-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
-Beta: Yue Yue-
Vài lời đó như một xô nước lạnh dội lên người Đông. Nếu anh đã không quên được, cũng không muốn quên vậy thì tiết mục si tình diễn mấy ngày nay là gì? Anh đang tính toán muốn bắt được cậu sau đó lại tàn nhẫn trả thù cậu? Giống như phản bội của cậu trước kia…
Nghĩ tới đây, đột nhiên cậu cảm thấy mình đứng ở đây thật sự rất buồn cười, cậu động tâm với Cẩm lại càng thêm buồn cười… Không biết chua xót trong lòng cậu lúc này so với anh lúc đó thì thế nào…
Đông lắc đầu, chán nản nói: “Anh thắng!”
Nhìn thấy vẻ mặt Đông làm sao Cẩm lại không hiểu suy nghĩ của cậu? Anh vội vàng vươn tay giữ lấy cậu đang muốn xoay người đi, hỏi: “Em không muốn nghe lí do?”
Ánh mắt Đông rất lạnh: “Đơn giản là vì đời này chưa từng có người nào phản bội anh nên anh muốn nhớ lấy bài học kinh nghiệm này, vậy thôi.”
“Đúng là tôi muốn giữ lại bài học kinh nghiệm.” Anh kéo tay Đông, ngẩng đầu lên nhìn cậu chăm chú, nhẹ giọng nói: “Bởi vì tôi muốn nhớ từng việc mình đã làm với em, nhớ thật kĩ để sau này tuyệt đối không phạm phải một lần nữa.” Anh ngừng lại, chua xót nói: “Tuy tôi đã thuyết phục mình phải trả tự do cho em và cũng đã làm như thế, nhưng tôi thật sự rất sợ một lúc nào đó tôi sẽ lại không nhịn được mà trói em về, lại tiếp tục không quan tâm tới ý muốn của em, cố chấp giữ lấy em…”
Chỉ mấy câu như thế đã đánh bay toàn bộ oán giận trong lòng Đông, cậu ngồi xuống cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không cảm thấy ấm ức sao?”
Nghĩ tới anh đường đường là hội trưởng Hội Tam Hoàng nhưng lại vì cậu mà biến mình thành thế này!
“Ấm ức.” Anh ấm ấm ức ức nhìn Đông, ấm ấm ức ức nói: “Cực kì ấm ức! Nhưng thay vì để cho em bị ấm ức tôi tình nguyện để chính mình chịu…”
Biết anh không phải đang nói suông, tất cả áy náy chậm rãi dâng lên trong lòng sau đó vây lấy tim làm ngực cậu đau nhói.
Đông rũ mắt xuống, rõ ràng cậu đang rất cảm động nhưng giọng vẫn oang oang lên: “Anh nói nhảm cái gì đấy!”
Cẩm dở khóc dở cười, có điều bộ dạng không được tự nhiên này của cậu lại làm người ta yêu thích. Anh biết cậu đang ngượng nhưng có vài chuyện anh muốn nói rõ ràng: “Tôi biết trước kia tôi không tốt nên không thể làm cho em tin tưởng nhưng tôi sẽ cố gắng nhiều hơn để sau này khi gặp phải chuyện gì em cũng sẽ chọn cùng tôi đối mặt mà không phải tự mình gánh vác.”
“Ừ.” Đông nhỏ giọng, lát sau mới chậm rãi nói: “Vậy anh phải có sự chuẩn bị tâm lí, tôi sẽ không khách sao với anh đâu!”
Đây… Xem như là một lời hứa sao? Cẩm thỏa mãn bật cười: “Thứ tôi không cần nhất chính là sự khách sáo của em!”
Ngón tay Đông đẩy đẩy chai rượu trên đất, hỏi: “Đây là rượu ngày hôm đó phải không?”
“Phải.”
Đông cầm lấy chai rượu, mở nắp đổ vào miệng. Cẩm vừa nhìn thấy liền bị dọa, anh vội vàng xông tới giật lại. Đông đè lên người anh, che môi anh lại đem số rượu vừa rồi đưa sang miệng anh, Cẩm không kịp đề phòng nên một ngụm rượu lớn như vậy cứ thế chảy xuống họng.
Sau khi chắc chắn Cẩm đã uống hết rượu Đông mới buông anh ra, cười đắc ý như một đứa trẻ vừa thực hiện được một trò đùa dai.
“Em…” Cẩm thật sự rất tức giận nhưng anh lại không nỡ làm gì cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn người sẽ gặp rắc rối kia nói: “Trò này chơi không vui chút nào.”
Đông cười bướng bỉnh, cậu hôn Cẩm, ôm anh đi vào trong rồi đẩy ngã anh lên giường. Ánh mắt của cậu từ trên cao nhìn xuống sáng trong như nước: “Hôm nay tôi hứa với anh sáng mai khi anh tỉnh giấc người nằm bên cạnh nhất định sẽ là tôi.”
Nói xong liền cúi người xuống dùng môi, dùng lưỡi, lấy tay, dùng tứ chi chủ động nhiệt tình khiêu khích anh. Đối mặt với Đông như vậy, bình thường anh đã không thể chống cự được chứ đừng nói là dưới tình huống đã uống phải thuốc như lúc này.
Anh xoay người một cái, lấy lại quyền chủ động, tha thiết đòi lấy tất cả nhớ nhung và xa cách bấy lâu nay.
Rất nhanh, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ tràn ra khắp nơi, từng đợt từng đợt sóng tình làm Cẩm mất đi lí trí, anh chỉ biết luận động theo bản năng nguyên thủy nhưng sâu trong vòng xoáy của dục vọng anh vẫn nhớ rất kĩ, lần này anh tuyệt đối không thể buông người trong lòng mình ra nữa…
Đến khi anh tỉnh táo lại, hai tay vẫn còn ôm chặt lấy vòng eo đối với một người đàn ông mà nói thì quá mảnh mai, người trong lòng anh ngủ thật ngon, chỉ có điều đôi mày hơi chau lại.
Cẩm vội vàng buông tay ra nhưng trên vòng eo trắng nõn ấy đã lưu lại dấu vết ứ đọng. Thật ra trừ ở eo thì những chỗ khác trên người cậu cũng không tốt hơn bao nhiêu, dấu vết kích tình mãnh liệt đêm qua bây giờ nhìn có chút đáng sợ, anh thật không thể tưởng tượng nổi sự điên cuồng đêm qua của mình…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...