Thật ra cũng không phải Hoàng Thái tử keo kiệt nguyên liệu nấu ăn, không chịu đối xử tử tế với môn khách. Mà là tay nghề nấu nướng của đầu bếp ở phủ thái tử quá kém, căn bản không nấu ra mùi vị gốc của đồ ăn.
Món cá vược vốn có mùi vị ngon tuyệt vậy mà vẩy cá cạo không sạch, chưa khử hết mùi tanh, cũng không biết hấp thế nào, chẳng những không ngon, thịt còn cực nhão.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiếp trước tuy rằng Khương Tú Nhuận đã từng chịu khổ, nhưng nàng là vương nữ Ba Quốc, từ nhỏ cũng ăn ngon mặc đẹp, trời sinh hưởng phú quý.
Người cả đời tiến thoái lưỡng nan như nàng, ăn cơm rau dưa cũng không sao, nhưng không thể chịu nổi nhất chính là nguyên liệu mỹ vị lại bị người vụng về làm lãng phí.
Loại khổ sở này giống như tuổi xuân như hoa như ngọc của thiếu nữ bị kẻ thô tục chà đạp, thật sự khiến người ta tức giận trong lòng.
Về phần những thứ khác trên bàn ăn nói chung cũng là như thế, mùi vị chưa chín kỹ.
Có lẽ chủ nhân trong phủ trạch này cũng không bắt bẻ, cứ no bụng là được, thế nên đầu bếp mới không chịu cố gắng, lười biếng tới nông nỗi này.
Tuy rằng Khương Tú Nhuận không muốn bản thân có vẻ mặt chán ghét, thế nhưng mấy món này thật sự làm nàng mất hết hứng thú ăn uống.
Phượng Ly Ngô không phải chủ nhân hiếu khách cũng nhìn ra được công tử Tiểu Khương không thích... Thiếu niên lớn lên đoan trang thanh tú, cầm đũa lại không chịu gắp, chỉ ăn từng miếng từng miếng cơm trắng. Cái miệng nhỏ kia nuốt xuống thôi vậy mà cũng lộ ra vài phần quyến rũ.
Một thiếu niên vốn dĩ nên có khí chất sảng khoái, nhưng trời cố tình sinh hắn ra nhu hòa giống như nữ tử, khó trách lão tử của hắn viết ra lời bán con như "Dung mạo mỹ lệ". Cũng may là tiểu tử này giảo hoạt, cố tình vẽ lông mày thật xấu, bằng không thì thật sự khiến cho phụ hoàng hắn hiểu lầm là chế giễu Hoàng đế Đại Tề tham luyến nam sắc, một đao chém đầu tiểu tử này.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy nàng ăn không thoải mái, Phượng Ly Ngô dứt khoát hỏi: "Đồ ăn không ngon miệng sao?"
Khương Tú Nhuận cảm thấy từ nay về sau mình không nên vội vàng hiến kế sách trị quốc cho vị Hoàng Thái tử này, nếu như nhận tiền tài bắt buộc phải làm chuyện gì đó, chi bằng chỉ cho hắn vài chỗ có đồ ăn ngon, cũng coi như góp chút sức lực rồi.
Vì vậy nàng chỉ món cá vược nói: "Cá này hấp hơi quá tay, dùng quá nhiều hương liệu làm mất đi vị tươi sống. Nếu như ta đoán không sai, đầu bếp nhiều lần mở nắp vung rồi bỏ thêm hương liệu, ngoài ra, vẩy cá và nội tạng không lọc sạch, sao có thể khử được mùi tanh? Còn có măng xào thịt kia..."
Mặc dù Khương Tú Nhuận không xuống bếp nấu nướng nhưng kiếp trước được Tần Chiếu nuôi dưỡng ở bên ngoài, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, nàng thích nhìn đầu bếp nấu cơm, bản lĩnh soi mói rất cao, lúc này nàng bình phẩm, nói rất chính xác.
Đáng tiếc nàng nói như đàn gảy tai trâu, Phượng Ly Ngô vẫn chưa thấy bàn đồ ăn này có gì không ổn.
Nhưng hắn có lòng chiêu dụ người tài, làm sao có thể keo kiệt chút rượu và đồ nhắm? Lập tức bảo quản sự thuật lại lời công tử Tiểu Khương cho đầu bếp nghe, lệnh cho hắn nấu lại một bàn thức ăn này, nếu làm không tốt thì cuốn gói rời đi.
Chỉ chốc lát, một mâm cá vược được mang lên bàn.
Phượng Ly Ngô bảo Khương Tú Nhuận động đũa trước.
Nàng ăn một miếng, lông mày giãn ra, như vậy mới là nấu nướng, mới đúng là có mỹ vị của cá chứ!
Phượng Ly Ngô cũng gắp một đũa, ăn một miếng nhỏ liền phát hiện thay đổi cách nấu có thể làm cho hương vị thay đổi, đối với người không ham ăn uống như Hoàng Thái Tử, đây là lần đầu tiên trong đời nếm được món ngon như vậy.
Vì thế sau khi thức ăn được xếp tới tấp lên bàn, hai người cũng không nói lời nào, chuyên chú ăn cơm của mình. Chờ ăn xong, Khương Tú Nhuận cảm tạ Thái tử chiêu đãi, sau đó cáo từ xoay người rời phủ.
Lúc chuẩn bị đi, Tần Chiếu mang theo một tráp bọc vải bông đưa cho nàng, nhướng lông mày nói: "Này, đây là vàng Thái tử thưởng cho ngươi."
Vẻ mặt hắn mang theo khinh miệt, cho rằng vị công tử Tiểu Khương này thật ra cũng chỉ giống như kẻ sa cơ thất thế phải dựa vào Thái tử mà thôi.
Theo lý, việc tặng tiền căn bản không cần phiền hộ vệ tướng quân của Thái tử làm. Nhưng không biết thế nào, Tần Chiếu lại tức giận khi nhìn bộ dạng hờ hững của tiểu tử này với hắn nên chủ động lấy tráp từ trong tay quản sự, trực tiếp mang tới trước mặt công tử Tiểu Khương.
Khương Tú Nhuận hôm nay có đủ sức mạnh, nếu như nàng và Tần Chiếu cùng là chó săn của Hoàng Thái tử, vị Tần tướng quân này cũng đừng mơ tưởng nàng làm bộ làm tịch trước mặt hắn.
Nàng không liếc hắn lấy một cái, nói với thị nữ bên cạnh: "Thiển nhi, nhận, tiện cho Tần tướng quân chút vàng vụn làm tiền thưởng."
Khi Thiển nhi còn đi ăn xin, cũng từng thấy dáng vẻ đại gia thưởng cho người hầu, nàng lấy khối vàng nhỏ trong tráp bẻ ra, dùng hai ngón tay búng vàng vụn vào trong ngực Tần Chiếu, ung dung nói: "Công tử khen thưởng, ngươi cầm lấy đi mua rượu đi!"
Nói xong, nàng nhảy lên ngồi bên cạnh người đánh xe ngựa, ra lệnh hồi phủ.
Bánh xe lăn đều qua chướng ngại vật, chỉ chớp mắt đã ra khỏi ngõ hẻm, chỉ còn lại Tần Chiếu tức giận tới mức mặt và cổ đều đỏ rần, hung hăng ném vàng vụn vào tường.
Tiểu tử này thân là chất tử phải ăn nhờ ở đậu, lại nhiều lần tỏ thái độ coi thường hắn. Thật cho là Hoàng Thái tử ưu ái hắn là hắn có thể một bước lên mây?
Hừ, chờ mà xem!
Đối với chuyện Thái tử mời nàng làm khách, Khương Tú Nhuận không nói cho ca ca biết. Ngày ấy khi nàng rời đi, Phượng Ly Ngô đã từng dặn dò, vì thể diện Ba Quốc nàng đừng để lộ ra chuyện tới phủ Thái tử Tề Quốc làm khách.
Tuy rằng không biết Phượng Ly Ngô xuất phát từ mục đích gì, nhưng điều này cũng trùng với ý muốn của Khương Tú Nhuận. Nàng vốn không muốn tham dự chính sự, ba năm sau lúc rời đô thành, nàng tin tưởng mình đã tích góp đủ vàng, tuổi già của nàng và ca ca không có gì đáng lo ngại nữa.
Về phần thiên hạ này, là Đại Tề thống nhất hay Lưu Bội của Lương Quốc hậu sinh khả úy [*], liên quan gì tới nàng?
[*] Đời sau hơn đời trước.
Chỉ là sau trận khẩu chiến ở thư viện, danh tiếng tài năng của chất tử Ba Quốc Khương Hòa Nhuận lan xa. Bởi vì lúc ấy xem cuộc chiến có rất nhiều người, ai cũng có ấn tượng sâu sắc với chất tử nước yếu này.
Đại Tề kính trọng và chuộng đại nho, mà một vị thiếu niên gần mười sáu tuổi mới lộ tài năng, đủ để trở thành một nhân vật hô mưa gọi gió trong thành Lạc An, ngay cả nhóm quý nữ nhà vương hầu cũng tò mò muốn thấy phong thái lúc ấy của chất tử Ba Quốc như thế nào.
Thế nên thiệp mời tràn vào phủ chất tử như tuyết rơi. Thân là huynh trưởng, Khương Chi rất bất an, nói với Khương Tú Nhuận: "Từ khi nào muội kết giao với nhiều khách quý như vậy? Chúng ta bây giờ thân là chất tử, lại không có chỗ nương tựa, lúc muội kết giao nên thận trọng lời nói và hành động, nếu không chú ý, nói ra lời bị nắm thóp là rước họa sát thân đấy!"
Khương Chi nói như vậy, cũng không phải là hù dọa Khương Tú Nhuận. Hôm qua, các chất tử ở Lạc An đều nghe chuyện chất tử Yến Quốc bị giết trong phủ. Công tử Yến Quốc mới mười tám tuổi trước hôm qua hắn vẫn là đứa con cưng nổi tiếng ở Lạc An, mỗi ngày ung dung tự tại mở tiệc rượu xã giao tiếp khách.
Sau đó sóng gió bất ngờ nổi lên, lão vương Yến Quốc qua đời, tân vương kế vị. Yến Quốc trợ giúp Đại Tề khống chế Nhung tộc ở biên cương, thay đổi tân vương nhưng minh ước không được thay đổi.
Tân vương liền đưa ra yêu cầu củng cố minh ước, muốn Tề đế giết ca ca ruột đang ở thành Lạc An, không cho hắn trở lại Yến Quốc, tranh giành vương vị.
Cân nhắc lợi hại, chất tử Yến Quốc biến thành vật hy sinh, bị thị vệ Đại Tề đột ngột ép xuống ghế ngồi, chặt đầu bỏ vào tráp đựng vôi đưa về Yến Quốc.
Có cái gọi là mèo khóc chuột, nhưng ngay cả việc giả vờ “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ" cũng không ai muốn làm, các chất tử trong kinh thành đều câm như hến.
Chất tử Yến Quốc không phải ngoại lệ, cho nên coi như thân là chất tử nước mạnh cũng không biết sau này mình có thể thuận lợi về nước hay không.
Huống chi là những người còn không được sủng ái giống như huynh muội Khương Chi?
Khương Tú Nhuận biết ca ca lo lắng trong lòng, nhưng nàng hiểu rõ thế sự, cho dù hai huynh muội làm con rùa rụt cổ, kết cục nước mất nhà tan cũng không cách nào thay đổi.
Một khi đã vậy, chi bằng nắm chắc cơ hội, thử xem trọng sinh một đời có thể thay đổi cái gì.
Hiện giờ nàng dựa vào Hoàng Thái tử Phượng Ly Ngô, muốn cố gắng ra vẻ mình có chỗ dùng một chút, tới lúc đó cho dù có biến cố gì, cũng được Hoàng Thái tử bảo vệ một chút.
Nếu nàng đoán không sai, Hoàng Thái tử không muốn lộ ra chuyện nàng nương nhờ hắn, cũng là muốn lợi dụng thân phận chất tử của nàng, thám thính tin tức nước khác.
Một khi đã vậy, sao có thể đóng cửa không tiếp khách?
Thế nên Khương Tú Nhuận xếp thiệp mời thành một hàng, cẩn thận cân nhắc, quyết định từng chỗ hẹn.
Thế nhưng những kẻ như cháu ruột Dương gia Dương Giản, Khương Tú Nhuận xem như bản thân bất tài tìm cớ từ chối.
Ở kiếp trước, nàng biết được người này yêu thích nam sắc, đi vào nhà người này làm khách, khó tránh khỏi phải tuột dây lưng.
Tới lúc đó bí mật động trời của nàng bại lộ, Phượng Ly Ngô chẳng phải sẽ thẹn quá hóa giận chém đầu nàng sao? Cho nên loại người này chỉ nên kính nhi viễn chi [*] mà thôi!
[*] Kính trọng nhưng không gần gũi.
Hiện giờ Khương Tú Nhuận dư giả, trong phủ mướn thêm vài người hầu, đầu bếp và người chăn ngựa. Quần áo, đồ dùng cho huynh trưởng cũng mua mấy rương lớn.
Đi ra ngoài dự tiệc dáng vẻ cũng bắt đầu thong dong.
Nàng biết rõ bây giờ vẽ lông mày xấu ngược lại sẽ làm người ta nghi ngờ, chi bằng phải làm yếu đi sự nữ tính mới có thể lộ ra chút nam tính. Vì vậy những món quần áo nàng đặt may đều có lót bên trong bả vai, giày bỏ thêm nệm, cổ áo cao một chút che chắn yết hầu.
Kích cỡ quần áo cũng rộng hơn vóc người của nàng. Nàng mặc nam trang vốn dĩ đã có khí khái hào hùng, mặc quần áo rộng thùng thình vào, lại mang dáng vẻ phóng khoáng tự nhiên.
Lúc Tiểu Khương công tử xuất hiện ở quý phủ trong thành Lạc An, nhóm quý nữ chưa gả tới dự tiệc ngây người một lúc, trong lòng nghĩ thầm: Thiên hạ lại có thiếu niên thanh tú oai vệ như vậy!
Đương nhiên cũng có nữ tử xem thường thiếu niên xinh đẹp này, ví dụ như Điền Oánh.
Nhìn thấy Khương Tú Nhuận xuất hiện ở đại sảnh, cũng chỉ ngó qua vài lần, sau đó bĩu môi nói: "Thiếu niên gầy yếu như vậy sao bằng Thái tử cao lớn anh tuấn?"
Kính hầu tổ chức yến hội là vì cháu ngoại hắn, chất nữ Hàn Quốc Điền Oánh, nàng ta muốn gặp mặt các chất tử và chất nữ các nước.
Hoàng Thái tử Phượng Ly Ngô cũng được mời. Lần này Điền Oánh tới đây chính là vì Thái tử tuổi trẻ, tuấn mỹ cao quý. Đương nhiên sẽ năn nỉ cậu của mình tạo cơ hội, tranh thủ ở trước mặt Phượng Ly Ngô để lại ấn tượng tốt.
Hôm nay cách ăn mặc trang điểm của nàng quyến rũ động lòng người.
Nhưng Khương Tú Nhuận lại cảm thấy, ánh mắt vị Hoàng Thái tử kia nhìn nữ nhân cũng giống như lưỡi hắn không phân biệt được lục súc, phí phạm của trời.
Điền Oánh có lòng trang điểm ăn mặc như vậy nhưng rất có thể Hoàng Thái tử chỉ nhìn xem nàng có giá trị lợi dụng là bao nhiêu, còn về ngực lớn hay nhỏ, khuôn mặt có xinh đẹp hay không, cũng không có bao nhiêu chỗ dùng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...