Charlie Bone lúc nửa đêm (Tập 1)

Tôi là một kẻ hèn nhát, Julia ơi. Lúc đó tôi đã làm một việc tồi tệ hết sức. Tôi đã bỏ chạy. Tôi xách cái thùng lên và chạy trốn vô những ngõ hẻm, như thể đang bị ma quỷ của địa ngục đuổi theo sau lưng.
Sau này, tôi mới khám phá ra là chúng đã gửi Emma cho một gia đình khác. Chúng nhất định không nói cho tôi biết là ở đâu. Lão giờ bị tàn tật suốt đời sau cú ngã kia. Còn anh nhạc công trẻ tuổi kia thì tôi không bao giờ nhìn thấy nữa. Tôi hiểu rằng cả anh ta và bé Emma của tôi đều ở trong tình trạng còn tồi tệ hơn bị thôi miên. Họ sẽ bị yểm bùa suốt đời, nếu tôi không tìm được cách giải bùa cho họ. Và vì thế, tôi lại đi tìm cách. Trong cái thùng ghi Mười Hai Tiếng Chuông của Tolly có một âm thanh có thể đánh thức bé Emma tỉnh lại. Gia đình Bloor biết được điều tôi đang làm, và tất nhiên, họ muốn phá hủy sáng chế của tôi. Nếu cô ấn lên các mẫu tự, từng chữ từng chữ một, ấn mạnh và cẩn thận, thì cái thùng sẽ mở ra...’
“Vậy ra đó là cách mở cái thùng,” Charlie nói.
“Khoan!” Fidelio giơ tay lên. “Nghe cái này đi đã!”
‘Suýt nữa thì tôi quên, giọng tiến sĩ Tolly lại cất lên. Tại sao chúng lại muốn con của tôi? Bọn tôi, giáo sư Bloor và tôi, cùng là sinh viên với nhau. Việc tôi thổ lộ những bí mật riêng tư của mình với người bạn cũ là lẽ tự nhiên. Tất nhiên, tôi không thể nói cho ai khác. Rằng Emma biết bay. Việc chỉ mới xảy ra một lần khi bé được vài tháng tuổi. Nhưng biết đâu đấy...?
Hãy bảo trọng, Julia. Đoạn ghi âm này đã hết. Người bưu tá đang ở ngoài cửa. Vĩnh biệt chị.’
“Mấy bồ nghĩ thế nào?” Fidelio hỏi. “Một câu chuyện hay chứ hả? Tưởng tượng coi! Con bé đó, dù nó là ai đi chăng nữa, thì tuyệt nhất là nó biết bay.”
“Mình nghĩ đó là Emilia Moon,” Charlie thì thào. “Và người đánh organ...”
“Người đánh organ thì sao?” Fidelio hấp tấp hỏi.
“Không sao cả,” Charlie đáp.
Người đánh organ đó có thể chính là ba nó, nhưng bây giờ làm sao chúng có thể tìm được ông? Ông đang lưu lạc ở đâu, ai mà biết được. Trước tiên, bọn nó phải làm Emma Tolly tỉnh lại đã, và rồi, có lẽ một ngày nào đó sẽ đánh thức tới ba nó.
Fidelio hăng hái vạch kế hoạch hành động càng sớm càng tốt. “Tụi mình phải đem cái thùng ra khỏi đây vào tối nay,” nó nói. “Bây giờ thì đã biết công dụng của nó rồi.”
“Asa lại theo đuôi mình,” Charlie thông báo. “Thế nào nó cũng theo dõi từng bước đi của tụi mình.”
“Lo gì,” Fidelio trấn an. Nó chỉ cho Charlie xem cái thùng khổng lồ đựng cây mộc cầm mà nó đã xách theo.
“Ba anh nói sẽ tới đây đón anh bằng xe hơi. Nếu bây giờ em và Benjamin ra đi bộ loanh quanh khu này thì Asa có thể sẽ theo đuôi hai em. Khoảng 10 phút nữa ba anh sẽ tới, lúc đó thì Asa sẽ không còn lẩn quẩn ở đây mà thấy được anh đem thùng đựng đàn mộc ra xe. Nếu có, thì nó cũng chỉ nghĩ là một loại nhạc cụ.”
Cả bọn nhất trí đây là một kế hoạch tuyệt vời. Bọn chúng nhấc cái thùng của tiến sĩ Tolly, bỏ vô thùng đựng đàn mộc trống không, rồi Charlie và Benjamin lên đường ra công viên. Đến lúc này trời đã xẩm tối, nhưng với con Hạt Đậu bị cột dây đi bên cạnh, chúng cảm thấy rất an toàn. Chẳng bao lâu, chúng đã nhận ra cái bóng hóa trang cực kì kệch cỡm của Asa, ở bên kia đường, đang lén lút nhảy lóc cóc từ gốc cây này qua gốc cây kia, nhưng chúng cố không lộ ra là đã nhìn thấy thằng này.

Sau hai mươi phút đi loanh quanh, Charlie và Benjamin trở lại nhà số 12 đường Filbert. Fidelio và cái thùng to tướng đã biến mất.
“Thế là xong rồi!” Bejamin sung sướng reo lên.
“Tuyệt vời, Fidelio lão luyện của chúng ta,” Charlie mừng rỡ. “Mình phải về nhà đây. Ngày mai gặp lại nha.”
“Tụi mình đem theo cuốn băng cho cô Ingledew chứ?”
“Ý hay đó,” Charlie tán thành.
Nó băng qua đường, chạy về nhà, háo hức muốn kể ngay cho ông cậu Paton những gì đã xảy ra. Ông cậu đang đứng một mình, có vẻ rất nhàn hạ, trong hành lang, nhưng xem ra không ở trong tâm trạng để nghe chuyện bí mật. Ông cậu sắp sửa ra phố. Ông mặc một bộ com lê cực kì lịch lãm, và thật kinh ngạc, có thắt thêm một chiếc nơ bướm màu tía. Tóc ông cậu đã được hớt ngắn, mặt ông cậu sáng sủa và vừa mới cạo nhẵn. Người ông cậu tỏa ra mùi thơm nồng, thay cho mùi hỗn hợp của mực và báo cũ như mọi khi.
“Chao ôi,” Charlie vồn vã. “Ông cậu Paton sắp đi đâu vậy?”
Ông cậu có vẻ bối rối. “Mày nhờ ta lấy chìa khóa cho mày ở chỗ cô Ingledew mà.”
“Bây giờ không cần nó nữa đâu,” Charlie thì thầm.
Ông cậu Paton không để ý đến điều đó. “Ta... hụ hụ...” Ông cậu tằng hắng. “Ta đến đón cô Ingledew đi ăn tối.”
“Thế à!”
Đây đúng là tin sốt dẻo. Theo Charlie nhớ thì ông cậu Paton chưa từng đưa ai đi ăn tối bao giờ.
Ông cậu hạ giọng và ghé sát người xuống Charlie, nói: “Bà Bone sẽ không vui vì chuyện này đâu.”
“Dĩ nhiên,” Charlie nói, miệng cười toe toét.
Ông cậu Paton vỗ nhẹ lên vai nó, nháy mắt rồi đi khỏi. Đêm ấy trời đen như mực.

Charlie cảm thấy mừng vô kể cho ông cậu. Nó thầm chúc ông may mắn và có một buổi tối an bình.
Nội Bone đóng cửa giam mình trong phòng, vì thế bầu không khí trong bếp thật dễ chịu và yên tĩnh. Ngoại Maisie và mẹ Charlie đang đọc tạp chí. Cả hai ngước nhìn khi Charlie đi vô, hăm hở muốn nghe tất cả mọi chuyện của tuần đầu tiên ở trường mới. Charlie kể cho họ nghe những chuyện thú vị, buồn cười. Nó bỏ qua chuyện Gabriel Silk và lời quả quyết kì lạ của thằng này rằng ba nó vẫn chưa chết. Nó cũng lược bỏ phần chiếc áo chùng. Sau này chắc chắn nó sẽ phải tìm lời giải thích cho chuyện đó.
Charlie được phép thức khuya hơn thường lệ. Không có nội Bone quanh quẩn một bên, không ai bắt nó phải đi ngủ sớm hơn cả. Hơn nữa, ngày hôm sau là Chủ Nhật và mẹ nó đã đảm bảo rằng nó có thể nướng trên giường bao lâu tùy thích. Nhưng sau một hồi lâu thì mắt Charlie bắt đầu nhíu lại, nó ngáp trẹo quai hàm và đành phải thú nhận là có nguy cơ ngủ gật. Nó hôn ngoại Maisie và mẹ, chúc hai người ngủ ngon, rồi đi về giường.
Charlie không biết mình đã ngủ được bao lâu thì có một chuyện lạ diễn ra. Có tiếng bước chân chậm chậm ngoài cửa phòng nó. Đi tới đi lui. Đi lui đi tới. Cầu thang run lên kọt kẹt và có bóng người đi qua hành lang. Dù đang mệt rã rời, Charlie cũng ráng tuột khỏi giường và kiễng chân đi xuống cầu thang.
Ông cậu Paton đang ngồi ở bàn bếp. Trên bàn, một cây đèn cầy cháy chập chờn, leo lét. Ông cậu đã lột áo khoác và cà vạt quăng xuống đất, vùi mặt vào hai cánh tay khoanh vòng lại.
“Ông cậu Paton, có chuyện gì vậy?” Charlie khẽ hỏi. “Chuyện gì vậy ạ?”
Ông cậu không trả lời, chỉ rên rỉ. Charlie kéo ghế ra ngồi đối diện với ông, chờ ông bình tĩnh lại, lòng thắc mắc không hiểu ông cậu gặp chuyện gì ghê gớm vậy.
Cuối cùng, ông cậu Paton cũng ngẩng đầu lên và than thở: “Charlie, tiêu hết rồi.”
“Gì cơ ạ?” Charlie gặng hỏi.
“Ta đã không nhịn được,” ông cậu Paton trầm ngâm. “Sự việc cứ thế xảy ra. Người bạn của ta, cô Ingledew ấy, trông thật quyến rũ. Cô mặc áo đầm đen, tóc búi cao, cổ trắng như cổ thiên nga... Ôi, ta đã bị chinh phục mất rồi.”
“Đương nhiên là thế rồi ạ,” Charlie đồng tình.
“Ta đã cố nhịn cho đến lúc dùng bánh pudding.”
“Đúng thôi, ngon quá mà!”
“Không, không phải vậy,” ông cậu Paton rên rỉ, “Mặc dù ta có thấy là món nào cô ấy cũng thích.”

“Ông cậu và cô ấy ăn gì vậy?”
“Sò. Rau trộn Caesar. Vịt quay và bánh pudding phủ kem với trái cây.”
“Ngon quá đi mất,” Charlie reo lên. Nó chẳng biết những món đó ra sao, ngoại trừ món vịt.
“Nhưng rượu đã bốc lên đầu ta, và ta quá say, quá sung sướng.” Ông cậu Paton thở dài sườn sượt. “Có một ngọn nến trên bàn của bọn ta, như thế cũng không hề chi, nhưng ở đằng sau Julia, trên vách tường, có một bón đèn tỏa ánh sáng đỏ dìu dịu... và... bụp... bóng đèn bể. Miểng thủy tinh văng tứ tán. Vương khắp trên tóc, trên chiếc áo đầm đen dễ thương của cô ấy. Ta nhảy lên, thêm một bóng đèn ở bàn kế bên vỡ tan. Thử hình dung đến tình cảnh khốn khổ của ta mà xem.”
Nhưng người ta không hề biết đó là do ông cậu,” Charlie an ủi.
“À, đó chính là lúc ta tự biến mình thành một thằng khùng. ‘Xin lỗi, xin lỗi’, ta đã rối rít kêu lên, và một cái bóng đèn nữa vỡ tan. Rồi thêm một cái nữa, ta lao ra ngoài, miệng vẫn lảm nhảm xin lỗi. Ta quá mắc cỡ. Ta không thể ở lại đó được, tất cả bóng đèn trong nhà hàng chắc sẽ nổ tung mất thôi.”
“Ông cậu đừng bận tâm làm gì,” Charlie vỗ về. “Thể nào ông cậu cũng sẽ nghĩ ra một lời giải thích với cô Ingledew thôi mà.”
“Nhưng, Charlie à, ta chưa thanh toán hóa đơn!” Ông cậu Paton rên lên. “Thử tưởng tượng coi ấy sẽ phẫn nộ như thế nào. Cô ấy nghĩ ta là kẻ hèn nhát, chỉ vì sợ mấy cái bóng đèn nổ mà bỏ mặc cho cô ấy trả tiền.”
“Ông cậu chỉ cần nói cho cô ấy biết sự thật,” Charlie nói.
“Khôôông!” Ông cậu Paton rền rĩ như sấm một cách tuyệt vọng. “Chúng ta bị đày đọa. Ta và mày. Bị đày đọa trong sự khác người, trong nỗi ám ảnh khủng khiếp của gia đình chúng ta.”
“Không phải vậy đâu,” Charlie phản đối kịch liệt. “Ông cậu hãy bình tĩnh lại nào! Con có điều quan trọng muốn nói với ông cậu, và con thực sự muốn ông cậu tập trung.”
Ông cậu Paton lại gục đầu xuống cánh tay đang khoanh lại, và lần này dường như ông không buồn động đậy nữa. Thế nên Charlie bắt đầu kể lại tất cả những gì mà tiến sĩ Tolly đã nói trong băng. Cuối cùng thì ông cậu Paton cũng ngẩng đầu lên, và lần này thì hết sức chăm chú.
“Ôi trời, Lyell.” Ông cậu Paton thốt lên khi Charlie kể tới đoạn người chơi đàn organ.
“Đó là ba của con, phải không?”
“Chắc chắn rồi,” ông cậu Paton khẳng định. “Kể tiếp đi, Charlie.”
Khi Charlie kết thúc câu chuyện kỳ lạ của tiến sĩ Tolly, thì ông cậu Paton đã trở nên hoạt bát hơn.
“Nhóc à, tất cả vụ này thật hết sức, hết sức lạ lùng, không thể diễn tả thành lời nổi. Và bi đát nữa, bi đát quá đi. Đứa trẻ tội nghiệp đó. Và ba của mày... Trời ơi, giá mà ta có thể ngăn chặn được điều đó. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ta nghĩ rằng, trong lúc cố cứu đứa bé thì số mệnh của ba mày đã được định đoạt.”
“Nhưng, ông cậu Paton ơi, ba con vẫn còn sống,” Charlie tiết lộ.

“Cái gì? Không, ta rất tiếc, Charlie à, mày sai rồi.”
Charlie kể với ông cậu về Gabriel Silk về cái áo chùng xanh và chiếc cà vạt của ba nó. “Con thấy nó chẳng có lí do gì để nói dối con cả,” Charlie bảo. “Ông cậu thử tới gặp nó coi, ông cậu Paton nó có khả năng đó mà. Cũng y như con có tài nghe được tiếng nói của và Manfred có tài thôi miên... và như... như ông có thể làm nổ bóng đèn vậy.”
“Ta nghĩ là ta phải tin mày, Charlie. Nhưng chính mắt ta đã thấy nơi chiếc xe hơi lao xuống hầm đá. Ba mày không thể thoát ra khỏi đó được, và nếu ông ấy có thoát ra được thì hiện giờ ông ấy ở đâu cơ chứ?”
Charlie buồn rầu nhún vai. Nó không biết câu trả lời, nhưng hết sức bất ngờ, nó được biết là sau đó không ai tìm ra xác ba nó.
“Con nghĩ là bà nội đã ngăn không cho họ kết liễu ba, vì đó là con trai bà. Nhưng vì không bắt được ba làm theo những gì bà muốn, nên bà đã để mặc cho tai nạn và tất cả mọi chuyện xảy ra. Tất cả bọn họ, cả gia đình nhà Bloor và nhà Yewbeam, đều cùng một phe, ngoại trừ ông cậu, ông cậu Paton ạ. Nếu ai đó ngăn trở hay làm điều gì họ không thích, thì họ sẽ trừ khử người đó, hay giấu người đó đi, hay làm cho người đó quên mất mình là ai.”
“Ôi!” Đột nhiên ông cậu Paton đấm mạnh xuống bàn. “Ta trách chính bản thân mình. Luôn cúi đầu xuống không phải là điều tốt. Lúc ấy ta đã biết là có điều gì đó đang diễn ra, không thể chối cãi... Dạo ấy mấy bà chị của ta đang âm mưu tính toán điều gì đó; họ cứ xầm xì với nhau, họ có những buổi gặp gỡ bí mật, à... lại có cả những cuộc viếng thăm của giáo sư Bloor và lão già Ezekiel, ông nội cực kì kinh khủng của hắn nữa. Vậy mà ta chẳng quan tâm.”
“Ông nội?” Charlie hỏi, hơi ngạc nhiên.
“Ừ, ông nội,” ông cậu Paton nhắc lại. “Đúng là một lão già tội lỗi. Bây giờ lão ta phải hơn trăm tuổi là ít. Một buổi tối, ta nhận được điện thoại của Lyell. Ba mày đã phát hiện ra điều gì đó và ông ấy cần lời khuyên của ta. Dạo ấy, ba mày sống ở bên kia thành phố cùng với mày và mẹ mày. Ta bảo ta sẽ gặp ông ấy ở bên ngoài nhà thờ.” Ông cậu Paton ôm lấy mặt. “Nhưng ta đã không đến, Charlie à,” Ông cậu rên rỉ. “Ta quên khuấy đi mất, ta mải vùi đầu vô cuốn sách của ta, mày biết đó. Nhưng cuốn sách làm sao lại có thể so với mạng người được? Từ ấy ta không bao giờ còn nhìn thấy ba mày nữa.”
Mặc những biến cố khủng khiếp và kì bí bao quanh sự biến mất của ba mình, Charlie vẫn cảm thấy rất tự hào. Ba nó đã cố gắng ngăn không cho tội ác xảy ra.
“Ông cậu Paton ơi, ngày mai con sẽ đem cuộn băng của tiến sĩ Tolly cho cô Ingledew. Và trong lúc ở đó, con sẽ cố giải thích về việc nổ bóng đèn và mọi thứ cho ông cậu”
“Mày thật tử tế quá,” ông cậu Paton ủ ê. “Nhưng ta e là viễn cảnh của ta đã an bài mất rồi.”
“Không phải vậy,” Charlie cãi lại. Thình lình nó nhận ra mình và ông cậu đang rất ồn ào. Nó ngạc nhiên, nội Bone ở đâu mà sao lại không nện xuống sàn nhà, hay nhảy bổ xuống lầu, lao vào câu chuyện nhỉ.
“Hay nội bị sao rồi?” nó hỏi.
Trong đêm hôm đó, lần đầu tiên ông cậu Paton mỉm cười.
“Ta đã cho một thứ vô sữa của bà ấy. Bà ấy sẽ không tỉnh giấc trong nhiều giờ. Có thể là không tỉnh lại cho đến buổi uống trà ngày mai.”
Charlie phá ra cười. Nó không thể nào nhịn nổi. Ngoác tận mang tai, nó và ông cậu vừa cười vừa cùng nhau bước lên cầu thang, tạm quên đi những vấn đề rắc rối của mình. Ít nhất là vào lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui