“Cháu có chút việc…”
Khả Na lập tức đứng lên muốn rời khỏi, lại bị bà Lý giữ lại, sau đó vui vẻ kéo cô lên sân khấu, “Đây là nam nữ hợp ca, đúng lúc cháu có thể hát.”
“Cháu…” Cô căn bản không muốn hát, vì bài hát này cô đã hát đến thuộc lòng rồi.
Cô vừa mới nghĩ như vậy, trong nháy mắt đã đối mắt với Đông Lôi rồi.
“Diêu Khả Na!”
Lời kêu gọi tức giận của Đông Lôi xuyên qua microphone, nhưng Khả Na tuyệt không sợ, vì anh luôn thích nói với cô bằng giọng điệu đó, cô đã sớm miễn dịch.
“Em hại anh thiếu chút nữa phạm phải tội giết người, khi anh biết hoá ra lão già kia giật dây muốn em bỏ đi thì anh đã muốn điên rồi.”
Nhìn thấy anh, khiến Khả Na nhịn không được xúc động muốn khóc. Cô không bao giờ nghĩ mình sẽ nhớ anh như vậy, mặc dù xem ra anh vẫn anh tuấn tiêu sái, nhưng có thể cảm thấy rõ ràng anh gầy đi rất nhiều.
Chẳng lẽ anh sống cũng không dễ chịu sao?
“Ông chỉ là hi vọng chúng ta chia tay, ông ấy sợ anh không nghiêm túc.” Khả Na nhẹ giọng nói.
“Nói hươu nói vượn, ai không nghiêm túc chứ? Anh so với ngọc trai còn thật hơn.” Mặt anh nghiêm chỉnh nói.
Đây là cách so sánh gì vậy? Nhưng anh là tổng giám đốc của một tập đoàn Xuyên Quốc Gia, ngộ nhỡ những người trên thương trường nghe lời nói này của anh, nhất định sẽ không chịu nổi tự sát.
Nhưng Đông Lôi chỉ gặp phải một người có tính tình ngay thẳng như vậy, chính là khắc tinh của anh, một người nhất định chặt đứt được tất cả đào hoa của anh, chiếm lấy sự sủng ái của anh dành cho 3000 người phụ nữ.
Đó chính là Khả Na.
Nhưng Khả Na không biết, nếu như anh muốn thứ gì, tuyệt đối không thể không chiếm được.
“Em cảm thấy ông nói rất có lý, em nguyện ý cho anh thời gian suy nghĩ.”
“Anh quyết định, anh muốn em, cho nên anh tới tìm em, lần này tuyệt đối anh sẽ không để em bỏ đi.”
Người đàn ông này còn dùng microphone nói lớn như vậy! Khả Na không cần soi gương, cũng biết mặt mình đỏ như mông khỉ rồi.
“Em…..”
“Em đừng nói gì cả, trừ phi em nói yêu anh, nếu không anh tuyệt đối không nghe,” Anh bá đạo nói.
Nào có người như vậy? Thế nhưng đây là tính cách của anh, không phải sao?
Vậy bây giờ anh muốn gì? Hát sao? Khả Na nghĩ đùa, lại không bao giờ nghĩ rằng cô đoán đúng.
“Anh muốn hát một bài để chứng tỏ anh yêu em.” Anh thâm tình khẩn thiết nhìn cô.
“Thật sự anh muốn hát?” Nét mặt của cô giống như sắp đến ngày tận thế, nhưng những người khác không biết sắp có chuyện đáng sợ gì xảy ra.
“Dĩ nhiên.”
Người dẫn chương trình chen miệng vào, dù sao cô chưa bao giờ gặp một vương tử tuấn mỹ khí chất lại trẻ tuổi như vậy, hơn nữa còn tuổi trẻ tài cao gia tài bạc vạn, sẽ không nhịn được xúc động muốn làm người mai mối.
“Đúng vậy đúng vậy! Hát tình ca là cách biểu đạt tình cảm lãng mạn nhất bây giờ, tiểu thư, cô thật sự rất may mắn, có thể lấy được một ông xã như vậy, cô phải giữ thật chặt nha!”
Khả Na có chút dở khóc dở cười. Tại sao đám đông bên cạnh cô cũng muốn đẩy cô cho người đàn ông này? Chẳng lẽ đời này trừ anh, cô không còn cơ hội lựa chọn khác sao?
Đương nhiên là có, nhưng có thật mày muốn lựa chọn. Trong lòng cô có một giọng nói nho nhỏ nói với cô như vậy.
Khả Na nhìn mặt Đông Lôi tiều tuỵ lại càng tăng thêm xung động khiến người ta muốn ôm, thương yêu, anh như một cậu bé khát vọng người ta yêu anh rồi lại sợ bị cự tuyệt, nhưng cô biết anh không phải một cậu bé, mà là một người đàn ông bá đạo.
Vậy mà cô lại không thể tự kiềm chế yêu người đàn ông này.
Nếu như trước kia cô không biết, thì mấy ngày trải qua tương tư khổ sở như vậy, cũng đủ làm cho cô hiểu.
Mặc dù ban đầu ông Tư Mã muốn cô rời khỏi nhà một thời gian, là hy vọng cho Đông Lôi thời gian để tỉnh táo, suy nghĩ lần nữa, xác định có yêu cô không, lại đồng thời để cô xác định trái tim mình.
Nhạc mở đầu vừa vang lên cũng đã được một lúc, người xem dưới sân khấu cũng phát hiện có gì đó không đúng lắm, toàn bộ ánh mắt đều nhìn đôi nam nữ trên sân khấu.
“Nếu như em không đồng ý lời cầu hôn của anh, anh sẽ hát bài này mãi, đến khi em đồng ý mới thôi.” Đông Lôi phách lối nói.
Nghe vậy, ánh mắt Khả Na khẽ trợn to, vẻ mặt co rúm lại bất an, “Anh không thể làm thế.”
“Anh muốn như vậy.”
“Anh biết như vậy sẽ có hậu quả gì không?” Khả Na khẩn trương hỏi.
“Mặc kệ, anh muốn làm như vậy.”
“Hát đi, hát đi.”
Những người dưới sân khấu hô hào cổ vũ.
Khả Na nuốt một ngụm nước miếng, không biết nên làm sao mới phải đây?
Đang lúc cô chần chờ, tất cả không còn kịp rồi.
Tiếng hát như giết gà nhưng không giết chết khiến rất nhiều người phun ra thức ăn trong miệng, mặc kệ là rượu hay cơm, có thể phun đều phun hết.
“Trời ạ! Ma âm truyền não a!”(:sofunny: )
“Là anh chàng đó hát sao?”
“Ai tới cứu tôi?”
Tất cả mọi người bịt hết tai lại, nhưng người đàn ông trên sân khấu cầm microphone cố ý hát tiếp.
Trời ạ! Ông trời quả nhiên rất công bằng, khiến toàn bộ đàn ông trên thế giới hâm mộ anh, phụ nữ thích gương mặt tuấn tú của anh, nhưng lại cho anh tiếng hát kinh khủng nhất thế giới. (cái này làm ta nhớ đến Chaien a! :)2 )
Nhưng bây giờ có thể không cần công bằng không, chỉ cần có thể ngăn cản tất cả tai nạn !
Người dẫn chương trình thống khổ nằm trên mặt đất, giãy giụa vươn tay kéo kéo váy Khả Na, dùng giọng nói không tốt cầu khẩn, “Cầu xin cô đồng ý lời cầu hôn của anh ta đi! Để anh ta đừng hát nữa.”
Giống như muốn làm khó Khả Na, Đông Lôi hát càng hăng say, còn đập vỡ ly rượu trên bàn, dọa vài đứa trẻ con khóc lóc.
Tại chỗ tiệc đang vui vẻ lại trở thành nơi ma âm truyền não đáng sợ, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, thê thảm không nỡ nhìn.
“Tiểu thư…. Cầu xin cô…. Mau đồng ý đi…..”
Mọi người đau khổ gào khóc, bộ dáng giãy giụa khó chịu làm người ta không đành lòng.
