Chấp Niệm - Thiệu Ly

-Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-

-Beta: Yue Yue-

Đông căm hận nói: “Anh yêu Kính Ngôn thế nào là chuyện của anh, nhưng anh có tư cách gì vì yêu nó mà năm lần bảy lượt làm hại đến tôi?!” Cậu căm tức: “Anh biết rõ bà ấy là mẹ tôi lại để bà ấy van xin tôi đi cứu Kính Ngôn… Anh có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Anh có từng nghĩ tới sau này khi bà biết được sự thật bà sẽ đau lòng khổ sở bao nhiêu không?”

Tự Phương chột dạ cúi đầu. Quả thật anh ta vì Kính Ngôn mà luôn làm hại đến người trước mắt này.

“Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý, bởi vì tôi từng thề với mẹ mình tuyệt đối không để cơ thể mình chịu đau đớn.” Một câu này chẳng có chút độ ấm, đây chính là câu phán quyết cuối cùng của Đông.

“Cậu đừng quên Kính Ngôn và lão gia… Đều là người thân của cậu…” Bây giờ thứ có thể tác động đến Đông chỉ còn một sợi dây huyết thống mỏng manh này.


Đông cúi đầu bật cười, châm chọc: “Người thân mà tôi nói là những người yêu thương tôi, những người trong nhà họ Bạch Xuyên có sao?”

“Đông.” Tự Phương ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, tuy trong mắt hắn ta vẫn còn áy náy nhưng nhiều hơn chính là kiên quyết: “Tôi thật sự xin lỗi cậu, nhưng, vì Kính Ngôn…” Nói tới đây Tự Phương bước lên một bước, cách Đông rất gần. Đông nhướng mày đang định lui về phía sau thì bị Tự Phương chặn lại, hai người gần như là mặt đối mặt, hơi thở ấm áp của Tự Phương phả lên mặt Đông: “Tôi chỉ có thể tiếp tục xin lỗi cậu…”

Lời vừa nói xong Đông liền cảm thấy lưng mình truyền tới cảm giác đau đớn, cậu còn chưa kịp làm gì, sự tê dại đã lan ra toàn thân, trước mắt trở nên trắng xóa và rồi cậu chẳng còn ý thức được gì nữa.

“Tự Phương?” Nguyệt Tử bước ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Đông yếu ớt gục ngã dưới chân Tự Phương, mặt bà có chút hổ thẹn: “Làm như vậy có được không?”

“Bác Nguyệt Tử, chỉ có làm vậy mới cứu được Kính Ngôn.” Tự Phương nói: “Bác vừa mới biết Kính Ngôn, chẳng lẽ bác đành lòng trơ mắt nhìn em ấy chết đi sao?”

“Nhưng…” Nguyệt Tử lo lắng nhìn Đông đã ngất đi hỏi ra nghi ngờ trong lòng bà: “Đông… Sẽ phải chịu tổn thương sao?”

“Bác yên tâm, chỉ là một chút đau đớn thôi, bác xem cậu ta làm vật thí nghiệm thuốc cho nhà họ Bạch Xuyên mười mấy năm, bây giờ cũng vẫn bình an khỏe mạnh đấy thôi.” Tự Phương tiếp tục nói ra những lời trái lương tâm: “Có điều cậu ta có chút thù hận nhà họ Bạch Xuyên nên mới không muốn giúp đỡ thôi, chờ Kính Ngôn và lão gia khỏi bệnh thì chúng ta sẽ nhận tội với cậu ta, cảm tạ cậu ta thật nhiều.”

Nguyệt Tử gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy, tuy trong lòng bà thích đứa trẻ này nhưng kia là con trai ruột của bà, bà bất đắc dĩ phải để Đông chịu ấm ức, chờ Kính Ngôn khỏi bệnh nhất định bà sẽ yêu thương chăm sóc Đông như con ruột của mình.

Tuy trong lòng nghĩ như thế nhưng không biết tại sao Nguyệt Tử lại cảm thấy tim bà đau nhói lên từng hồi, cơn đau không quá dữ dội nhưng vẫn luôn âm ỉ khiến bà khó chịu như đang nhắc nhở bà chuyện gì đó rất quan trọng… Có điều chuyện quan trọng bây giờ là bệnh của Kính Ngôn, những phản ứng dư thừa này bà đã cố tình xem nhẹ…


=========Phân cách tuyến đau lòng==========

Nghe thấy Chức Hương đến tìm mình Cẩm ngoài phiền chán cũng chỉ có phiền chán, anh thật sự không đủ kiên nhẫn để nói chuyện với cô ta, đáng ra anh muốn để Tùng Bản ra đối phó nhưng chuyện liên quan đến Tiểu Nghiễm vẫn nên để anh tự nói rõ với cô ta.

Vài năm không gặp, Chức Hương vẫn xinh đẹp phóng khoáng như trước, những động tác cử chỉ của cô ta đã có thêm chút thành thục, cô ta vươn bàn tay dài trắng nõn mỉm cười: “Cẩm, đã lâu không gặp.”

Cẩm liếc cô ta một cái, không thèm nhìn bàn tay đang đưa ra của cô ta, chẳng chút khách sáo tới sô pha ngồi xuống: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Vẻ mặt Chức Hương hiện lên vẻ hận thù, cố dùng động tác tao nhã rút tay lại nhưng vẫn không giấu được bối rối bên trong đó.

Chức Hương thướt tha ngồi xuống, tự nhiên thoải mái nói: “Tiểu Nghiễm cũng sắp đến sinh nhật bốn tuổi rồi, em muốn hỏi anh xem chúng ta nên mừng sinh nhật cho nó thế nào.”


Cẩm nhìn Chức Hương bằng ánh mắt sắc bén: “Tiểu Nghiễm đến sinh nhật bao nhiêu tuổi cũng không liên quan gì đến cô!”

“Tiểu Nghiễm là con của chúng ta, sao lại không liên quan gì đến em? Nghe nói anh rất thương con của chúng ta.” Nghe rất tùy ý nhưng Chức Hương cố ý dùng hai chữ ‘chúng ta’, sau đó cô ta dịu dàng cười thân thiết: “Tiểu Nghiễm đang trưởng thành, em biết trước kia là em sai, bây giờ tức giận của anh cũng nên biến mất rồi, chúng ta là ba mẹ của con tất nhiên phải cho con đầy đủ tình thương của gia đình.”

Cẩm không có hành động gì, mặt cũng không có mấy cảm xúc: “Tiểu Nghiễm sẽ có đầy đủ tình thương của gia đình nhưng trong gia đình đó không có cô.”

Chức Hương cười nhạt: “Không có em, nhưng có Đông Sơn phải không? Nghe nói anh với anh ta lại tốt đẹp rồi, có điều…” Cô ta dừng lại, trong câu nói kia rõ ràng có vui vẻ khi thấy người khác gặp họa: “Anh ta hoàn toàn không yêu anh, sao lại có thể yêu thương Tiểu Nghiễm?”

~Hết chương 94~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui