Đan Tâm ngước mắt lên nhìn Thái Nhược Lan chờ đợi câu hỏi của bà.
Thái Nhược Lan cầm lấy tay cô, ân cần nhưng nghiêm nghị cất tiếng:
“Lúc bác sĩ phẫu thuật cho con đi ra ngoài ông ấy nói rằng con từng sảy thai.
Đan Tâm nói thật cho dì biết đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe câu hỏi của Thái Nhược Lan xong đáy lòng Đan Tâm bỗng trầm xuống, gương mặt cô có chút nhợt nhạt hơn nữa.
Cô bất giác đưa tay sờ bụng mình nhìn bà chầm chậm hỏi lại:
“Dì, có phải đứa bé đã mất đi rồi không?”
Mọi người im lặng nhìn nhau không ai lên tiếng đáp lại, Đồng Thiên Vũ ở bên cũng không nói chỉ nặng nề thở thầm ra một tiếng.
Với biểu hiện này Đan Tâm có thể khẳng định rằng đứa bé cô vừa biết sự hiện diện của nó mấy tiếng trước đã mất đi.
Một cảm giác chua xót đau đớn tột cùng bắt đầu dâng trào trong trái tim cô.
Rốt cuộc cô đã làm chuyện gì sai trái mà ông trời hai lần cướp mất đi con của cô như vậy, chúng có tội tình gì….Tại sao chứ…?
Nước mắt Đan Tâm từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống, cô không gào thét không biểu lộ bất kì hành động đau đớn nào ra ngoài càng khiến cho mọi người lo lắng.
Đồng Thiên Vũ thấy mà đau đớn theo thà rằng cô khóc lớn quát la ầm ĩ, biểu hiện ra ngoài anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Đằng này cô lặng lẽ rơi nước mắt cố nén tổn thương trong lòng, một mình chịu đựng càng làm cho anh sốt ruột không yên.
Đồng Thiên Vũ cầm lấy tay cô áp lên má, khoé mắt anh cũng đỏ ửng lên rồi, kìm nén sự đau thương mất mát, nở nụ cười trấn an Đan Tâm:
“Đan Tâm, con không có duyên với chúng ta hoặc có lẽ ông trời thấy rằng anh làm ba chưa tốt chưa chăm sóc đủ cho em nên mới tạm thời mang con rời xa chúng ta.
Em đừng đau lòng, đừng tự trách mình, chính anh mới là người đáng trách.
Anh phải chú ý đến biểu hiện bất thường của em, phải kiên quyết để bác sĩ khám cho em để theo dõi sức khoẻ của em.
Là anh quá chủ quan cứ nghĩ rằng em sẽ không sao cho đến khi biết được em xảy ra chuyện anh đã thật sự muốn dùng súng bắn một phát để trừng phạt bản thân mình.
Em đau lòng, anh cũng không kém nhưng mà em có nghĩ đến con không muốn nhìn thấy em cứ mãi đau buồn thế này không? Bây giờ em phải cố gắng dưỡng sức để phục hồi cho khoẻ lại, con nhìn thấy em khoẻ mạnh mới yên tâm trở về, có đúng không? Ngoan, đừng nghĩ nữa nhé, con chỉ tạm thời rời xa chúng ta một thời gian thôi, em phải tập trung dưỡng bệnh thì con mới trở về với em chứ!”
Lời nói ra cũng là lúc nước mắt của Đồng Thiên Vũ rơi xuống cánh tay cô.
Anh đã khóc rồi, lần thứ hai anh khóc vì Đan Tâm khóc vì con của bọn họ chưa hình thành mà đã ra đi.
Đan Tâm nghe lời anh nói cũng không kiềm được mà nấc lên một tiếng, mọi người xung quanh ai nấy ánh mắt dần ửng hồng lên vì quá thương cho hai người.
Vừa biết được sự hiện diện của con thì con mất đi hỏi xem có người làm mẹ nào mà không đau lòng cơ chứ.
Đan Tâm chống người muốn ngồi dậy, Đồng Thiên Vũ lập tức đỡ cô, anh ra phía sau ngồi để lưng cô tựa vào ngực mình.
Đan Tâm quay đầu khẽ nhìn Đồng Thiên Vũ thấy được ánh mắt anh thâm tình, xót xa nhìn cô.
Vươn tay lau nhẹ khoé mắt người đàn ông còn vương nước mắt sau đó cô quay lại nhìn tất cả mọi người cất tiếng:
“Quả thật con đã từng bị sảy thai!”
Một câu nói khẳng định của Đan Tâm đã khiến cho mọi người dù đã biết nhưng vẫn có chút kinh ngạc, tất cả đều hướng mắt về phía cô chờ đợi.
Hít thở một hơi thật sâu, trong lòng đã đau đớn khi cô bắt đầu kể lại:
“Lúc vừa kết hôn với Thiên Vũ, mỗi khi con cùng anh ấy quan hệ thì ngay khi kết thúc anh ấy sẽ đưa cho con thuốc tránh thai.
Thật ra lúc đó trong tim của Thiên Vũ vẫn chưa quên được Mã Thức Phương nên anh ấy không muốn con mang thai con của anh ấy.
Thuốc tránh thai chính là biện pháp tốt nhất….”
Đồng Thiên Vũ hô hấp nặng nề theo lời nói của cô, đến tận bây giờ anh mới cảm nhận được mình đã từng nhẫn tâm với Đan Tâm đến nhường nào.
Đôi bàn tay siết nhẹ đầu vai cô, đau lòng lắng nghe cô nói tiếp.
“Chuyện sẽ không có gì cho đến một hôm thuốc tránh thai bỗng dưng hết, mà lúc đó con cứ nghĩ rằng chờ đến sáng sẽ đi mua uống sau, cũng không nói cho Thiên Vũ biết là thuốc đã hết.
Rồi Thiên Vũ có việc cần sang Mĩ để giải quyết cho công ty nên sang đó ba tháng, con cũng vì lu bu cho trụ sở Kim Long mà quên mất đi việc phải uống thuốc tránh thai.
Khoảng thời gian đó đứa bé bắt đầu đến nhưng bản thân con không hề hay biết vì cảm thấy không thay đổi quá nhiều.
Cho đến một ngày trong lúc con đi từ bách hoá mua ít đồ về nhà thì bất ngờ bị tông xe cũng giống như lúc tông mấy tiếng trước vậy, tài xế bỏ chạy ngay sau đó.
May mắn gần bách hoá có vài người bọn họ đưa con vào bệnh viện và đến khi con tỉnh lại bác sĩ nói rằng con bị tông xe nên sảy thai.
Lúc đó con rất bàng hoàng, thật sự như không tin vào thực tại.
Con có thai nhưng con không biết để rồi đứa bé phải ra đi oan uổng như vậy.
Thiên Vũ ở Mĩ ba tháng con cũng không nói với anh ấy về việc này vì con nghĩ rằng có nói ra anh ấy cũng sẽ không quan tâm đâu….Vốn dĩ ngay từ đầu anh ấy đã nói không muốn cùng con xây dựng tổ ấm…”
Mẹ Đồng trợn mắt kinh ngạc, bà không ngờ mình cũng đã từng có đứa cháu nội nhưng mạng nó quá chóng vánh.
Con dâu bà đã từng chịu đau đớn như thế này một lần, trời ơi tại sao lại như vậy chứ.
Lại nhìn đến Đồng Thiên Vũ lúc này cũng kinh ngạc không kém bà mà lòng đầy giận dữ, bà muốn sấn tới đánh cho anh một bạt tai nhưng ba Đồng và mọi người đều cản lại nên chỉ có thể lớn tiếng mắng:
“Thằng vô lương tâm sao mày có thể nói như vậy với vợ mày khi mới kết hôn.
Nếu nó không che giấu, nhẫn nhịn để mày chà đạp thì mày không xong với tao đâu.
Trời ơi sao tôi lại sinh ra thằng con như nó chứ để nó làm khổ con nó vợ nó như vậy!”
Mẹ Đồng vừa mắng vừa khóc nức nở, bà thương Đan Tâm như con gái nên khi nghe chuyện bà không ngừng tự trách bản thân trách Đồng Thiên Vũ.
Còn anh, anh đang bàng hoàng vẫn chưa hoàn hồn lại theo lời nói của cô.
Anh quá vô tâm quá tàn nhẫn, con của anh vợ của anh vì anh mà lần lượt thương tổn.
Đồng Thiên Vũ xoay mặt Đan Tâm lại, lời nói chân thành đầy hối lỗi nói với cô:
“Đan Tâm thật xin lỗi xin lỗi, anh đã mang lại quá nhiều tổn thương cho em….Anh không xứng đáng để có được tình yêu của em…Anh…anh…”
Đồng Thiên Vũ lắp bắp, anh đang sợ hãi nếu thật sự trận tai nạn này Đan Tâm xảy ra chuyện bất trắc thì có phải anh cũng không nhận ra rằng anh đã quá tàn nhẫn hay không.
Chính sự lạnh nhạt, chính sự vô tâm, chính sự ghét bỏ của anh đã khiến cô một mình chịu đựng đau khổ….Trời ơi Đồng Thiên Vũ anh là một thằng đàn ông tồi, không xứng đáng để Đan Tâm dành cả trái tim của mình để bao dung cho anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...