-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
-Beta: Yue Yue-
Đông hơi mím môi, đáy mắt mang ý cười xem như đồng ý, sau đó lại nói: “Còn nữa, vĩnh viễn đừng bao giờ nói cho Tiểu Nghiễm những chuyện liên quan đến sự ra đời của nó…” Ánh mắt cậu nhìn anh trở nên mơ hồ, sâu trong đó là thê lương không nói nên lời: “Một sinh mệnh không được mong chờ… Đối với một đứa nhỏ là quá tàn nhẫn…”
Biết Đông đang nghĩ về thân thế của mình, lòng anh đau nhói, anh kéo Đông ôm vào lòng dịu dàng nói: “Mỗi người đến với thế giới này đều vì sự chờ mong của một người khác, chỉ là vài người gặp nhau hơi trễ, nhưng những người đó lại là những người may mắn nhất vì người kia phải khó khăn lắm mới tìm được họ, sẽ quý trọng họ và yêu thương họ cả đời đến khi họ chết đi bước vào vòng luân hồi lại chờ mong thêm một lần nữa…”
Chỉ mấy câu như thế, những căm giận và đau khổ trong lòng Đông đều biến mất thay vào đó là luồng nhiệt ấm áp nhanh chóng lấp đầy tim cậu…
Mỗi lần ở cạnh anh đều như là phép màu…
Đông tìm một vị trí thoải mái trên vai Cẩm, nhắm mắt nhỏ giọng cười nói: “Cảm giác tìm được người mình mong chờ thế nào?!”
“Cảm giác rất phong phú, rất thỏa mãn, rất hạnh phúc…” Cẩm vừa nói vừa kề sát vào tai Đông cọ cọ.
Hơi nóng bên tai làm cả người Đông run rẩy, kết quả cả người đều lăn từ trên đệm xuống, dù hành động của Cẩm nhanh nhưng vẫn không thể ôm người lại.
Đông nằm trên đất, cậu ngồi dậy lườm anh: “Anh đứng đắn một chút cho tôi!”
Cẩm cười nói: “Anh đang muốn làm ‘chuyện đứng đắn’ với em.”
Những lời này vừa nói ra đã nhận lại một ánh mắt xem thường, có điều một câu tiếp theo: “Thả nhà họ Bạch Xuyên đi!” Lại làm Cẩm không nên nói được lời nào.
Rất lâu sau Cẩm mới hỏi: “Tại sao?”
“Giống như lời anh từng nói, để sau này vẫn có thể nhìn mặt nhau.” Đông nhún vai, qua loa: “Dù sao bọn họ cũng là người thân của tôi.”
“Lúc nói câu kia tôi vẫn chưa biết họ đã làm những chuyện gì với em, bây giờ đừng nói là một chút, dù là một đồng tôi cũng sẽ không để lại cho bọn họ.”
“Nhưng bây giờ tôi đang rất khỏe mạnh thì còn phải trả thù làm gì?”
“Em… Em biết rồi?” Cẩm không giấu được vẻ kinh ngạc.
Đông gật đầu, khóe môi cong lên ý cười nhợt nhạt: “Cám ơn anh.”
Đáng tiếc câu cảm ơn này không làm anh thấy vui vẻ, thì ra… Đông chịu quay về nhà họ Cẩm, chịu nhận lấy tình cảm của anh, thậm chí nhận cả Tiểu Nghiễm chỉ vì trả ơn mà thôi… Hay chẳng qua Đông chỉ lại muốn dùng mình để đối lấy bình an của nhà họ Bạch Xuyên và Tự Phương… Vậy mà anh còn đắc ý nghĩ rằng cuối cùng anh cũng chạm được đến lòng cậu!
“Em… Thật vĩ đại.” Vẻ mặt Cẩm nhợt nhạt đi, anh châm chọc: “Hy sinh chính mình để đối lấy tương lai của toàn bộ nhà Bạch Xuyên, em có cảm thấy uất ức không?”
Đông suy nghĩ một lát mới hiểu được ý anh, cậu nhướng mày: “Nếu không phải anh đối phó nhà họ Bạch Xuyên vì tôi thì xem như tôi chưa nói gì cả.”
Câu này đổi lấy ánh mắt nghiền ngẫm của anh nhưng anh chẳng tìm thấy gì trong đôi mắt trong suốt sáng ngời và vẻ mặt ngay thẳng kia.
Cẩm vẫn chưa nghĩ ra gì, Đông lại nghĩ tới cái gì đó, cậu mím môi so đo với anh: “Tôi còn tưởng mình có chút giá trị trong lòng anh, thì ra thứ đáng giá chính là nhà họ Bạch Xuyên kia!”
Cẩm thở dài: “Trong lòng tôi, em chính là báu vật vô giá!”
“Nếu đã là báu vật vô giá thì anh cần phải yêu quý nhiều chút.” Đông ẩn ý nói.
“Nhưng báu vật vô giá này thật sự thuộc về tôi sao?” Cẩm nhìn Đông hỏi ra tiếng lòng mình.
Đông nghiêng đầu cười gian xảo: “Anh giữ nó thật chặt thì tất nhiên sẽ là của anh.”
Cẩm nắm chặt tay Đông, bao lấy tay cậu trong tay mình: “Cả đời này sẽ không bao giờ buông ra.”
“Chỉ cả đời thôi hả?” Đông chề môi, giận dỗi nói: “Khi nãy là ai nói ‘đến khi họ chết đi bước vào vòng luân hồi lại chờ mong thêm một lần nữa’…”
Cẩm khẽ hôn lên đôi tay trong tay mình dịu dàng nói: “Những lời này em phải nhớ thật kĩ, không cần biết là khi nào, ở đâu, không cần biết là kiếp này hay là kiếp sau, mãi đến khi em chết đi em cũng sẽ không cô đơn một mình, ít nhất… Có tôi luôn đợi em…”
Tuy Đông nói mấy câu như thế không thể xóa tan nghi ngờ và lo lắng trong lòng anh nhưng anh vẫn nói ra lời hứa của mình không hề do dự. Dù là Đông vì trả ơn hay là vì nhà họ Bạch Xuyên cũng không sao cả.
Anh nghĩ đôi tay từng nhận rất nhiều ấm ức và cực khổ này, chỉ cần cậu đồng ý cho anh nắm thì anh sẽ nắm nó thật chặt, mãi đến khi cậu không bao giờ muốn trốn tránh nữa mới thôi…
Đông hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng anh, cậu chỉ biết không ngừng cảm động vì một câu kia của anh. Cậu kéo Cẩm lại gần mình, gần đến mức hai chóp mũi cũng đã chạm vào nhau, mặt cậu ửng hồng nhỏ giọng nói: “Chuyện đứng đắn của tôi nói xong rồi, đến phiên chuyện đứng đắn của anh.”
Đông mở to mắt, sóng mắt nhẹ nhàng lay động khiến lòng người như si như say, tất cả mọi thứ bị Cẩm quăng hết ra sau gáy, còn lại chỉ có dục vọng bị khơi màu… Quay cuồng, một đêm không ngừng không nghỉ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...