Chấp Niệm - Thiệu Ly

-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

-Beta: Yue Yue-

Như là sợ Đông đổi ý, vừa tới thứ sau Cẩm đã trực tiếp đón người về nhà họ Cẩm.

Có điều vừa mới bước vào cửa thì Tùng Bản đã chờ sẵn để bắt ông chủ gần đây luôn lén chuồn đi mất, có một vài chuyện chỉ có Cẩm mới quyết định được đang chờ ý kiến anh nên Cẩm đành phải để lại Đông cho Tiểu Mộ.

Tiểu Mộ vừa nhìn thấy Đông hốc mắt liền đỏ lên, Đông vội vàng mở lời trước: “Tôi biết cậu nghĩ tới tiền của tôi, chỉ là tất cả tài sản của tôi đã đưa hết cho cậu rồi, cậu có khóc nữa cũng không moi ra được nửa xu đâu.”

Nước mắt của Tiểu Mộ còn chưa kịp rơi xuống đã gấp đến mức đỏ mặt phải vội vàng giải thích: “Không phải… Tôi chỉ nghĩ tới cậu Đông Sơn chứ không phải tiền của cậu Đông Sơn…”

Đông bật cười xoa đầu cậu ta: “Tại sao đã không gặp vài năm mà Tiểu Mộ vẫn còn ngốc nghếch đáng yêu như vậy!”


Tiểu Mộ chép miệng oán trách: “Cậu Đông Sơn cũng biết chúng ta đã không gặp vài năm, rõ ràng cậu đã sớm qua lại với ông chủ mà lại không chịu về thăm mọi người gì hết!”

“Qua lại…” Đông không nhịn được bật cười gõ đầu Tiểu Mộ một cái: “Qua lại cái gì, làm gì có ai dùng từ này với hai người đàn ông chứ, tôi chẳng qua chỉ là công nhân nhỏ bị ông chủ của cậu giám sát thôi!”

Tiểu Mộ kêu gào: “Cái gì mà giám sát, người nào cũng biết đó là mãnh liệt theo đuổi mà…”

Thấy Đông lại muốn gõ đầu cậu ta, cậu ta nhanh chân đi trước: “Tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi.”

Đông ở đằng sau vừa tức giận vừa buồn cười đi theo Tiểu Mộ một lát mới phát hiện hướng đi không phải hướng về phòng cậu. Cậu im lặng không thèm nói chuyện đi theo Tiểu Mộ đến nơi, quả nhiên là một phòng dành cho khách.

Có thể nhận ra căn phòng này được sắp xếp rất tỉ mỉ, nói thật cũng không kém hơn phòng cũ cậu chỗ nào, phía sau chính là cánh rừng mà cậu thích nhất nhưng trong lòng Đông chỉ có cảm giác bực tức.

“Tại sao lại tới đây? Phòng lúc trước của tôi đâu”

Tiểu Mộ chỉ trả lời: “Thiếu gia để cậu ở căn phòng này.”

“Phòng lúc trước của tôi chưa kịp dọn dẹp lại sao?” Đông lại hỏi.

“Thiếu gia ra lệnh không cho người nào bước vào, có điều mỗi ngày đều có người tới quét dọn.”

Tiểu Mộ nói là ‘ra lệnh’ mà không phải là ‘dặn dò’. Đông nhận ra được sự nghiêm trọng trong đó, cậu cảm thấy kì quái: “Nếu phòng đã được dọn sạch sẽ thì tại sao tôi lại không được ở đó?”

“Cái này…” Tiểu Mộ ấp úng đáp: “Tôi cũng không rõ lắm.” Tiểu Mộ nghĩ Đông không thích căn phòng này nên vội vàng giải thích: “Thiếu gia đã chọn riêng căn phòng này cho cậu, thiếu gia nói cậu thích nhất cánh rừng kia nên đã tìm người gấp rút sửa lại.”


Tiểu Mộ bước tới đẩy cánh cửa hướng ra ngoài cánh rừng, nói tiếp: “Nơi này từng có một cái cửa sổ nhỏ, bây giờ đã đổi thành cửa kéo để tiện cho cậu ra vào ngắm cảnh.”

Đông vẫn im lặng không nói, bây giờ cậu mới nghĩ là chính mình quá ngây thơ rồi, không phải chỉ cần cậu đồng ý quay lại thì mọi chuyện đều có thể tốt đẹp. Bây giờ Cẩm còn có cả một đứa con, phu nhân nhà họ Cẩm cũng ở đây thì làm sao có chuyện cậu có thể trở về căn phòng tượng trưng cho người bên cạnh chủ nhân nhà họ Cẩm.

Đông vẫy vẫy tay, cậu có chút mệt mỏi, mất hứng nói: “Cậu đi xuống đi!”

Nhận thấy sắc mặt Đông không được tốt, Tiểu Mộ dè dặt gọi: “Cậu Đông Sơn…”

Lười biếng ngồi xuống ban công, Đông đáp: “Tôi muốn nghỉ ngơi, khi nào ăn cơm thì gọi tôi.”

Thái độ của Đông trước sau nhìn như hai người, nhưng Tiểu Mộ vẫn nhận ra có gì đó không đúng, không biết nên nói thế nào, cậu ta nghĩ một lát rồi mở miệng: “Cậu Đông Sơn, nếu cậu không thích căn phòng này…”

“Sao vậy?” Cẩm vừa xong việc quay lại liền nghe được câu này, anh nhìn Đông dịu dàng hỏi: “Đông, em không thích căn phòng này sao?”

Miễn cưỡng liếc nhìn Cẩm một cái, Đông khinh thường mỉa mai: “Nơi này là khách sạn hả? Không thích còn có thể đổi?”


Cẩm bật cười, hất tay cho Tiểu Mộ ra ngoài rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Đông: “Tuy là không phải khách sạn nhưng nhất định phải đổi đến khi em hài lòng mới thôi!”

¬¬Đông liếc Cẩm, khiêu khích nói: “Nếu tôi muốn phòng của anh thì sao?”

“Có vấn đề gì đâu? có điều điều kiện chính là em phải cho tôi chen chúc với em.” Cẩm chớp chớp mắt, nửa thật nửa đùa.

Đông hừ nhẹ: “Anh không sợ chúng ta nửa đêm như thế sẽ đánh thức người ở phòng kế bên sao.”

Phòng cách vách của Cẩm chính là phòng Đông từng ở cũng là căn phòng của nữ chủ nhân. Cẩm nghe Đông nói như thế sắc mặt khẽ nghiêm lại: “Căn phòng kia vẫn không có người ở.”

“Nếu không có người ở thì tại sao lại để tôi ở đây?” Cuối cùng Đông vẫn đem bực bội trong lòng cậu nói ra.

~Hết chương 83~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui