Chất Độc Mang Tên Anh
“Anh…”, Bách Niên thở hổn hển.
“Vừa rồi hắn suýt nữa bị hồ ly ăn thịt. Cũng may anh đến kịp lúc.”
“Lưu Mạn, em đừng giận. Cô ta nói muốn anh ăn tối cùng. Nếu không…”
“Cô ta?”
Bách Niên hơi thở gấp gáp hắn nắm tay Lưu Mạn:
“Vốn dĩ anh không định nói. Cô ta mà anh nói là người mà mẹ anh muốn anh kết hôn. Anh nghĩ chuyện nào ra chuyện đó nhưng không ngờ cô ấy lại làm như vậy.”
Lưu Mạn gật đầu, cuối cùng cô cũng hiểu. Ngay từ đầu đã có sắp xếp cho dù cô có giải thích cũng không được.
Bách Niên lúc này cả người đỏ lên. Mồ hôi đổ ướt cả áo.
Vừa hay xe dừng lại trước nhà của Bách Niên.
Hắn thở gấp. Cả người nóng bừng. Hắn dựa sát vào Lưu Mạn
Cửa vừa mở, hắn ôm chặt cô, hôn ngấu nghiến.
Đến khi Lưu Mạn không thở được, hắn mới chịu buông ra. Giữa hai người dường như không có khoảng cách.
“Tiểu Mạn, anh bị cô ta bỏ thuốc. Em có thể giúp anh một chút?”
“Thuốc… gì? Nghiêm trọng đến thế sao?”
Gấp gáp kéo tay hắn:
“Bách Niên, anh buông em ra. Chúng ta đến bệnh viện có được không?”
Bách Niên bắt đầu cởi cúc áo sơ mi ra, hơi thở của hắn khàn đặc:
“Anh nói cho em biết đó là xuân được…”
Hắn lại hôn cô. Bàn tay nghịch ngợm kéo áo của Lưu Mạn. Bầu ngực căng tròn của cô lộ ra.
“Ưm… Niên Niên… Anh…”
Giọng hắn trầm hơn:
“Lưu Mạn, lúc cô ta ôm anh. Anh chỉ muốn đẩy cô ta ra. Muốn người trước mặt là em. Anh yêu em nhiều lắm!”
“Bách Niên, thuốc này em không biết là gì? Hay chúng ta đến bệnh viện đi. Em sợ anh xảy ra chuyện.”
Bách Niên mồ hôi toát đầy, gương mặt tuấn tú mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào mặt của Lưu Mạn. Hắn vuốt tóc mái của cô:
“Thuốc giải là em. Đồ ngốc ạ!”
Hắn bế cô lên giường. Chỉ một ít phút sau, toàn bộ thân thể kiều diễm đã ở trước mặt hắn. Hắn lấy tay kéo hai chân cô về phía mình.
“Lưu Mạn, cả đời này anh sẽ không bao giờ phụ em. Chỉ có thể dịu dàng với em mà thôi.”
Lưu Mạn gật đầu, trái tim cô khẽ rung động. Từng nhịp từng nhịp đập liên hồi.
Đột nhiên trong cô như có sóng cuộn, cả thân thể run lên.
Tiếng rên càng lúc càng lớn. Lưu Mạn có dùng tay bịt miệng tiếng rên vẫn tiếp tục không ngừng theo động tác của Bách Niên.
Hắn xoay người cô lại. Bờ môi mỏng hôn dọc theo tấm lưng mịn màn trượt xuống bên dưới. Lưu Mạn bám chặt ga giường cô nhịn cảm giác đau đớn. Không biết qua bao lâu, Bách Niên mới chịu buông tha cho cô.
Lưu Mạn cảm thấy may mắn. Nếu hôm nay, hắn không kìm chế được và không có Minh Minh, chắc có lẽ người đàn bà ấy đã chiếm được hắn. Sẽ cùng hắn kết hôn. Nghĩ đến đây, Lưu Mạn liền nằm lên người Bách Niên. Cô khẽ hôn lên trán hắn:
“Bách Niên sau này không cho phép anh gặp mặt cô ta. Nếu không chúng ta sẽ kết thúc. Cả đời này anh sẽ không bao giờ thấy em nữa!”
Bách Niên mệt mỏi vì tác dụng phụ của thuốc. Hắn nhắm nghiền mắt không trả lời.
Lưu Mạn hôn hắn lần nữa:
“Cảm ơn anh đã hiểu em như vậy. Cảm ơn anh đã chịu tin tưởng em. Em cũng yêu anh nhiều…”
…
Nửa đêm, Thanh Thanh Huyền đến Bách gia khóc lóc đòi gặp bà Oanh.
Bà Oanh chỉ vừa ngủ một chút đã phải thức dậy. Trong lòng có chút khó chịu.
“Thanh Huyền có chuyện gì vậy?”
Thanh Huyền ngồi xuống giường. Ả đưa điện thoại cho bà Oanh xem.
“Mẹ, mẹ xem đi. Tình cảm chỉ vừa mới tốt hơn một chút. Mà… con…Huhu…”
Bà Oanh gấp gáp: “Niên Niên chịu cho con hôn?”
Thanh Thanh Huyền gật đầu:
“Dạ. Nhưng mà, mẹ xem đi… Anh ấy đang mê cô bé này!”
Bà Oanh không tin vào mắt mình. Con trai mà bà biết với người trong ảnh thật khác xa.
“Niên Niên ôm hôn con bé trong ảnh? Con bé này là ai?”
“Huhu… Tất cả là tại con nhỏ đó!”
Bà ta ném xấp hình xuống đất.
“Con nhỏ đó có gì hơn con chứ? Khốn kiếp mà!”
“Mẹ, còn một chuyện con muốn cho mẹ biết.”
Thanh Huyền dụi mắt, đôi mắt long lanh trong phút chốc đã nhuộm đỏ. Lắm len màu mascara.
“Con còn biết được bà Lưu người hầu của mẹ là mẹ của cô ta. Hèn gì lại chấp nhận vào nhà mình.”
Bà Oanh giận đến run người.
“Thì ra bọn họ đã có tính toán. Không được, ta phải đuổi bà ta đi mới được.”
“Mẹ, mẹ đừng làm như vậy. Bách Niên sẽ giận mẹ. Mẹ phải từ từ tìm cách trút giận xong rồi đuổi đi. Như thế anh Niên, anh ấy có muốn trách cũng không được mẹ. Mẹ hiểu ý con không?”
Bà Oanh ôm lấy cô con dâu tự nhận của mình:
“Cảm ơn con. Cũng may còn có con nhắc nhở mẹ. Con xem ngày mai mẹ sẽ hành bà ta thế nào. Khuya rồi, con ở đây ngủ với mẹ đi!”
Thanh Thanh Huyền gật đầu, ngoan ngoãn ở lại Bách gia.
Sáng sớm hôm sau, vừa xuống nhà, bà Oanh đã hất ly trà nóng vào mặt bà Lưu:
“Bà muốn làm cho ta chết sớm có đúng không?”
Bà Lưu lấy khăn lau cho bà Oanh: “Dạ tôi không dám thưa phu nhân!”
“Hừ. Có chuyện gì mà bà không dám làm chứ?”
Thanh Thanh Huyền ở bên cạnh lên tiếng: “Dì Lưu, dì mau xin lỗi mẹ con đi. Là quỳ xuống dập đầu xin lỗi. Nhanh lên đi dì!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...