Thời gian ngày càng gấp rút, đội nhỏ “Tiểu Yến Tử mặc áo hoa” gần như bận đến không có thời gian ngủ.
Cả đội đẩy nhanh tốc độ, thức trắng nhiều đêm làm phụ kiện và chỉnh sửa lại trang phục đã may lần cuối.
Phần mở đầu của buổi biểu diễn rất quan trọng, là cơ hội thu hút sự chú ý của người xem trong suốt chương trình.
Bộ trang phục lên sàn đầu tiên do Tiểu Kỳ và Chu Nhất cùng nhau thiết kế.
Để thể hiện chủ đề cuộc thi, họ đã tạo ra một bộ “Lục toa y” trong thơ ca cổ đại.
Áo tơi mặc bên trong là trang phục thịnh hành thời Đường, ngay cả trang sức, phụ kiện đi kèm cũng của nhà Đường.
Người mẫu do đích thân Nam Gia đảm nhận.
(*) toa y: áo tơi đi mưa.
Nhưng dưới ánh đèn buổi tổng duyệt cuối cùng, bộ trang phục mang đến hiệu quả vẫn chưa đủ tốt.
Xem lại đoạn video, Nam Gia luôn cảm thấy bộ áo tơi màu xanh lá này quá mộc mạc, thích hợp với phục sức mang phong cách đại hiệp hành tẩu giang hồ do Trần Bì thiết kế hơn, không đủ để đạt hiệu quả hút mắt chỉ trong một cái nhìn.
Mọi người hết đường xoay xở, cho rằng giờ đã không còn thời gian nữa, Tiểu Kỳ đành đưa ra ý tưởng trang trí bằng hoa tươi.
Nam Gia nhướng mày, quay sang nhìn Nhạc Tri Thời vẫn luôn im lặng: “Em nói xem? Em là người có nhiều ý tưởng nhất ở đây, mau nghĩ thử trang trí bộ này phải làm sao mới tốt đây?”
Nhạc Tri Thời nằm bò ra bàn, quay quay bút: “Từ bỏ đi.”
“Hả?” Nam Gia không thể tin được: “Em mà cũng biết từ bỏ sao?”
“Ý em là từ bỏ dùng áo tơi làm tiết mục mở màn á.” Nhạc Tri Thời ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Thật ra em có một ý tưởng khác, nhưng chẳng biết có kịp không.
Lúc trước em tra nhiều tư liệu sách cổ, trong ‘Tùy Thư’ có viết Tùy Dương Đế ‘Thường quan liệp ngộ vũ/ Tả hữu tiến du y’.
Du y ở đây thật ra là áo mưa mà những người giàu có thời xưa hay mặc.”
*Tùy Dương Đế:Hoàng đế Tùy Dương của nhà Tùy.
*Du y (áo dầu): một loại áo mưa thời xưa, làm bằng lụa, được quét dầu lên trên để chống thấm nước.
“Mặc dù ý tưởng catwalk dọc theo sân khấu hình chữ T, đi đến trên cùng thì cởi áo tơi không tệ.
Nhưng trang phục bên trong của người mẫu hoa lệ như vậy mà mặc áo tơi xanh lục bên ngoài, dòm sao cũng không thấy phù hợp với thân phận người mặc.”
Chu Nhất nhíu mày: “Nhưng mà… du y làm kiểu gì bây giờ? Sẽ không quá dính chứ?”
Nhạc Tri Thời vẫn xoay bút: “Chẳng khó lắm đâu.
Em đọc trong sách có nói, mang lụa tơ tằm ngâm vào trong dầu du đồng, rồi dùng hỗn hợp bùn đất trộn với nước quét lên trên mặt vải, mang đến nơi thoáng mát có gió phơi khô sau đó bóc lớp bùn ra.
Như vậy sẽ không bị dính, còn chống thấm, nhúng nước được, không lo ngấm nước trên sân khấu.
Chúng ta có thể thử dựa theo đó làm lại xem.” Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ: “Vẫn còn thời gian.”
(*) dầu du đồng: còn gọi là dầu gỗ Trung Hoa, được chiết xuất từ cây du đồng (hay còn gọi là trẩu trơn, trẩu lùn,..); dùng trong việc thắp đèn, là một thành phần của sơn, véc ni cũng như xảm thuyền, đánh bóng đồ gỗ gia dụng.
“Ý tưởng rất hay.” Nam Gia khen ngợi: “Chúng ta vẫn đủ nguyên liệu bằng tơ lụa, nếu hiệu quả tốt sẽ lộng lẫy hơn áo tơi kia nhiều.”
Bởi vì trong nhóm có Nhạc Tri Thời nên Nam Gia và Khúc Trực như được sạc đầy pin, tràn đầy sức chiến đấu.
Sau khi xác nhận các khâu khác không có trục trặc gì, cả nhóm bắt đầu tiến thành kế hoạch B khi chỉ còn lại hai mươi tiếng nữa là đến giờ lên sàn diễn, dùng vải lụa tơ tằm dệt kim đã bỏ đi, ngâm vào dầu du đồng màu vàng làm thành du y.
Quá trình này khó khăn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Tiểu Kỳ dùng máy may thủ công may du y rất tốt, nhưng đi cùng nón tre thì không hợp.
Nhạc Tri Thời đành phải chỉnh sửa lại thiết kế, may thêm khăn che mặt màu vàng vòng quanh vành nón, phối với áo tơ lụa vàng ánh kim từ dầu cây du đồng.
Sau khi quét ba lớp dầu, Trần Bì và Chu Nhất ra sau núi lấy bùn về, hòa với nước, quét lên một lớp rồi treo cố định trên bảng, dùng máy sấy và quạt điện sấy suốt mấy tiếng đồng hồ.
Đợi đến khi Nam Gia xác nhận lại lần nữa toàn bộ BGM và thời gian catwalk xong, lớp bùn mới được sấy khô.
(*) BGM: background music = nhạc nền.
Sáu giờ sáng trong phòng chuẩn bị, giây phút Tiểu Kỳ từng chút lột bỏ lớp bùn, khoác chiếc áo hoàn chỉnh tung bay lên người Nam Gia, mọi người không hẹn mà cùng reo hò.
Nhạc Trì Thời nổi hết cả da gà lên rồi, nhìn tác phẩm cháy bùng tinh hoa của cả nhóm thiết kế mà phấn khích vô cùng.
Thu dọn xong tất cả cũng đã bảy giờ rưỡi, bọn họ vội vàng phối trang phục và phụ kiện thành bộ để thuận tiện thay đổi cho người mẫu.
Tổng cộng có ba mươi bộ, mỗi chủ đề mười bộ, số lượng đồ diễn không ít tí nào.
“Buổi trưa có một buổi diễn tập, chúng ta phải dẫn người mẫu qua sân khấu đi thử hai vòng, sau đó còn trang điểm, sợ là đến lúc diễn chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi đâu.” Nam Gia coi lịch trình, định nói gì đó, cuối cùng mệt mỏi ngáp một cái.
Khúc Trực vỗ vỗ vai mình: “Dựa vào một lát không ạ?”
Nam Gia nhìn cô nàng, đang định rướn người dựa vào.nhưng đến nửa chừng thì dừng lại, ngồi thẳng lên vỗ vỗ mặt: “Không được, chị sẽ ngủ lăn quay ra mất.”
Nhạc Tri Thời bật cười: “Để tránh việc người mẫu xinh đẹp của chúng ta, lúc đang biểu diễn trên sân khấu không được tỉnh táo mà ngã sấp mặt, em, trưởng nhóm ‘Tiểu Yến Tử mặc áo hoa’ cho phép chị ngủ một lát đó.”
“Đúng, tớ cũng cho phép!”
“Ngủ đi chị Nam Gia.”
Để ba bạn nữ nằm trên ghế trong phòng chuẩn bị ngủ một chút, ba bạn nam chuẩn bị nốt đồ diễn, cuối cùng đến mười giờ rưỡi cũng kịp làm xong.
Nhạc Tri Thời cảm thấy như bị chuột rút, không buồn động đậy gì nữa nhưng bọn họ còn phải dẫn người mẫu đi diễn tập.
“Ba mẹ cậu có đến không?”
“Đến chứ, ba mẹ phải đến xem giây phút tớ tỏa sáng trên đỉnh vinh quang chứ!” Trần Bì hãnh diện, dùng cánh tay huých huých Nhạc Tri Thời: “Nhạc Nhạc thì sao?”
“Dạ?” Nhạc Tri Thời gật đầu: “Phải tới chứ.
Họ đã sớm bảo em chuẩn bị vé, không chừng còn muốn quay lại toàn bộ chương trình.”
“Oa, mẹ em thương em thật đó.”
“Đúng thế.
.
.” Mặc dù không phải mẹ ruột.
Cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà nhắn cho Tống Dục một tin, dù biết rằng anh có buổi họp nhóm đến tận trưa.
[Nhạc Nhạc: Bạn trai nhỏ của anh sắp ngỏm đến nơi rồi này.]
Địa điểm diễn tập toàn người là người.
Nhạc Tri Thời vốn phải dựa vào cà phê mới tỉnh táo được, vừa cùng mọi người đến nơi, nghe thấy tiếng nhạc đùng đùng truyền đến từ sân khấu, cảm thấy tim mình đập bất thường, cả người vã mồ hôi, xuất hiện tình trạng tim đập nhanh.
Vốn dĩ cậu sẽ đứng cạnh Nam Gia hỗ trợ điểm danh người mẫu, nhưng tim Nhạc Tri Thời thực sự đập quá nhanh, cậu muốn tìm một chỗ yên tĩnh cách xa âm thanh của khán đài nghỉ ngơi một lát.
“Ôi trời! Người mẫu nam diễn kết màn đâu rồi…”
Nhạc Tri Thời không nghe thấy Nam Gia lẩm bẩm mà một mình bước ra cửa, đến chỗ bàn soát vé định dựa vào thở vài hơi, không ngờ lại gặp được người của khoa Tuyên Truyền.
Từ Lâm đi đầu, mới nhìn đã nhận ra Nhạc Tri Thời, cách rất xa đã vô cùng kiêu ngạo hỏi: “Bé con lai yêu dấu, sao cậu lại lạc đàn rồi, binh tôm tướng cá của cậu đâu?”
Tim Nhạc Tri Thời đập nhanh không ngừng, miễn cưỡng nhìn cậu ta một cái, không nói chuyện.
Thấy sắc mặt cậu tái nhợt, Từ Lâm cũng cảm thấy có gì không ổn: “Cậu sao đấy? Chưa ăn cơm à?” Cậu ta bước tới gần hơn, ngón tay chọc chọc cánh tay Nhạc Tri Thời: “Không sao chứ, mặt cậu trắng bệch kìa, là trời sinh đã trắng thế hay bị ốm rồi?”
Nhạc Tri Thời thấy đầu óc cậu ta chẳng được bình thường lắm, nhưng không nói ra: “Tôi không sao.”
“Thật chứ? Thôi nào, trận đấu là phụ, sức khỏe mới là chính.
Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Mấy người bên khoa Tuyên Truyền đứng đằng sau, khó hiểu khỏi: “Không phải chứ Từ Lâm, lát nữa là diễn tập rồi, cậu không giám sát à?”
“Tôi đến đó dòm chằm chằm thì nở hoa được chắc.” Từ Lâm đỡ cánh tay Nhạc Tri Thời, kéo cậu đi mấy bước: “Cậu có đi hay không hả, nói cho cậu biết, chẳng mấy ai được tôi cho quá giang đâu.”
“Thực sự không cần đâu, tôi không sao, chỉ là uống nhiều cà phê quá thôi.” Nhạc Tri Thời vừa tránh khỏi tay cậu ta thì chân cũng mềm nhũn, nhưng lại được một người khác đỡ lấy.
Ngẩng đầu lên thấy gương mặt của Tống Dục, cậu còn tưởng mình nhìn nhầm.
“Sao anh lại đến đây?” Giọng Nhạc Tri Thời rất nhẹ: “Không phải anh nói học nhóm đến mười hai giờ rưỡi à?”
“Được một nửa thì về.” Tống Dục trả lời ngắn gọn, vô thức đưa tay sờ trán Nhạc Tri Thời, xác nhận cậu không sốt, lúc này mới nhìn thoáng qua Từ Lâm đang đứng phía trước, mặt không cảm xúc hỏi: “Cậu là ai?”
“A? Em.
.
.” Từ Lâm hơi xấu hổ rút tay về: “Em là đối thủ của cậu ấy, là loại đối thủ sẽ đè bẹp cậu ấy trên mặt đất rồi hung hăng chà xát.”
Tống Dục nhíu mày, anh cảm thấy thằng nhóc này đầu óc có vấn đề nên cũng chẳng buồn quan tâm, ôm Nhạc Tri Thời vào lòng: “Đi thôi, đi ăn chút gì đã.”
“Nhưng em vẫn chưa nói với chị Nam Gia…”
“Anh nói rồi, bây giờ em cần nghỉ ngơi.”
Không ai đếm xỉa Từ Lâm, cậu ta nhìn bóng dáng hai người kia mà tức giận phun hơi ầm ầm như ấm nước sôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...