Bà Oanh ra đến cổng bệnh viện ngay lập tức gọi điện thoại cho Bách Niên.
“Mẹ muốn con về nhà một chuyến.”
Bách Niên về nhà theo lời bà. Vừa bước vào cửa đã thấy cả nhà 4 người ngồi ở sofa. Ba mẹ của Bách Niên, ba của Thanh Huyền và cô ấy.
Bách Niên gật đầu ngồi vào sofa.
“Mẹ gọi con về có việc?”
Bà Oanh gật đầu. Sau đó, người lên tiếng trước là ông Thanh.
“Bách Niên, ta đưa cho con 50% cổ phần của công ty.”
Anh nhận lấy bản chuyển nhượng cổ phần rồi ngạc nhiên:
“Chuyện này?”
Ông Bách cũng đưa hết số tài sản của mình chuyển nhượng thành tên của hắn.
“Cả nhà hôm nay làm sao thế?”
Đến lượt bà Oanh, bà đi đến trước mặt Bách Niên sau đó quỳ xuống.
“Mẹ làm gì vậy? Có gì đứng lên rồi nói!”
“Bách Niên, mẹ thành thật xin lỗi con. Chúng ta xin lỗi con.”
“Mẹ, có chuyện gì?”
Bà Oanh lấy tay tự tát vào mặt mình:
“Mẹ xin lỗi. Vào những lần con uống say mẹ đã cho Thanh Huyền ở cạnh con. Vậy cho nên…”
“Thế nào?”
“Thanh Thanh Huyền bây giờ mang thai cốt nhục của con rồi.”
Bách Niên suy sụp. Trong những lần mơ hồ đó, anh vừa nhìn thấy Lưu Mạn lại nhìn thấy bóng dáng của Thanh Thanh Huyền.
“MẸ?”
Thanh Thanh Huyền khóc lóc quỳ xuống ôm bà Oanh. Đập đầu tạ lỗi với Bách Niên:
“Xin lỗi anh. Em muốn sinh một đứa cháu cho mẹ. Cho nhà họ Bách. Ngoài ra, em không cần anh chịu trách nhiệm.”
Ông Thanh nói chen vào: “Cái gì mà không cần chịu trách nhiệm? Nó là chồng hợp pháp của con…”
“Ba, ba để con nói hết đã.”
Thanh Huyền lau nước mắt, cẩn thận đỡ bà Oanh dậy:
“Ba, trước giờ anh ấy không yêu con. Con biết điều đó. Con muốn cùng Bách Niên có một đứa con. Con đã tùy ý mà không hỏi qua anh ấy. Con sẽ tự mình nuôi con.”
“Bách Niên, em chỉ xin anh giữ lại thân phận là Bách thiếu phu nhân, xin anh cho em giữ lại đứa con này mà không làm phiền gì đến anh. Càng không phiền đến em ấy.”
“Tìm đến Tiểu Mạn?”
“Em biết em ấy cũng mang thai con của anh. Em không trách. Em chấp nhận.”
Lão Thanh tức đến bốc khói:
“Bách Niên, mày đi ăn vụng tao không nói. Nhưng mày lại để con đó có bầu? Mày có tin cả đời này, mày đừng hòng gặp lại con bé?”
“Ba… Đừng nói như vậy. Là con cam tâm tình nguyện.”
“Bách Niên, mày coi chừng lão Thanh đây. Tao nói là làm.”
Ba của Thanh Thanh Huyền tức giận bỏ đi.
Bách Niên nghe tin xong liền tự cười khẩy bản thân mình.
“Mọi người xem con là cái gì?”
“Xin lỗi anh, Bách Niên… Em mong anh tha thứ…”
“Haha… Làm xong rồi nói xin lỗi là xong? Các người có từng nghĩ đến cảm nhận của con không?”
“…”
“Vậy cho nên các người gọi đến chỉ để thông báo?”
“…”
Người đàn ông như Bách Niên quá khổ sở. Hai người phụ nữ cùng mang thai. Hắn phải làm thế nào?
Bách Niên không biết phải làm sao chỉ có thể trốn ở nhà của Minh Minh. Những ngày này ngoài Lưu Mạn liên tục gọi hắn hỏi phải làm sao với đứa trẻ. Ngoài ra không ai nhắn tin hay gọi điện cho hắn.
Mỗi lần nhìn thấy điện thoại hiện lên số của Lưu Mạn, hắn không biết phải đối mặt thế nào đành tắt máy.
Lưu Mạn ở bên này muốn biết cầu trả lời cứ liên tục gọi. Cô nhìn vào điện thoại mà tức giận. Sau một 100 lần gọi hắn, cuối cùng hắn cũng chịu trả lời. Nhưng câu trả lời làm cô tức giận hơn.
“Tôi cần thời gian suy nghĩ.”
“Bao lâu?”
“Không biết. Tôi muốn yên tĩnh.”
“Anh phải trả lời thời gian chính xác.”
“Em đừng ép tôi nữa có được không?”
“Là em ép anh sao?”
“Đúng. Là em đang làm tôi thấy nghẹt thở. Ngay cả mẹ và cô ấy không hối thúc tôi. Sao e, cứ phải như vậy? Tôi không thở được.”
Lưu Mạn vừa khóc vừa cười kinh bỉ hắn: “Bách Niên, anh vẫn đang thở đó!”
“Em đừng có kiếm chuyện như vậy nữa! Em khiến tôi mệt mỏi. Tôi muốn suy nghĩ. ”
“Suy nghĩ cái gì nữa? Chịu trách nhiệm… Nhất định anh phải chịu trách nhiệm…”
“Tút… Tút… Tút…”
“Bách Niên…”
Hắn nói xong ngay lập tức cúp máy. Bỏ mặc cảm xúc của Lưu Mạn.
“Á…”
Cô ném điện thoại để trút cơn bực tức.
Lưu Mạn co người ngồi trong góc, cuối cùng vì người đàn ông mà đau khổ như vậy có xứng đáng?
Một sinh viên như Lưu Mạn phải làm sao với cái nhìn của xã hội? Nghề nghiệp không có, tài chính lại càng không. Cô lấy gì nuôi mình? Rồi lấy gì nuôi con mình? Hơn nữa trong mắt mọi người cô không phải là nạn nhân mà là tiểu tam chen vào tình cảm gia đình của người khác. Càng nghĩ càng không lối thoát.
Cô nằm xuống sàn nhà vật vã khóc. Cô ước gì có ai đó dang tay đỡ lấy mình. Cô ước gì có cỗ máy thời gian của Doraemon để quay về quá khứ làm lại từ đầu.
Nhớ đến lời khuyên của mẹ, Lưu Mạn càng hối hận thêm.
“Mẹ, con xin lỗi. Đáng lẽ ra con phải nghe lời mẹ thì mọi chuyện không thành ra thế này… Mẹ, bây giờ con phải làm sao?”
Lưu Mạn nằm đó một ngày một đêm, khi đang mê mang cô nghe tiếng mở cửa nhà.
“Bách Niên?”
Bách Niên cuối cùng đã suy nghĩ xong. Hắn định lần này trở về nói cho Lưu Mạn.
Bách Niên sải bước đến cạnh cô. Hắn đỡ cô ngồi dậy:
“Em có sao không?”
Lưu Mạn ôm cổ hắn. Cô lắc đầu:
“Em không sao. Anh chọn em và con có đúng không?”
Hắn chầm chậm nói: “Lưu Mạn, anh chỉ vừa mới về, quần áo còn chưa kịp thai mà em đã hỏi anh? Anh mệt mỏi lắm có biết không?”
“Được! Em không hỏi. Nếu em không hỏi thì khi nào anh mới chịu nói?”
“LƯU MẠN!”
Hắn nén cảm xúc, nhẹ giọng lại:
“Em mau thay đồ đi. Chúng ta đến một nơi.”
Lưu Mạn gật đầu. Cô hy vọng rằng hắn có thể nói với cô rằng hắn sẽ ly hôn vợ và kết hôn với cô nhưng hắn đã đưa cô đến bệnh viện.
“Bách Niên, anh làm vậy là có ý gì?”
Bách Niên nắm chặt cổ tay Lưu Mạn: “Bây giờ tôi cho em 2 lựa chọn. Một là đi vào phá thai, chúng ta sẽ trở về như cũ. Hai là chúng ta đường ai nấy đi. Em làm gì tôi cũng mặc kệ!”
Lưu Mạn khóc đến mắt sưng nhưng đổi lại sự lạnh lùng của người đàn ông trước mắt. Cả người như không còn chút sức lực khuỵu xuống.
“Tại sao? Đứa trẻ vô tội.”
“Em biết tôi đã có vợ. Nếu bây giờ tôi ly hôn, tôi sẽ mất hết tất cả. Nhưng em thì khác. Em còn cả một tương lai phía trước. Không có tôi, em vẫn có thể hạnh phúc.”
“Bách Niên, tức là bây giờ anh bảo em phá thai? Phá bỏ con của chúng ta?”
“Chẳng qua đó chỉ là một khối thịt chưa thành hình em hiểu không?”
Lưu Mạn không thở được. Thật sự đây không phải là người đàn ông mà cô từng yêu.
“Anh im cho tôi. Anh coi nó là khối thịt vì anh chưa từng cảm nhận. Anh chưa từng cùng tôi nghe tiếng tim con đập.”
Bách Niên giữ chặt vai Lưu Mạn:
“Ban đầu tôi có yêu em. Nhưng dần dà em kiểm soát tôi. Tra hỏi tôi. Còn tát tôi. Những lúc như vậy tôi cảm thấy mình bị xúc phạm. Tôi thấy mệt mỏi rồi Lưu Mạn. Tha cho tôi đi. Tha cho chúng ta đi.”
“Tha cho anh? Được. Vậy tại sao cô ta được giữ lại con, còn tôi thì không?”
“Cô ấy là vợ hợp pháp. Không có cái thằng đàn ông nào ngu ngốc đến mức ly hôn người vợ hợp pháp được cả xã hội công nhận để đến bên em. Tỉnh táo lại đi Lưu Mạn.”
“Anh đừng nói nữa. Tôi không yêu tên khốn như anh nữa. Anh đưa tiền đây tôi tự mình giải quyết.”
Cô đi rồi, hắn ngồi ở trên xe gục đầu vào vô lắng. Đột nhiên nhận được tin nhắn từ Thanh Thanh Huyền:
“Bách Niên anh đến đâu rồi? Bác sĩ khám thai này khó hẹn lắm.”
“Đang kẹt xe. Anh sẽ tranh thủ đến.”
“Xin lỗi Lưu Mạn. Anh xin lỗi. Chỉ có cách này mới tốt cho em!”
Sau khi cầm thẻ vào khoa kế hoạch hoá gia đình, Lưu Mạn đã không có can đảm mà chạy ra. Cô trở về căn chung cư. Gom hết tất cả đồ đạc chạy trốn. Cô không biết tương lai phía trước ra sao nhưng vẫn sẽ cố gắng chịu trách nhiệm với con.
Lưu Mạn chợt nhớ đến lời bác sĩ nói. Trước khi ra về, bác sĩ có bảo cô lưu số. Lưu Mạn bây giờ thật sự rất cần sợi dây cứu mạng lúc này.
Bác sĩ hẹn cô đến một ngôi nhà. Khi mở cửa vào có rất nhiều mẹ bầu.
Bác sĩ bảo đây là những hoàn cảnh giống em, các em ấy, mỗi người đều có một hoàn cảnh. Chỉ giống nhau duy nhất là không bỏ con của mình.
“Em quyết định rồi đúng không?”
Lưu Mạn gật đầu.
“Tại đây chị sẽ lo cho các em chỗ ăn, chỗ ngủ. Đến khi sinh em bé. Những điều quan trọng là các em sau khi sinh xong phải nỗ lực cùng con trải qua giai đoạn khó khăn. Tuyệt đối không được bỏ con hay cho con. Em hiểu ý chị không?”
“Phủi bỏ trách nhiệm thì dễ nhưng để chịu trách nhiệm cần rất nhiều thời gian, kiên trì, công sức. Thậm chí là đánh đổi bằng cả tuổi thanh xuân để đổi lại nụ cười của con.”
Lưu Mạn vừa gật đầu vừa khóc. Cô ôm bác sĩ vào lòng.
“Chị ơi. Có phải em sai rồi không?”
“Bây giờ đúng sai không còn quan trọng nữa. Mạnh mẽ lên cô gái.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...