Chất Độc Mang Tên Anh
Thanh Thanh Huyền ở bên cạnh thêm dầu vào lửa. Chưa hết, cô ta còn ném hình của Lưu Mạn và Bách Niên xuống cho bà Lưu.
“Dì Lưu, mẹ tôi trách dì cũng đúng thôi. Dì biết người trong ảnh là ai không?”
Bà Lưu mặt lên, cả người muốn bật ngửa ra sau:
“Tiểu Mạn? Sao con bé lại ôm hôn người đàn ông này?”
“Hôn thôi sao?”
Thanh Thanh Huyền cười khẩy: “Con gái của dì còn sống chúng với chồng chưa cưới của con. Đám cưới của con cũng bị huỷ vì con bé. Dì có biết con và mẹ đau khổ như thế nào không?”
“Không thể nào. Con bé không làm ra chuyện này được.”
“Con bé còn vào công ty con lấy cấp tài liệu mật công ty tung ra ngoài. Dì nhìn bài báo này đi.”
Bà Lưu tay run cầm điện thoại xem tin tức. Bà chóng mặt đến không thở nổi. Con gái của bà không phải người như vậy.
“Không phải đâu. Ở đây chắc có hiểu lầm gì đó. Hay là con bé bị dụ?”
Bà Oanh đứng dậy tát mạnh vào mặt bà Lưu:
“Khốn kiếp. Hồ ly tinh mà còn đi bênh vực. Có bị điên không? Đúng là hai mẹ con các người.”
Bà Lưu ôm mặt đau đớn. Nhưng không gì bằng đau lòng. Đó là cô con gái duy nhất mà bà sinh ra. Hơn nữa, trước giờ chưa từng làm ra loại chuyện như vậy. Nếu đây là thật thì do bà dạy dỗ không nghiêm.
“Phu nhân, tôi xin lỗi. Người từ từ tôi đi hỏi rõ con bé sẽ giải thích với phu nhân!”
Bà Oanh tát bà Lưu thêm cái nữa. Sau đó tức giận ôm ngực đi lên lầu.
Ở đây Thanh Thanh Huyền nói thêm:
“Con không trách con bé. Con bé biết anh Niên có vợ chưa cưới còn tìm cách quyến rũ. Con có khuyên ngăn nhưng con bé vẫn nhất quyết. Dì không nghĩ cho con thì thôi. Phải nghĩ cho sự đau lòng của mẹ con. Anh ấy vì con của dì mà cãi nhau với mẹ con, bỏ cái nhà này mà ra sống chung với con của dì.”
Bà Lưu nghe vậy liền đi theo sau bà Oanh này nỉ. Thanh Thanh Huyền cũng đi lên lầu theo hai người. Vừa đến đầu cầu thang, bà Lưu đã quỳ rạp xuống đất đập đầu mạnh:
“Xin lỗi phu nhân. Tôi thật sự không biết. Tôi sẽ làm rõ và dạy dỗ con của tôi lại. Con bé làm sai tôi sẽ tạ tội với người.”
Bà Oanh hất tay bà Lưu ra: “Tạ tội? Niên Niên nhà tôi bỏ nhà ra đi. Từ nhỏ đến lớn chưa từng cãi nhau với tôi. Nay lại lớn tiếng. Bà lấy gì đền? Bà có tiền sao? Thứ nghèo như bà có muốn đền cũng không có tư cách. Hay bà làm trâu làm ngựa cho tôi đến cả đời cũng không đủ đền.”
“Phu nhân…”
Bà Lưu kéo chân bà Oanh giữ lại. Bà Oanh tức giận hất ra nhưng vì hất mạnh làm cả hai người chới với.
Thanh Thanh Huyền ở phía sau đẩy nhẹ bà Oanh một cái. Bà Oanh cứ thế ngã lăn xuống cầu thang.
Bà Lưu muốn kéo bà Oanh lãi cũng không kịp.
Thanh Thanh Huyền ở trên này hét lên:
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Người đâu. Mau đưa mẹ đến bệnh viện. Nhanh lên!”
Thanh Thanh Huyền chỉ tay về phía bà Lưu:
“Các người mau báo cảnh sát. Chính người phụ nữ này đã đẩy mẹ tôi xuống cầu thang.”
Rất nhanh bà Lưu đã bị cảnh sát bắt. Bà Oanh vì đầu va chạm mạnh vào cầu thang dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
Thanh Thanh Huyền gọi điện báo cho ba của Bách Niên từ Mỹ trở về. Còn dùng điện thoại của bệnh viện gọi cho Bách Niên.
Bách Niên ở bên này thấy màn hình hiện lên là Bệnh Viện Quốc Tế. Hắn gấp gáp bắt máy.
Giọng Thanh Thanh Huyền nghẹn ngào:
“Bách Niên…”
Hắn lạnh lùng: “Cô muốn gì cứ nói thẳng. Nếu là cô vào bệnh viện thì đi mà gọi người nhà.”
“Bách Niên mẹ của anh nhập viện rồi.”
“Cô nói gì?”
“Mẹ trong lúc tranh cãi với người hầu đã bị ngã cầu thang. Bây giờ đang hôn mê.”
Bách Niên gấp gáp tung chăn lên mặc quần áo vào.
Lưu Mạn ở bên cạnh cũng bị đánh thức:
“Niên Niên, anh làm sao vậy?”
“Mẹ anh gặp chuyện rồi. Anh phải vào bệnh viện.”
“Bác làm sao? Để em đi với anh.”
“Cũng được.”
Hai người cứ thế đến bệnh viện. Vừa vào đến nơi, Bách Niên đã thấy mẹ nằm trong phòng hồi sức tích cực.
Khoé mắt anh ửng đỏ, trong lòng rối ren. Mẹ anh sao có thể tranh cãi với người hầu được cơ chứ?
Vừa đúng lúc, Thanh Thanh Huyền đi đóng viện phí về. Cô ta đi thật nhanh đến trước mặt Lưu Mạn.
“Chát.”
“Khốn nạn. Vì mẹ của mày mà mẹ của tao nhập viện.”
Bách Niên kéo Lưu Mạn ra sau lưng:
“Cô nói bậy cái gì vậy, Thanh Huyền?”
“Mẹ cô ta. Chính mẹ cô ta đã đẩy mẹ anh xuống. Anh còn ở đây bên vực sao?”
Thanh Thanh Huyền bước đến. Cô ta còn định vung tay tát Lưu Mạn. Nhưng Bách Niên đã ngăn lại:
“Có gì từ từ nói!”
“Khốn nạn. Tôi đã báo cảnh sát bắt mẹ cô vào tù rồi. Cô chờ xem đi. Hai mẹ con các người đúng là hồ ly tinh độc ác.”
Lưu Mạn lắp bắp:
“Cô nói gì? Tôi không hiểu. Mẹ tôi sao có thể?”
“Cô đi mà hỏi mẹ của mình đi. Tận mắt tôi thấy bà ta đẩy mẹ của anh Niên xuống.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...