày hôm qua, vị thừa tướng này vốn là người ở trong núi hoang, mơ hồ với chuyện ở kinh thành. Có thể thấy sau khi Quý Bỉnh Lâm nghe tin nàng bị gạch tên, không lo đi xác minh với nàng trước còn vội vàng đi suốt đêm thăm hỏi thừa tướng cũ, xin hắn viết thư cầu xin cho nàng.
 
[*] Phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ.
 
Lòng người này hết sức chân thành!
 
Mặc dù Khương Tú Nhuận không cần loại thư cầu xin hộ này nhưng cũng bị Quý Bỉnh Lâm làm cảm động. Lập tức đứng dậy vái lạy hắn, nói: "Quý huynh thật sự là tri kỷ của Hòa Nhuận ta!"
 
Nàng giải thích cho hắn là hiểu lầm, nói rõ mình chưa bị tiên sinh gạch tên, hai ngày trước chẳng qua là đi ăn bữa thịt kho xào tuyết sư nương làm mà thôi.
 
Quý Bỉnh Lâm nghe xong, sửng sốt một chút rồi lập tức vỗ đùi nói: "Nguy rồi, ta còn cầu xin mấy vị bạn học của ngài tới cửa sổ nhà Mộc Phong tiên sinh cầu xin hộ, nếu là hiểu lầm, chẳng phải làm phiền tiên sinh rồi sao?"
 
Khương Tú Nhuận nghe xong, vội vàng cùng Quý Bỉnh Lâm ngồi xe ngựa chạy tới nhà Mộc Phong tiên sinh.
 
Cách từ xa đã trông thấy cổng nhà Mộc Phong tiên sinh mới làm xong, sơn lên ba lớp sơn dầu không lâu bị môn sinh chọc vỡ ra thành một cái động. Đất đầy gỗ vụn, khắp nơi bữa bãi.
 
Hơn nữa ở trong cửa còn truyền ra tiếng gầm gừ: "Lão già! Vì sao gạch tên bạn học Khương? Nếu ngài gạch tên hắn, ta cũng xấu hổ khi nói với người khác mình là học trò của ngài, hôm nay ta tới ân đoạn nghĩa tuyệt, ngài cũng gạch tên ta luôn đi!"
 
Khương Tú Nhuận nghe xong, liền biết hỏng rồi! Tiếng nói kia làm sao cũng nghe ra là tiếng Đậu Tư Võ.
 
Không chờ xe ngựa dừng hẳn, Khương Tú Nhuận đã vội chạy xuống xe ngựa, tới cửa xem xét, người kêu gào ở trước sân nhà tiên sinh không phải Đậu Tư Võ đó sao!
 

Thấy ống quần hắn còn dính vụn gỗ, có thể thấy hắn dùng một cước đạp cửa phủ rồi vào trong, sức chân có tiến bộ.
 
Mà các bạn học khác có lẽ cũng không ngờ Đậu Tư Võ nóng nảy như vậy, vội vã dồn dập khuyên bảo.
 
Mà chạy tới chỗ Mộc Phong tiên sinh, vậy mà thấy tiên sinh ở cùng một chỗ với Thái tử. Rất có thể là lúc hai người đang gặp gỡ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào ngoài của phủ nên mới cùng ra xem thế nào.
 
Tiên sinh luôn rộng rãi thong dong, thật sự bị nghịch đồ Đậu Tư Võ chọc tức không nhẹ, một tay đỡ ngực, giận tới mức liên tục thở mạnh.
Khương Tú Nhuận cũng bị hành động của Đậu Tư Võ làm kinh sợ, rơi mất ba hồn bảy phách, vội vàng tiến lên, hung hăng đấm một quyền vào ngực Đậu Tư Võ: "Tiểu tử ngu ngốc! Ngươi đang làm gì đó?"
 
Đậu Tư Võ thấy Khương Tú Nhuận tới, vội vịn bả vai nàng nói: "Khương huynh, yên tâm, chúng ta đã biết tình cảnh của ngươi. Mặc dù ta không biết thuế tằm kia ngươi có nỗi khổ gì, nhưng ngươi là người như thế nào, ta là người rõ ràng nhất, sao có thể để ngươi chịu cơn nhục nhã này? Hôm nay nhất định phải tranh cãi với tiên sinh tới cùng, nếu hắn không chịu thu lại mệnh lệnh đã ban ra, chúng ta sẽ chịu cùng ngươi bị gạch tên!"
 
Bạn học Đậu nói hùng hồn quá, các bạn học khác dồn dập vội xua tay với ân sư, giải thích: "Ân sư, đó là ý nghĩ của một mình bạn học Đậu, chúng ta tuyệt đối không có ý ruồng bỏ ân sư, hôm nay... Hôm nay chẳng qua là chúng ta tới thăm ngài mà thôi."
Đậu Tư Võ thấy các bạn học phản chiến lúc lâm trận, lập tức tức điên, lúc đang muốn trách mắng bọn họ, Thiển nhi bên cạnh Khương Tú Nhuận tức giận, bước qua dùng một cước đạp hắn quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Ai tung tin đồn chủ nhân nhà ta bị tiên sinh gạch tên? Căn bản là chuyện không có căn cứ! Mãnh phu ngươi còn không mau nhận lỗi với tiên sinh đi!"
 
Nghe lời nói của Thiển nhi, Đậu Tư Võ không kịp phản ứng lại, chỉ kinh ngạc trợn mắt, thái dương đổ mồ hôi lạnh quay đầu nhìn cửa lớn bị hắn phá, lại nhìn về phía ân sư tức giận tới nỗi râu trên mép run rẩy...
 
Hôm ấy, các bạn học quỳ đầy sân nhà Mộc Phong tiên sinh, mọi người cùng cầu xin ân sư bớt giận, chớ có gạch tên bạn học Đậu.
 
Đậu Tư Võ nước mắt giàn giụa, sám hối với ân sư vì bản thân nghe lầm nghĩ lầm rồi làm ra hành động sai trái.
 
Ngay cả đương kim điện hạ cũng đứng ra hòa giải giúp Đậu Tư Võ, cuối cùng mới khiến cho Mộc Phong tiên sinh bớt tức giận, chỉ phạt Đậu Tư Võ bồi thường một đôi cửa gỗ và sáu thùng nước sơn tốt nhất. Mặt khác còn phạt hắn viết mười lần bài giảng Nho Kinh về bình tâm tĩnh khí, mới coi như bỏ qua cho.
 
Cuối cùng, mọi người mệt mỏi cùng nhau ở lại ăn mì thịt và canh cá sư mẫu làm. Đậu Tư Võ nhìn sư mẫu thân tình, còn cố ý cho hắn thêm hai quả trứng trần lấy lại sức, nhất thời ân hận tới nỗi nước mắt giàn giụa, vừa ăn vừa gọi ân sư, tướng ăn khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
 

Tới lúc nhóm thấy trò tháo gỡ khúc mắc rồi, mọi người mới dồn dập rời đi.
Khi Thái tử để Khương Tú Nhuận lên xe ngựa mình, nhìn mặt nàng thản nhiên hỏi: "Vì sao cô không biết, nàng có số mệnh kết giao tình với nhiều bạn học như vậy?"
 
Khương Tú Nhuận thành thật trả lời: "Trước kia ta cũng không biết..."
 
Nói thật ra, mặc dù gây một trận ồn ào, thế nhưng Khương Tú Nhuận rất cảm động trong lòng. Nàng không nghĩ tới, một đời này bản thân mình nương nhờ ở thành Lạc An lại có thể kết giao với nhiều bạn tốt như vậy.
 
Quý Bỉnh Lâm chân thành, Đậu Tư Võ thẳng thắn khiến cho nàng không biết báo đáp như thế nào!
 
Ít nhất hiện tại nàng biết, cho dù tất cả mọi người trong thiên hạ hiểu lầm nàng thì nàng vẫn còn có bạn tốt không hỏi nguyên do mà ra sức giúp đỡ nàng.
 
Sống thêm một đời, tới đây là đủ rồi!
Thế nhưng Khương Tú Nhuận cảm thấy mỹ mãn, còn lòng Phượng Ly Ngô rất khó chịu.
 
Hắn sớm nghe thấy lời đồn, đêm qua còn cố ý giả vờ hỏi Khương Tú Nhuận, tuy rằng nàng giống như không quan tâm nói là lời vô căn cứ nhưng hắn vẫn chưa yên tâm, chỉ lo tiểu Trắc phi của mình sợ mất mặt, bị đánh gãy răng vẫn cố nuốt máu xuống.
 
Cho nên hôm nay hắn cố ý tới chỗ Mộc Phong tiên sinh xác thật lại việc này.
 
Rõ ràng hôm nay hắn tới chỗ Mộc Phong tiên sinh sớm nhất tìm hiểu sự tình, cho dù Mộc Phong tiên sinh thật sự gạch tên Khương Tú Nhuận, hắn cũng có cách khiến tiên sinh thu lại mệnh lệnh đã ban ra.
 
Kết quả hắn khổ tâm lại không bằng Quý Bỉnh Lâm trăm dặm cầu thư, Đậu Tư Võ một cướp đạp cửa, chẳng phải hiển sơn lộ thủy [*] rồi sao?
 
[*] Ý nói giúp người bộc lộ tài năng.
 
Hiện tại nữ nhân của hắn mặc dù ngồi bên cạnh hắn, thế nhưng vẻ mặt cảm động, hiển nhiên không phải bởi vì hắn.
 
Phượng Ly Ngô lập tức cảm thấy hơi buồn bực, cũng chợt hiểu tại sao nữ tử hậu cung ghen tuông rồi.
 
Gặp gỡ mấy tiện nhân bày trò gian trá đoạt sủng này, thật sự khiến người ta hận tới nỗi ngứa răng, hận không thể ra tay xé nát!
 

Có điều Khương Tú Nhuận cũng nghĩ tới việc vì sao Phượng Ly Ngô lại xuất hiện ở chỗ Mộc Phong tiên sinh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào nên ôm eo Phượng Ly Ngô, hôn một cái vào gò má tuấn tú của hắn.
 
Lòng buồn bực của điện hạ lúc này dịu đi một chút nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Vì ngươi vất vả như vậy mà chỉ hôn một cái thôi sao?"
 
Khương Tú Nhuận lập tức hơi đỏ mặt, nói nhỏ bên tai hắn.
 
Con mắt Phượng Ly Ngô sáng lên, ôm vòng eo nàng nói: "Đã nói như vậy thì phải giữ lời, đêm nay phải cho ta làm thêm mấy lần đấy."
 
Trong lúc nhất thời, trong xe ngựa gió xuân vô hạn, Phượng Ly Ngô mặc kệ Khương Tú Nhuận đang mặc quan phục, ôm nàng vào trong ngực, lại còn hôn mấy cái, người ở ngoài xe ngựa nghe thấy tiếng cười không dứt.
Có một người náu trong chỗ tối, lúc gió mát thổi rèm xe ngựa lên, nhìn thấy tình cảnh hai người trong xe vui vẻ cười đùa, nhất thời khẽ run lên, vết sẹo đáng sợ trên mặt cũng có chút vặn vẹo.
 
Nam nhân cao lớn phía sau hắn thấy thế nhắc nhở: "Nhị điện hạ dặn dò, hiện tại ngài không nên xuất hiện trước mặt người khác, vẫn là sớm trở về đi, tránh cho xảy ra thị phi."
 
Người kia nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn. Đúng vậy, đối với người đời, hắn sớm đã "chết" rồi.
 
Nghe nói sau khi người nhà trong kinh biết hắn gặp cướp trên núi rồi rơi xuống vách vúi thì sớm đã cúng bảy ngày cho hắn. Mà nương tử Từ thị gả cho hắn, cũng ồn ào đòi về nhà mẹ đẻ, không muốn thủ tiết vì hắn.
 
Tất cả những thứ này là do người trong xe ngựa ban tặng, nếu hắn không thể rửa nhục một lần, thật sự khó nén được oán hận ngập trời đi xuống Quỷ Môn Quan!
 
Nghĩ tới đây, hắn từ từ khống chế thân thể, xoay người đi theo nam nhân cao lớn biến mất ở trong màn đêm hạ xuống sau trời chiều...
 
Thái tử luôn không thích tổ chức tiệc, lần này lại có nhiệt huyết dâng trào, tổ chức một bữa tiệc trà rất náo nhiệt.
 
Liên quan tới lời đồn Khương chủ ti bị gạch tên, sau khi thầy trò hai người cùng nhau tới tiệc trà của phủ Thái tử thì tự biến mất.
 
Mộc Phong tiên sinh xưa nay có tài đánh đàn xuất chúng, cùng với học trò yêu quý Khương Hòa Nhuận trình diễn tài nghệ trước mặt người khác, một già một trẻ, ống tay áo tung tay, cùng tấu một bài cao sơn lưu thủy có ngụ ý sâu xa.
 
Mộc Phong tiên sinh không thích khen ngợi học trò, vậy mà không keo kiệt nói với mọi người: "Hòa Nhuận là người có tài năng hiếm có, có được học trò tài đức như vậy là may mắn của ta!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui