*Chỉ giải quyết sự khó khăn trước mắt mà không nghĩ đến những hậu quả sau này.
…
Ăn xong bữa trưa đơn giản ở trong quán cà phê, Tống Dục lái xe đưa Nhạc Tri Thời đến cửa hàng nội thất IKEA.
Xe chạy bon bon trên đường, Nhạc Tri Thời uống thuốc xong thấy mệt mỏi, nghiêng đầu ngủ thiếp.
Lúc xe dừng chờ đèn đỏ, Tống Dục giúp cậu hạ ghế xuống để cậu ngủ thoải mái hơn.
Mưa cả đêm nên bầu trời không được trong xanh cho lắm, mây mù dày đặc vài tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ mây.
Nhạc Tri Thời khi ngủ ho nhiều hơn bình thường, vì chẳng thể kiểm soát được mình trong mơ.
Tống Dục vừa lái xe vừa nghĩ đến những câu mà Nhạc Tri Thời đã hỏi mình trong quán cà phê lúc nãy.
Cậu hỏi rất nhiều, nhưng về bản chất thì chúng na ná nhau.
“Tại sao anh lại thích em?”
“Anh thích em từ khi nào vậy?”
“Anh thích em ở chỗ nào cơ?”
Tống Dục không thể trả lời cậu ngay lập tức được, chẳng phải vì anh không có câu trả lời, mà anh sợ mình trả lời không tốt sẽ khiến Nhạc Tri Thời thất vọng.
Tuy nhiên, đó cũng là những câu mà Tống Dục muốn hỏi Nhạc Tri Thời, anh cũng muốn biết tại sao cậu chọn ở bên anh, bởi vì hai người đã cùng nhau trưởng thành sao? Hay vì từ nhỏ cậu chỉ có mình anh thôi?
Nói về ưu điểm, Tống Dục cảm thấy sẽ chẳng có ai nỡ trách móc nặng lời Nhạc Tri Thời.
Cậu hiền lành, yếu ớt khiến người khác nhìn cậu bằng ánh mắt hàm chứa khát vọng bảo vệ chở che, nhưng cậu cũng giống như một cái bẫy khiến nhiều người bằng lòng hy sinh.
Nghĩ lại mới thấy, trong số những người ở bên cạnh Nhạc Tri Thời, anh là người đối xử với cậu lạnh lùng nhất, như gần như xa nhất.
Thiện cảm của con người, đôi khi vô lý vậy đó.
Từng dòng xe đổ về phía cầu ngày càng nhiều, xếp thành một đống màu sắc cùng âm thanh hỗn độn dưới bầu trời xám xịt.
Cảm xúc là thứ rất dễ bị nhầm lẫn.
Theo thời gian, tình yêu cũng có thể trở thành tình cảm gia đình, tình bạn cũng có thể trở thành tình yêu, ranh giới giữa các loại tình cảm này vô cùng mông lung.
Tống Dục thao thức nhiều đêm không ngủ là vì đứng giữa lằn ranh ấy.
Điều mâu thuẫn nhất chính là, anh vừa hy vọng Nhạc Tri Thời đủ tỉnh táo và phân biệt rõ tình cảm của mình, vừa sợ cậu thức giấc giữa mớ bòng bong kia.
Sắp đến nơi thì Nhạc Tri Thời lại ho khan, đầu nghiêng sang Tống Dục, nết ngủ vô cùng yên tĩnh.
Tống Dục dừng xe nhưng anh không đánh thức Nhạc Tri Thời, mà chống tay lên vô lăng ngắm cậu.
Anh nhận ra rằng cậu không hề thay đổi nhiều so với lúc còn bé, các đường nét trên khuôn mặt nảy nở hơn chút, mũi cũng cao hơn.
Nhưng khi nhìn cậu chìm vào giấc ngủ, anh lại cảm thấy cậu vẫn như lúc mới ba tuổi.
Tống Dục từng ước rằng, Nhạc Tri Thời ba tuổi năm ấy đừng xuất hiện ở nhà anh.
Cậu sẽ theo chú Nhạc về nước trước khi vào đại học, cùng lắm nghỉ hè thì sang nhà họ Tống.
Và đó sẽ là lần đầu hai người gặp nhau.
Anh sẽ trở thành hướng dẫn viên du lịch, đưa Nhạc Tri Thời lang thang phố xá ăn những món ăn vặt mà trước đây cậu chưa từng ăn.
Có lẽ lúc đó Nhạc Tri Thời chỉ nói được tiếng Anh, cậu không quen ăn ớt cay và đường nâu, không thích mùi thơm của hoa quế, cũng không thích anh cho lắm vì cảm thấy anh chẳng đủ nhiệt tình.
Nhưng Tống Dục lại nghĩ mình sẽ rất thích Nhạc Tri Thời, cố gắng nội trong mùa hè năm ấy trở thành bạn cậu, sau đó anh sẽ theo đuổi cậu như một lẽ dĩ nhiên.
Đến lúc tình yêu của hai người chín mùi, nhưng bị chia lìa vì hai người ở hai quốc gia khác nhau, anh sẽ làm tất cả để ba mẹ Nhạc Tri Thời đồng ý.
Anh nghĩ họ sẽ đồng ý thôi, dù sao năm đó anh cũng được coi là một nhân chứng nhỏ cho tình yêu tự do của bọn họ.
Nhạc Tri Thời thức dậy, trông thấy Tống Dục ngẩng người nhìn cửa sổ, cậu chạm vào cánh tay anh rồi gọi khẽ “anh trai”.
Tống Dục sực tỉnh, xoay người hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
Nếu số phận không đưa anh sang con đường tắt dễ dàng thì Tống Dục cũng đâu vì tiếng “anh trai” mà từ bỏ, anh chấp nhận bước vào con đường gian nan.
Nếu hai người gặp gỡ tình cờ thì gánh nặng của anh sẽ giảm bớt, nhưng bé Thời Thời năm ba tuổi đứng lấp ló ngoài phòng ngủ kia cũng rất cần anh.
Tống Dục nghĩ, anh vĩnh viễn không thể đóng cửa chặt cửa xua đuổi bé con kia được.
Ký ức suốt mười lăm năm qua, chính là đáp án đầy đủ nhất cho những câu hỏi đó.
“Uống miếng thuốc si rô ho trước.” Tống Dục mở nắp lọ thuốc, đổ ra nửa nắp đưa cho Nhạc Tri Thời.
Nhạc Tri Thời rất ghét loại thuốc này, cậu nhăn mày từ chối ngay: “Em hết ho rồi.”
Tống Dục không cho cậu cơ hội ngụy biện nữa, anh đưa thẳng nắp đựng thuốc kề miệng cậu.
Nhạc Tri Thời hết cách đành phải cầm nắp thuốc rồi uống, mới đi chơi chút xíu mà tự nhiên phát bệnh nản hết sức à.
Trước đây hai người ít khi cùng nhau đi dạo siêu thị, ngoại trừ lúc bị Lâm Dung kéo đi mua đồ Tết, đây là một trong những hoạt động gia đình trong dịp năm mới.
Tống Dục rất nhanh nhẹn, bởi sợ phiền phức và không thích kiểu đi loanh quanh mua đồ nên anh luôn sắp xếp trước những thứ mình cần mua rồi đánh nhanh thắng nhanh, nếu không sẽ rất lãng phí thời gian.
Còn Nhạc Tri Thời thì khác, cậu rất thích những nơi đông người, thậm chí còn ở siêu thị và chợ cả ngày mà không chán.
Một đôi trai gái vừa đi ngang qua trông như cặp vợ chồng mới cưới, cô gái hào hứng cầm chiếc chân nến thỏ thẻ với chàng trai bên cạnh muốn đặt nó trong phòng ngủ, từng câu chữ đều suy tính chuyện tương lai.
Nhạc Tri Thời cũng bước tới cần chiếc chân nến, tỏ vẻ mình biết cái này rồi trộm bỏ vào xe đẩy hàng của Tống Dục, còn tưởng rằng anh không phát hiện.
“Đừng mua cái này, mình không xài được.” Tống Dục lấy chân nến ra, đặt lại chỗ cũ.
“Nó khiến em lên cơn hen suyễn thì không hay.”
“Vâng.” Nhạc Tri Thời tiếc nuối nhìn chiếc chân nến.
Sau đó cậu lại nhìn bóng lưng của đôi vợ chồng mới cưới kia, thấy họ đang mua tranh treo tường.
“Chúng ta mua tranh treo tường nha anh, phòng mình trống trơn hà.” Nhạc Tri Thời kéo cánh tay của Tống Dục.
Tống Dục cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn mảnh mai, móng tay sạch sẽ xinh đẹp, trên mu bàn tay vẫn còn lỗ kim nhỏ đang tụ máu bầm.
Anh ngước lên hỏi Nhạc Tri Thời: “Em biết bây giờ em giống ai không?”
“Giống ai ạ?”
“Giống mấy đứa tiểu học đang nôn nóng xin chép bài tập về nhà.”
Nhạc Tri Thời không vui với cách anh tả về mình, nhưng vẫn thừa nhận cậu đang bắt chước Hàm Đan.
Bắt chước Hàm Đan: Học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có (thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ.
Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười.
Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm).
Tống Dục đẩy xe hàng lên đằng trước, Nhạc Tri Thời vội chạy theo đi bên cạnh anh: “Lần đầu em cùng bạn trai đi siêu thị mà.
Em không thể học hỏi người khác chút sao?”
Nghe Nhạc Tri Thời xưng hô với mình theo cách thật lạ, Tống Dục phanh gấp suýt văng cả bánh xe.
Nhạc Tri Thời cũng dừng theo, vẻ mặt mờ mịt ngó khuôn mặt anh.
“Người khác chịu cho em học hỏi à?” Tống Dục hỏi với giọng lúng túng.
Nhạc Tri Thời là một người rất chủ động: “Thì em đi hỏi cô ấy là được mà.” Cậu vừa định nhấc chân thì đã bị Tống Dục kéo về: “Em quay lại cho anh.”
“Học hỏi gì chứ, anh đâu có yêu đương với cô ấy.” Tống Dục nói nhưng không nhìn cậu, giọng anh vẫn bối rối như cũ.
“Em cứ mua những gì em thích là được.”
Tim Nhạc Tri Thời bất chợt đập rộn ràng, cậu đứng yên tại chỗ hồi lâu mới đuổi theo Tống Dục, bước cùng anh.
Hai người mua bộ ga trải giường màu xanh lam, vì cả hai đều cho rằng người kia thích màu này.
Nhạc Tri Thời thích mặc quần áo màu xanh lam, vì cậu nghĩ Tống Dục trông thấy sẽ vui.
Mà Tống Dục cũng cho rằng Nhạc Tri Thời thích màu xanh lam nên thường mua vài thứ có màu ấy rồi kiếm cớ tặng cho cậu, nếu tặng không được thì giữ lại cho riêng mình.
Chuyện này chẳng biết bắt đầu từ đâu, dần dà hai người biến những điều khác biệt giữa bọn họ thành giống nhau.
Ghế lười, bát đĩa xinh xắn, đèn sàn và thảm mà Nhạc Tri Thời thích đều mua không thiếu thứ gì.
Hai người đi ngang qua chỗ trưng bày phòng mẫu một mét vuông của IKEA, bên trong trang trí như ngôi nhà nhỏ vô cùng ấm áp.
Nhạc Tri Thời kéo Tống Dục bước vào, hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn.
“Nhỏ nhỏ thế này tốt thật á.” Nhạc Tri Thời khẽ xuýt xoa.
Tống Dục thì không thích lắm: “Nhỏ quá.”
“Nhỏ vầy mới an toàn.” Nhạc Tri Thời giơ tay lên ôm má, quay sang ngắm chiếc ghế sô pha mẫu nhỏ trong phòng, nói hồn nhiên: “Em chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy anh rồi.”
Dưới ánh đèn lông mi cậu trở nên trong suốt, lúc chớp mắt dường như đang quét qua tim Tống Dục vậy.
Có năm, sáu người khác cũng vào xem phòng mẫu, Nhạc Tri Thời đứng lên nói như thật: “Không xong rồi, nhiều người vào nhà mình quá.” Vừa nói cậu vừa kéo Tống Dục: “Chúng ta ra ngoài hít thở không khí chút đi anh.”
Nhạc Tri Thời nghịch ngợm khiến Tống Dục hơi buồn cười, nhưng anh vẫn cố kiềm xuống.
“Ai cũng nói mấy quầy bán đồ ăn ở đây rất ngon.” Nhạc Tri Thời sờ cánh tay Tống Dục, rõ ràng đang muốn ám chỉ gì đó.
“Ở đây có món nào em ăn được đâu?”
Tay Nhạc Tri Thời luồn vào ống tay áo hoodie Tống Dục, níu cổ tay anh: “Thịt viên Thụy Sĩ đó, Tưởng Vũ Phàm nói ăn rất ngon, không có bột mì, 99% là làm bằng thịt xay nhuyễn.”
Tống Dục chẳng hề động lòng, anh bắt lại bàn tay đang sờ soạng lung tung của Nhạc Tri Thời: “Không được nhõng nhẽo.”
Nhạc Tri Thời chợt thấy yêu đương vào cũng có khác gì đâu, Tống Dục vẫn cứ lý trí như vậy.
Cậu thở dài, cuối cùng chỉ được mỗi ăn cây kem ở quầy thanh toán, phần vỏ ốc quế còn phải vứt đi.
Hồi sau Tống Dục xếp hàng mua thêm thanh sôcôla sữa bao bì màu xanh lam đền bù cho Nhạc Tri Thời, lúc ở trong bãi đậu xe vắng người anh còn ôm cậu năm giây, và trái tim Nhạc Tri Thời đã vui trở lại.
Những điều không vui khi nãy, dường như đã tan biến trong cái ôm của Tống Dục.
Chỉ cần Tống Dục muốn, anh dễ dàng có được một Nhạc Tri Thời luôn hạnh phúc vui tươi.
Trên đường trở về, Nhạc Tri Thời đột nhiên muốn ăn lẩu nên làm đủ trò con bò, Tống Dục đành phải đưa cậu đi ăn lẩu bò Triều Sán.
Lúc hai người trở về nhà thuê thì trời đã chập tối, cũng là khoảnh khắc phong cảnh bên ngoài đẹp nhất.
Nhạc Tri Thời vừa mở cửa đã xuýt xoa, cởi giày chạy vào mở cửa sổ rồi tựa lên bậu cửa, nhìn mặt nước từng con sóng lấp lánh gợn lăn tăn trên mặt hồ bên ngoài.
Một nửa bầu trời màu cam chìm dưới nước, nửa còn lại được dải mây đỏ nhuộm thắm.
Ánh sáng xuyên qua tấm rèm trắng treo ở cửa sổ, khiến cả bức tường trông vô cùng mềm mại.
“Đẹp thật.”
Tống Dục nhìn Nhạc Tri Thời đứng bên cửa sổ, cảm thấy hình ảnh này thật đẹp.
Lúc anh đến đây cũng vào thời điểm chạng vạng, vừa liếc mắt đã ưng ý cái cửa sổ, thầm nghĩ chắc chắn Nhạc Tri Thời sẽ rất thích và chịu đến đây thường xuyên hơn.
Tống Dục mở thùng hàng lấy ghế lười màu vàng ra, đứng trong phòng khách hỏi Nhạc Tri Thời: “Em muốn đặt cái này ở đâu?”
Nhạc Tri Thời xoay người, ôm ghế lười từ tay anh nói: “Đặt nó ở ban công.”
Hai người cùng nhau mở hết đống đồ mới mua, bọc lại ghế sô pha trong phòng khách thành màu cà phê sữa, Tống Dục lắp ráp bàn trà và chiếc tủ nhỏ, Nhạc Tri Thời lắp chiếc đèn đặt trên sàn.
Căn phòng trống rỗng có thêm vài đồ vật lập tức trở nên ấm áp đáng yêu.
Sắc trời ngoài cửa sổ ngày càng tối sẩm, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống.
Khi chiếc đèn mang tông màu ấm được bật lên, toàn bộ không gian như bừng sáng.
“Tấm thảm này thoải mái quá.” Nhạc Tri Thời bẻ miếng sôcôla sữa bỏ vào miệng, cậu ngồi bệt dưới đất sờ sờ tấm thảm rồi nói với Tống Dục đang ngồi trên sô pha: “Anh sờ thử xem.”
“Bệnh còn chưa khỏi, đừng ngồi dưới đất.” Tống Dục muốn kéo cậu đứng dậy nhưng Nhạc Tri Thời lại chơi xấu, nằm trên đùi anh rồi ngẩng đầu lên nói: “Không lạnh ạ.”
Con ngươi nâu của cậu như vẫn còn đọng lại dư âm của ánh nắng chiều.
Tống Dục nhìn thẳng mắt Nhạc Tri Thời thật lâu không lên tiếng, kiềm chẳng đặng mà chạm vào gò má, mắt, khóe miệng và đôi môi mọng nước của Nhạc Tri Thời.
“Anh rất thích chạm vào người em sao?” Nhạc Tri Thời nghiêng đầu, chủ động cọ mặt mình vào lòng bàn tay Tống Dục: “Trước đây anh đâu có như vậy, em còn tưởng anh rất ghét em.”
“Anh không có.” Tống Dục nhanh chóng phủ nhận, nhưng anh cũng chỉ nói bấy nhiêu.
Tống Dục không muốn Nhạc Tri Thời biết, thật ra anh là một người cố chấp lại bi quan.
“Ngồi lên đây.” Tống Dục kéo cậu, lần này Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn làm theo nhưng cậu lại hiểu sai ý anh, thay vì ngồi lên ghế cậu lại ngồi trên đùi Tống Dục.
Tống Dục nhướng mày, Nhạc Tri Thời phản ứng rất nhanh, khẽ “ui” một tiếng, ra chiều muốn hỏi: “Em ngồi chỗ này được hông?” Thấy Tống Dục im lặng, cậu nhón mông định rời khỏi đùi anh: “Làm phiền rồi…”
Nhìn Nhạc Tri Thời mà Tống Dục buồn cười, anh kéo Nhạc Tri Thời ngồi xuống đùi mình rồi vòng hai tay đặt lên eo cậu một cách tự nhiên, tay hai người đan vào nhau.
Nhạc Tri Thời mặc chiếc áo dệt kim mềm mại, còn Tống Dục thì mặc sơ mi trắng, cổ áo anh hơi hở để lộ làn da xương quai xanh trắng nõn.
Nhạc Tri Thời tự mình chủ động nhưng khi bị Tống Dục ôm nhẹ một cái thì xấu hổ, lỗ tai cậu đỏ bừng, chẳng dám ngồi hẳn xuống: “Có nặng không ạ?”
“Không nặng.” Tống Dục nhìn Nhạc Tri Thời nói: “Em quá gầy, ôm hay bế đều không tốn sức.” Nói xong anh ngó cậu từ trên xuống dưới rồi thắc mắc hỏi: “Em thật sự cao mét 79…”
“Đừng nghi ngờ chiều cao của em.” Nhạc Tri Thời dùng hai tay ôm mặt Tống Dục, bắt anh nhìn thẳng vào mình rồi nghiêm túc nói: “Không ai điền số 179cm để gian lận chiều cao của mình cả.”
Tống Dục hiểu, gật đầu hỏi cậu: “Có thoải mái không?”
Nhạc Tri Thời không hiểu ý anh, từ khoang mũi cậu phát ra một âm thanh nghi ngờ rất nhẹ.
Tống Dục đổi câu hỏi: “Ngồi trên đùi anh hay trên thảm thoải mái hơn?”
Nhạc Tri Thời nghe xong thì mím môi thật lâu, sau đó thỏ thẻ hỏi Tống Dục: “Nếu em nói là đùi anh, vậy em ngồi hoài được không?”
“Cái kiểu trả giá này ai dạy em vậy?” Tống Dục thắc mắc.
“Em tự học thôi ạ.” Nhạc Tri Thời tự hào đáp.
Hai tay của cậu ôm lấy cổ Tống Dục rồi chợt nhận ra khoảng cách của hai người rất gần, những đường nét tinh tế trên môi Tống Dục và khóe miệng anh ở ngay trước mặt.
“Anh cũng cho em ngồi rồi mà.” Nhạc Tri Thời dùng đôi mắt hồn nhiên nhìn Tống Dục, làm nũng: “Em có thể hôn anh miếng không?”
Tống Dục vừa buồn cười vừa ngạc nhiên, ai lại đi hỏi trước khi hôn chứ?
“Giờ anh không chịu thì sao?”
“Không chịu cũng phải chịu.” ‘Nóc nhà’ Nhạc Tri Thời dứt khoát vòng tay qua ôm cổ Tống Dục rồi cúi đầu.
Khi cậu cúi xuống, Tống Dục gần như có thể ngửi thấy mùi sô cô la sữa trên môi cậu, rất ngọt nhưng xen chút đắng.
Hệt như lời nguyền mê hoặc lòng người, khiến Tống Dục mất kiểm soát và ý chí.
Những tưởng mình chỉ ôm eo Nhạc Tri Thời thôi, giờ anh lại muốn được nước lấn tới.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối đen như mực, ánh trăng vằng vặc phản chiếu trên mặt hồ nước, chóp mũi hai người chạm vào nhau dễ dàng cảm nhận hơi thở của đối phương.
Nhạc Tri Thời hơi căng thẳng, cậu đã xem rất nhiều bộ phim lãng mạn để tham khảo, nhưng hiện tại não của cậu gần như trống trơn, khó thở như bị bệnh cấp tính không cách nào kiềm được.
Cậu lo mình hôn dở nên chạm nhẹ vào môi anh thôi, sợ làm anh thất vọng.
Khi môi hai người sắp dính vào nhau thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên dưới sô pha, làm gián đoạn động tác của hai người.
Nhạc Tri Thời bị tiếng chuông làm giật mình đến nỗi ho khan, Tống Dục vuốt lưng cậu rồi cau mày cầm điện thoại.
Lúc nhìn thấy tên người gọi đến, anh như bị kéo từ giấc mộng trở về hiện tại.
Anh đợi Nhạc Tri Thời ngừng ho mới nhận cuộc gọi: “Mẹ.”
Nghe Tống Dục gọi, trái tim Nhạc Tri Thời đột nhiên như bị thứ gì đó đâm vào, vô thức đứng dậy rời khỏi đùi Tống Dục, mím môi ngồi xuống ghế sô pha.
Căn phòng tĩnh lặng, gần như nghe có thể nghe thấy giọng của Lâm Dung từ trong điện thoại.
Lâm Dung dường như rất lo lắng, loáng thoáng nghe được vài từ “bị sốt” và “ở đâu”.
“Mẹ đang ở trường học ạ?” Tống Dục nhìn đồng hồ rồi nói dối: “Bây giờ con đang ở bệnh viện với em ấy, không cần, tụi con sẽ đi qua đó.”
Sau khi Tống Dục cúp điện thoại, Nhạc Tri Thời hỏi anh xem có phải dì Dung đến đây không.
Tống Dục gật đầu: “Mẹ anh đang ở trường, bây giờ chúng ta lái xe qua đó.” Anh nắm lấy cổ tay của cậu: “Mẹ anh gọi điện cho em nhưng em nghe máy, nên bà tìm Tưởng Vũ Phàm thì nghe tin em bị sốt, được anh đưa về.
Mẹ rất lo lắng, vội lái xe tới thăm em.”
Lòng Nhạc Tri Thời vô cùng áy náy, tối qua đến giờ cậu hạnh phúc đến mức suýt chút nữa quên tất cả, bỏ lại thế giới ở sau lưng, trong tâm trí cậu chỉ có Tống Dục, tiếng chuông điện thoại như kéo cậu ra khỏi cơn mê.
Nhạc Tri Thời ở nhà của Tống Dục từ nhỏ được ba mẹ anh nuôi lớn, thân thiết hơn cả cha mẹ ruột.
“Anh vẫn chưa nói với dì Dung chuyện anh thuê nhà phải không?” Nhạc Tri Thời hỏi.
“Ừm.” Tống Dục trả lời xong thì đứng dậy: “Chúng ta đi thôi, hẳn là mẹ đang lo lắng lắm.”
Dĩ nhiên là cậu biết, Nhạc Tri Thời cũng hiểu bản thân là đứa trẻ khó nuôi.
Hồi nhỏ mỗi lần cậu bị ốm dì Dung đều khóc, cậu vừa vào đại học, tối nào dì cũng gửi tin nhắn Wechat hỏi cậu hôm nay thế nào.
Nhạc Tri Thời theo Tống Dục ra ngoài, sau khi lên xe cậu hỏi anh rằng có thể vừa lái xe vừa nắm tay không?
“Như vậy sẽ vi phạm pháp luật.”
Nhạc Tri Thời nhìn con đường phía trước, nói nhỏ: “Dù sao thì chúng ta cũng đã vi phạm rồi.”
Tống Dục im lặng, khẽ nắm lấy tay Nhạc Tri Thời.
Trong xe là không gian rất riêng tư, hai người nắm tay nhau đến khi bước xuống mới bỏ ra, sóng vai đi dưới bóng cây cách ký túc xá khoảng 100m.
Có vẻ Lâm Dung đi rất vội vàng, bà không trang điểm chỉ mặc cái áo gió màu be đứng ở cửa ký túc xá nói chuyện với dì quản lý, trên mặt là nụ cười nhã nhặn.
Cậu nhanh chân bước tới gọi bà.
Nghe thấy giọng Nhạc Tri Thời, Lâm Dung lập tức quay đầu, bắt gặp ánh mắt hơi buồn bã của cậu, bà bước đến ôm rồi vỗ nhẹ lên lưng cậu: “Cục cưng tội nghiệp của dì, Tiểu Tưởng nói con bị sốt đến mất ý thức dọa dì sợ chết khiếp, để dì Dung xem thử nào.” Bà ngẩng đầu sờ trán Nhạc Tri Thời: “Không nóng nữa, hình như hạ sốt rồi, con vừa truyền thuốc phải không?”
“Dì Dung, con không sao ạ.” Nhạc Tri Thời cười nói: “Mấy ngày trước trời hơi lạnh nên con bị cảm, tắm nước lạnh xong sốt luôn, nhưng giờ con hạ sốt rồi.” Nói xong, cậu ôm lấy Lâm Dung.
Thật ra Nhạc Tri Thời cũng rất nhớ Lâm Dung, lúc ôm bà không hiểu tại sao đột nhiên lại muốn khóc.
“Bị cảm thì không được tắm.” Lâm Dung vuốt vuốt lưng cậu: “Uống thuốc chưa, còn bị ho không con?”
Dì quản lý ký túc xá thấy Nhạc Tri Thời ôm Lâm Dung, bèn nói: “Ôi giồi ôi, lớn rồi mà còn dính mẹ quá.”
Lúc này Nhạc Tri Thời mới buông Lâm Dung ra đứng thẳng lưng, nói mình thật sự không sao.
Lâm Dung xoay người, kéo Nhạc Tri Thời đến chỗ dì quản lý năn nỉ: “Chị à, con trai út của em cơ thể hơi yếu, dễ bị ốm, người bình thường bị cảm lạnh vài ngày là khỏi, nhưng con em mà bị ho một chút là lên cơn hen suyễn rất nguy hiểm.”
Lâm Dung quay đầu nhìn Tống Dục đang đứng bên cạnh: “Đây là anh trai nó, đang học trắc địa.
Em biết mọi người ở đây không tiện lắm, nhưng trường hợp của con trai em hơi đặc biệt.
Anh trai nó rất rõ về bệnh tình của nó, nên chăm sóc được.
Lỡ có chuyện gì thì phiền chị châm chước chút, để hai đứa nó chăm sóc lẫn nhau.”
“Ừm, thiệt là có phúc mà, hai cậu con trai cao lớn đẹp trai, giống y hệt em ấy.” Dì quản lý đồng ý ngay, lấy một tờ đơn đăng ký đưa cho Tống Dục.
“Con ký cái này, đi lại sẽ thuận tiện hơn.” Lâm Dung hối.
Tống Dục cầm bút điền tất cả thông tin vào, dòng cuối cùng là cột quan hệ nhân thân và chữ ký, dì quản lý nhắc nhở: “Chỉ cần ghi là anh trai rồi kí tên là được rồi.”
“Vâng.”
Tống Dục viết hai từ anh trai và kí tên mình.
“Nhạc Nhạc về nhà với dì nha.” Lâm Dung nắm lấy tay cậu: “Con coi, tay lạnh ngắt hà.
Mai chủ nhật về nhà nghỉ ngơi một ngày, rồi dì lái xe đưa con đến trường.”
Nhạc Tri Thời hơi khó xử, Tống Dục viết xong đặt bút xuống: “Em ấy mười chín tuổi rồi, đâu thể cả đời cứ bị bệnh là chạy về nhà được.
Cứ để em ấy ở lại trường đi, con sẽ chăm sóc em ấy.”
“Vậy con phải chăm sóc tốt cho em con đấy.” Lâm Dung vẫn không yên tâm, bà nhìn Nhạc Tri Thời: “Dì mới dặn Tiểu Tưởng rồi, còn để ít thuốc để ở ký túc xá.
Dì đặt thuốc xịt dưới gối của con, ban đêm đừng ngủ quá sâu.
Nếu cảm thấy không thở được phải lấy thuốc ra xịt ngay, biết không con?”
“Chú cũng muốn đến, nhưng ngặt nỗi đang ở nước ngoài nên không về liền được.” Lâm Dung siết chặt tay cậu: “Con lớn vậy nhưng có bao giờ đi xa nhà đâu, nếu có gì cứ nói với dì, dì sẽ lái xe đến đây ngay.
Không thì nói với anh con, để anh con giúp con được không?”
Nhạc Tri Thời gật đầu lia lịa, sau đó lại ôm Lâm Dung.
Trước cửa ký túc xá có vài người ra vào, Lâm Dung cười bảo: “Ầy, không thể để người khác nhìn thấy nếu không lại cười con.”
“Con thật sự không muốn về nhà với dì sao?”
“Con ổn thật mà.
Với cả thứ hai con vẫn còn bài tập.” Nhạc Tri Thời nói rất nhỏ.
“Thế thì thôi vậy.” Lâm Dung thỏa hiệp.
Tống Dục và Nhạc Tri Thời đưa Lâm Dung đến chỗ đậu xe, dọc đường đi bà không ngừng dặn dò, sợ Nhạc Tri Thời ở trường sẽ xảy ra chuyện.
Tống Dục theo sau hai người im lặng lắng nghe, Lâm Dung quay đầu dòm anh rồi hỏi cậu: “Sao bữa nay dì thấy, anh con hình như không vui nhỉ?”
Nhạc Tri Thời chột dạ, đáp: “Dạ đâu có.”
Lâm Dung cười: “Chắc tại dì chỉ quan tâm đến con, nên anh con cà nanh rồi.” Bà kéo Tống Dục, ôm cánh tay anh nói: “Con trai, mẹ nói con nghe, việc học tuy quan trọng nhưng cuộc sống cũng quan trọng lắm, hiểu không con? Phải vui vẻ mà sống, con vui vẻ thì mẹ mới yên tâm được”.
Tống Dục gật đầu: “Vâng, mẹ mau về nhà đi.
Buổi tối lái xe không an toàn, mẹ nhớ cẩn thận đấy.”
“Không sao đâu, hôm nay đến hơi vội nên trông chẳng giống phú bà xinh đẹp tý nào cả, đúng không Nhạc Nhạc?” Lâm Dung ghẹo xong thì ôm hai người: “Tụi con nhớ giữ gìn sức khỏe đó.”
Thấy Lâm Dung lái xe đi mất, Nhạc Tri Thời nhìn theo vẫn cảm thấy hơi sợ.
Cậu quay sang Tống Dục, ngắm gương mặt lạnh lùng của anh trong đêm tối.
Theo bản năng, cậu muốn gọi ‘anh trai’ nhưng kiềm lại được.
“Lên phòng trước đã.” Tống Dục nói.
Nhạc Tri Thời hoảng hốt: “Thế hôm nay em không thể đến chỗ anh ạ?”
Tống Dục xoay người, gương mặt anh dịu dàng hơn: “Ý anh là em lên lấy điện thoại của mình trước rồi thay quần áo, chứ đâu thể mai cũng mặc quần áo của anh được.”
Trái tim đang siết chặt của Nhạc Tri hơi thả lỏng, cậu nghe Tống Dục hỏi với giọng khá trầm: “Em sợ sao?”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
“Mẹ rất tốt nhé, mẹ sợ mấy anh lo lắng nên không có làm ầm ĩ (mẹ chắc chắn sẽ phải buồn một trận rồi).
Muốn bắt đầu một câu chuyện tình yêu ngầm quá đi~ (tôi thích yêu đương lén lút chết đi được)..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...