Sau khi ăn xong, Sở Uyển đem đồ đi rửa sạch sẽ, lúc quay lại đã thấy Tiểu Xuyên ở trong lòng Phó Cẩn ngủ say.
Cô cất đồ gọn gàng, thả nhẹ bước chân đến bên hai người rồi ngồi xuống nhỏ giọng nói với anh:
- Anh đem Tiểu Xuyên vào trong lều nghỉ ngơi đi.
Sở Uyển lúc này mới nhớ đến lều, liền đánh mắt nhìn xung quanh thì chỉ thấy một chiếc lều lớn dựng ở đó không còn chiếc lều nào khác.
Cô liền vội vàng hỏi:
- Anh chỉ đem một chiếc lều ư?
Do chăm chú chuẩn bị bữa trưa lên cô không để ý anh dựng mấy cái lều.
Giờ nhìn lại chỉ có một cái, vậy cô nằm đầu chứ? Nhìn mặt mày Sở Uyển nhăn nhó, Phó Cẩn vẻ mặt bình tĩnh đáp lại:
- Trong nhà chỉ còn một cái lều này.
- Vậy tôi ngủ đâu chứ?
Sở Uyển hấp tấp liền đem lời trong lòng nói ra luôn.
Biết cô không thích ngủ chung với mình, tâm tình Phó Cẩn liền buồn bực, khí thế lạnh lẽo toả ra:
- Sợ ngủ cùng tôi, tôi làm gì cô hửm?
Sở Uyển nghe vậy liền vội vàng lắc đầu phủ nhận:
- Ý tôi không phải thế, tôi..
- Ý cô thế nào?
Giọng anh trầm thấp lạnh lẽo vang lên, Sở Uyển bối rối liền nói đại:
- Tôi sợ bản thân ngủ hỗn làm ảnh hưởng đến hai người.
Phó Cẩn biết cô chỉ tìm cớ, nhếch môi cười khểnh nói:
- Tôi ngủ rất say hơn nữa lều rất rộng.
Anh đã nói đến vậy rồi mà cô còn nói nữa thì sẽ thành ra cố ý gây sự mất.
Hơn nữa, giờ cô đi hái thuốc cùng lắm là nằm chung một đêm thôi.
Sở Uyển nghĩ thế liền bình tĩnh lại nói:
- Tôi biết rồi, anh và Tiểu Xuyên vào nghỉ ngơi đi, tôi có chút việc.
- Việc gì?
- Tôi nghe nói ở đây thỉnh thoảng có dược liệu quý, tôi định đi xem một chút.
Nghe anh hỏi, cô cũng thành thật trả lời.
Phó Cẩn cau mày lo lắng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nói:
- Ở đây địa hình rất phức tạp, rất dễ gặp nguy hiểm.
- Tôi sẽ chú ý, hơn nữa tôi chỉ đi xung quanh đây thôi không đi xa.
Thấy cô đảm bảo, Phó Cẩn cũng không nhiều lời chỉ bảo cô " Chú ý an toàn " xong liền ôm Tiểu Xuyên vào lều nghỉ ngơi.
Sở Uyển đem bản thân trang bị ổn thoả, cầm theo túi đeo chéo thì rời đi.
Nghe tiếng bước chân của cô càng ngày càng đi xa, đôi mắt Phó Cẩn ẩn chứa vẻ không vui.
Nhớ lời Phó Cẩn nói, Sở Uyển cũng không dám cậy mạnh đi xa, hơn nữa thể chất cô bây giờ yếu nên cô chỉ đi xung quanh tìm kiếm.
Đi khoảng hơn nửa giờ, cô chỉ thu hoạch được mấy cây thuốc phổ thông mà đã khiến chân mỏi nhừ.
Tìm chỗ mát, Sở Uyển liền ngồi tạm xuống nghỉ ngơi, không khí ở vùng núi này thật dễ chịu.
Cảm thấy đã khoẻ, cô liền tiếp tục hướng lên núi, vừa đi cô vừa cẩn thận nhìn xung quanh.
Bỗng đôi mắt Sở Uyển sáng lên, cô nhìn thấy một con gà rừng đang bị dây gai cuốn lấy đầu.
Cô cố bước chân thật nhẹ, có vẻ nó đang tập trung muốn đem đầu kéo ra.
Tay cô nhanh chóng nắm lấy hai chân nó, như cảm nhận được nguy hiểm con gà dẫy dụa kêu lên.
Đem con gà kéo ra khỏi bụi rậm, cô lấy cuộn dây nhỏ trói chân trói cánh gọn gàng để sang một bên.
Sở Uyển nhìn thấy mỏ gà rừng còn dính lại cuống đen đen, cô liền lấy xuống đem lên mũi ngửi.
Hương thơm nồng gay không khiến cô nhíu mày mà còn vui vẻ thốt lên:
- A...!là nấm Hắc, hoá ra do mày tham ăn lên mới bị gai cuốn, thật là con gà rừng biết chọn mồi mà.
Cô đem dao nhỏ phá tan bụi dây gai liền xuất hiện ba cây nấm Hắc lành lặn còn một cây đã bị mổ gần hết.
Loại nấm Hắc này đen đen sinh trưởng rất kì quái chỉ thích ẩn mình trong bóng tối, nên việc tìm kiếm nó hơi khó khăn.
Có lẽ con gà rừng đi kiếm mồi rồi bị mùi hương của cây nấm thu hút mới đem đầu vào bụi gai.
Sở Uyển cẩn thận đem nấm đào lên bỏ vào túi đeo chéo.
Cầm gà lên, Sở Uyển quyết định trở về lều vì cô cũng có chút mệt mỏi.
Từ lúc, Sở Uyển rời đi Phó Cẩn không hề nghỉ ngơi chút nào.
Anh nằm im trong lều nghe ngóng nhưng đợi mãi chỉ có tiếng chim hót, tiếng lá kêu.
Tâm tình anh vô cùng phức tạp.
Sở Uyển đang lần mò kí hiệu đánh dấu để về lều, thì bỗng phía xa sau lưng vang lên giọng nam ôn hoà gọi lớn:
- Sở Uyển, Sở Uyển là em à?
Quay đầu lại nhìn phía xa, cô liền phát hiện Phùng Trọng, Sở Uyển cũng lịch sự đáp lại:
- Là tôi.
Phùng Trọng bước chân thoăn thoắt liền đến bên cô, nhìn thấy trong túi cô có vài loại dược liệu thò ra, vẻ mặt vui vẻ hỏi:
- Em đi hái thuốc sao?
- Gia đình tôi đi dã ngoại, rảnh rỗi lên đi xung quanh tìm dược liệu thôi.
Trong nháy mắt vẻ vui sướng của Phùng Trọng liền tan rã, anh ta gượng gạo cười nói:
- Có vẻ thu hoạch rất tốt.
Sở Uyển bỏ qua vẻ gượng gạo của Phùng Trọng, không khách khí lắc con gà trên tay, uyển chuyển đáp lại:
- Đúng vậy, anh cũng lên hái thuốc sao?
Vẻ mặt của Phùng Trọng trở lên buồn phiền nói:
- Ừ, do một số loại dược liệu thiếu nên anh đến đây thử vận may xem.
- Anh tìm loại dược liệu nào thế?
Một tiệm thuốc to như Tế Sinh Đường mà còn thiếu dược liệu thì chắc chắn dược liệu ấy rất quý.
Phùng Trọng thở dài nói:
- Hoa Trược Tiên, có bệnh nhân cần gấp mà tiệm thuốc đã hết, phải chờ nửa tháng đến một tháng mới có.
Thì ra là hoa Trược Tiên, cô liền nói:
- Mặc dù, tôi không có hoa Trược Tiên nhưng tôi có cây nấm Hắc cho anh.
- Cây nấm Hắc?
Nhìn giọng điệu anh ta có vẻ ngạc nhiên hỏi lại, Sở Uyển lấy một cây từ trong túi ra đưa đến trước mặt Phùng Trọng cẩn thận giải thích:
- Cây nấm này mặc dù đen đen xấu xấu nhưng công dụng của nó ngang với hoa Trược Tiên.
Chẳng qua khó tìm lên nó ít được dùng thôi.
Phùng Trọng đưa tay nhận lấy, anh ta nhìn ngó một hồi liền đem lên mũi ngửi đúng là mùi thơm nồng gay, giọng điệu vui vẻ hỏi:
- Đây là nấm Nam sao em lại gọi nó là nấm Hắc?
- Tại thấy một thân đen sì nên tôi gọi đại thôi.
Phùng Trọng cười lắc đầu vì cách lý giải của cô, cô đúng là may mắn.
Anh ta đem cây nấm cất vào trong túi rồi nói:
- Cảm ơn em! Giờ em về chỗ cắm trại à?
Đóng túi lại cẩn thận, Sở Uyển liền đáp:
- Đúng vậy, tôi sợ đi lâu người nhà lo lắng.
- Vậy em về đi, anh đi lên trên tìm kiếm xem có thu hoạch gì không.
- Vậy tạm biệt anh.
- Tạm biệt.
Hai người chào nhau xong thì mỗi người một ngả tiếp tục hành trình của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...