“Được rồi!” Khả Na rốt cuộc mở miệng.
Quả nhiên, tiếng hát lập tức dừng lại, đôi mắt xinh đẹp của người đàn ông đang cầm microphone kia loé ra tia cảm động, bước một bước dài ôm chặt lấy cô, chặt đến mức làm cô thiếu chút nữa không thể thở.
“Em……” Ngay cả nói cô cũng không thể nói.
“Thật tốt quá, anh biết ngay là em muốn anh, vẫn yêu anh. Nếu như em lo lắng vì em thay lòng làm tổn thương tên kia sẽ gặp báo ứng, anh sẽ giúp em gánh vác, dù sao vì đã chọn anh mới có thể bị báo ứng.”
“Báo ứng gì?”
“Phải làm một cô gái tuyệt tình là một quyết định khó xử, chẳng những lo lắng ánh mắt người khác hiểu lầm, còn lo lắng sẽ gặp sự trả thù nhục nhã.”
“Không có báo ứng.” Khả Na ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn anh, đáy mắt tràn ngập ánh sáng, thâm tình khẩn thiết nói: “Trước kia em cảm kích tấm lòng anh ấy dành cho em, nhưng em không thể đón nhận, anh ấy quá đau lòng mới quyết định đi nước ngoài. Về nước nhìn thấy em và anh yêu nhau, trong lúc nhất nhất thời cho là em lừa anh ấy. Vì em từng nói với anh ấy em cự tuyệt anh ấy không phải vì anh.”
“Nhưng thật ra là vì anh, phải không?”
Người đàn ông này nhìn rất phơi phới làm gì chứ?
“Sau đó em đi tìm anh ấy, không phải là muốn bù đắp cái gì, chẳng qua là cảm thấy phải nói chuyện với vợ anh ấy một chút.” Cô nói ra mục đích hôm đó.
“Cho nên khi đó không phải em đi tìm người yêu cũ, mà là nói chuyện với vợ tên bột mì kia…” Thấy ánh mắt cảnh cáo của người yêu, Đông Lôi vội vàng sửa lại, “Vợ học trưởng?”
Cô gật đầu một cái.
“Cho nên không phải em lo lắng bị báo ứng?”
“Không phải.” Cô nghiêm mặt, vì nhớ tới trước kia anh bắt nạt cô, hiểu lầm cô, cô cảm thấy rất giận.
Anh vui vẻ ôm cô xoay vòng trên không, xoay mấy vòng đột nhiên dừng lại, anh cau mày đe doạ nhìn cô, “Đợi chút, tên kia có phải có ý đồ bất lương với em không?”
“Không biết, nhưng anh ấy nói nếu anh đối với em không tốt, bất cứ lúc nào anh ấy cũng sẽ giành lại em.” Giống như quan tâm em gái vậy. Khả Na không nói những lời này ra, vì cô phải cho người đàn ông này có cảm giác bị uy hiếp một chút.
Đông Lôi xụ mặt xuống. Nói như vậy, không phải muốn anh chiến đấu cả đời sao?
Ừ! Anh nên nghiêm túc suy nghĩ, có cần làm tên học trưởng kia bốc hơi khỏi Trái Đất không…
Nhìn thấy trên mặt anh biến hoá liên tục, Khả Na không biết anh lại nghĩ lung tung cái gì, vì vậy đẩy nhẹ anh.
“Anh đừng làm bậy.”
“Em muốn làm gì? Không cho phép em lại bỏ anh, anh tìm em đã lâu, tìm mệt muốn chết.” Vừa nói xong, anh lại ôm chặt cô hơn.
“Nếu như anh không muốn mệt như vậy, hoặc là sợ hãi, vậy thì buông tha đi! Bây giờ còn kịp.”
“Nói hươu nói vượn, bản thiếu gia làm sao có thể buông tha, anh căn bản cảm thấy mình tuyệt đối vì muốn thay mặt tên đàn ông hoa tâm thối nát kia mà sống.” Anh như đang nói chuyện đương nhiên.
“Thì sao?” Cô quay đi nhìn anh.
“Thì về sau trong thế giới của em chỉ có mình anh.” Anh bá đạo nói.
“Đừng quên nếu như anh thật sự muốn em, về sau không có một bông hoa nào đâu.”
“Không sao.” Dù sao đã không còn bông hoa nào nhiều năm rồi.
“Bông hoa xinh đẹp không có, ngay cả bông hoa bình thường cũng không có.” Cô lại tốt bụng nhắc nhở.
“Không sao.”
“Ngay cả một đoá hoa cũng không có….”
Môi của anh dán lên môi cô, lẩm bẩm nói: “Anh chỉ muốn em, em muốn chém bao nhiêu hoa đào thì chém bấy nhiêu, anh không quan tâm, chỉ cần đường tình yêu của chúng ta không có trắc trở là được rồi.”
Khả Na chậm rãi vươn tay ôm lấy cổ anh, cảm thấy thể xác lẫn linh hồn mình lại lâng lâng khi anh thâm tình ôm cô hôn triền miên, thật lâu không thể tự kiềm chế.
Dưới sân khấu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay rộn rã, gọi hai người về hiện tại, lúc này Khả Na mới phát hiện ra bọn họ cư nhiên ở trên sân khấu biểu diễn cảnh tình cảm, quá mất mặt đó!
Quả nhiên yêu sẽ khiến người ta thành kẻ điên, nhưng mà những người xem dưới sân khấu cũng thật khờ, nhìn thấy như vậy lại vui vẻ.
Cô xấu hổ rúc vào ngực Đông Lôi, cứ tưởng rằng anh cũng cảm thấy ngượng ngùng, nào biết người này lại càng vui hơn.
“Cảm ơn tất cả mọi người, nếu tất cả mọi người ủng hộ tôi như vậy, khích lệ tôi như vậy, tôi sẽ hát một bài nữa để báo đáp mọi người.”
Vừa nói xong, Khả Na cảm thấy hình như có một trận gió thổi qua, sau đó bốn phía yên tĩnh. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Cô ngẩng đầu lên nhìn, lại giật mình, chỉ thấy ở dưới sân khấu bà con, các chàng trai cô gái đều không thấy.
Để lại chén bát hỗn độn đầy bàn, dưới đất đầy vỏ chai rượu cùng rác, còn có một con chó đen nhỏ đang vui vẻ cắn đùi gà.
Hiện trường căn bản không thấy một nửa bóng người nào.
“Anh hát đáng sợ vậy sao?” Đông Lôi có chút nổi cáu.
Khả Na nhìn anh, sau đó đưa ra bàn tay nhỏ bé trắng noãn vỗ nhẹ ngực anh, an ủi nói: “Không sao, chúng ta về nhà, em hát cùng anh cũng được mà!”
“Na Na, em tốt nhất.” Đông Lôi lại ôm chặt cô vào trong ngực.
“Anh ôm như vậy, em không thể thở.”
“Mặc kệ, anh muốn ôm em như vậy, ai bảo em thơm như vậy, mềm như vậy, ôm thật sướng.”
Được lắm, toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu cô, người đàn ông này thật là bị làm hư rồi.
Nhưng cô phát hiện mình càng ngày càng thích cách độc chiếm như vậy, cho dù sắp thở không nổi, cô cũng cam tâm tiếp nhận.
Bởi vì việc này chứng tỏ anh yêu cô cỡ nào, cần cô cỡ nào.
Có lẽ vừa bắt đầu cô đã cảm nhận được tình yêu của anh, lần đầu tiên mình bị đôi tay có lực của anh ôm lấy, sắp không thể thở, trong nháy mắt, lòng cô cũng đã thay đổi.
Có lẽ khi anh xuất hiện trước mặt cô, tràn ngập khí khái lớn tiếng nói cô chặt đứt đường đào hoa của anh, bộ dáng thiên hạ vô song phách lối có một không hai, cũng đã bắt được lòng cô rồi.
“Na Na, em yêu anh ở điểm nào?”
Khả Na cười một tiếng, “Đều yêu!”
Cô tuyệt đối không thừa nhận cô thích bề ngoài tuấn mỹ của anh, tuyệt đối không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...