Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Trung Dã ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh ta có sự đau xót, đồng cảm và thương hại: “Đông… Có thể sẽ không chống đỡ nổi nữa.”
“Sao lại có thể như vậy!” Cẩm gầm nhẹ một tiếng, anh xông ra ngoài.
Thiên Diệp muốn đuổi theo nhưng bị Trung Dã ngăn lại: “Cậu ta sẽ không làm tổn thương Đông.”
Đúng thật, người vừa hổn hển chạy ra, vừa bước vào phòng Đông đã trở lại thái độ bình thường, trên mặt anh là ý cười dịu dàng.
“Sao hôm nay tâm trạng của em lại tốt như thế?” Cẩm bước đến bên cạnh cậu, nhận lấy bữa ăn nhẹ trong tay tiểu Mộ, anh ngồi xuống cười hỏi.
“Uhm.” Đông gật đầu, tâm trạng khá tốt: “Bởi vì tôi có việc muốn nói với anh.”
Cẩm quay đầu bảo tiểu Mộ ra ngoài, anh uống thử một ngụm canh ngọt, chậc lưỡi khoa trương nói: “Ma Mĩ thật bất công, ở nhà không có canh ngon như thế này để uống đâu!” Nói xong anh lại múc một muỗng đưa đến miệng Đông.
Đông ngoan ngoãn uống xuống xong mới cười nói: “Thì ra mỗi ngày anh đều tới đây là vì muốn ăn mấy món ngon này đó hả?”
“Cuối cùng cũng bị em phát hiện rồi.” Khi đang nói chuyện anh lại múc một muỗng đút cho Đông, cơ hội như thế này không nhiều, tất nhiên anh phải nắm thật chắc.
Đông nhăn mày, nhưng cậu vẫn uống, sau đó lại nói: “Sau này anh không cần phải phiền như thế nữa.”
Vừa rồi Cẩm đã bị Trung Dã và Thiên Diệp hai người làm hoảng sợ, bây giờ lại nghe Đông nói như thế, anh kinh hãi đến muỗng cũng cầm không chắc, rơi xuống chén canh phát ra một tiếng ‘keng’.
“Không cần phải vui vẻ như thế chứ!” Đông trêu ghẹo.
Cẩm cực lực khiến mình tự nhiên hơn, cười tươi: “Đang khỏe mạnh lại nói cái gì vậy!”
Đông không giải thích thêm gì với anh, cậu híp mắt nhìn ra ngoài nói: “Thời tiết không tệ, tôi muốn ra ngoài ngồi một chút!”
Cẩm ôm Đông ra vườn hoa, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.”
Khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời hồng hồng dừng lại ở đỉnh núi phía xa, chậm rãi lặn xuống. Đông yên lặng nhìn, vẻ mặt cậu cực kì bình thản, cả người đều bình thản.
Chờ đến khi mặt trời đã khuất sau núi, cả bầu trời chỉ còn một tầng mây màu hồng Đông mới chậm rãi mở miệng: “Phong cảnh nơi này thật sự rất tốt.”
“Nếu em thích, tôi tặng nơi này cho em.”
Đông quay đầu nhìn Cẩm, nhàn nhạt cười, lời cậu nói hoàn toàn không ăn nhập gì: “Cẩm, chuyện tôi đồng ý với anh chỉ sợ tôi không làm được nữa.”
Sắc mặt Cẩm nhanh chóng thay đổi, anh bắt lấy tay Đông, tuy đã cố gắng bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn có hoảng hốt: “Một khi em đã hứa thì chắc chắn sẽ cố gắng đến cùng.”
“Bình thường người ta nói chuyện luôn thích phóng đại một chút.” Đông nghiên đầu nhìn Cẩm, khóe môi hơi mím lại có vài phần giảo hoạt: “Người hiểu biết và sáng suốt như hội trưởng Cẩm sao lại xem là thật chứ!”
Tuy là Đông cố gắng vui đùa để giảm bớt đề tài bi thương này nhưng đối với Cẩm lại không có chút tác dụng nào.
“Em con người này vừa cao ngạo vừa tùy hứng, lòng dạ cũng không rộng rãi tí nào, tính tình vừa lạnh nhạt lại khó chịu, cái tốt duy nhất chính là giữ lời hứa, em không nên phá vỡ ưu điểm cuối cùng này của mình nha!”
Đông cúi đầu nở nụ cười: “Thì ra tôi hư hỏng như vậy!”
“Không vội, từ từ sửa đổi là được.” Giọng Cẩm rất trong trẻo, bây giờ lại nói mấy lời dịu dàng giống hệt một vị thần lạc đường xuống nhân gian dùng sự chân thành để cảm hóa con người.
“Đúng vậy! Thời gian còn nhiều mà.” Đông nhẹ nhàng đáp: “Đáng tiếc không phải ở thế giới này.”
Đông nói thẳng ra hết như thế ngược lại đánh thật mạnh vào lòng Cẩm, anh nắm tay Đông thật chặt, bản thân lại không nhịn được run nhẹ.
Thấy Cẩm đau lòng khổ sở như thế, lòng Đông mềm nhũn nhưng cậu lại nói: “Đứa bé kia của anh vẫn không cứu được, ở một thế giới khác tôi sẽ thay anh chăm sóc nó thật tốt.”
Đông tưởng là Cẩm đau lòng vì nếu cậu chết thì đứa bé kia sẽ không có thuốc để chữa trị.
Cẩm nghe vậy liền trợn to mắt, trong chốc lát anh không phản ứng được, lát sau anh mới hiểu ý Đông, cả người anh như bong bóng xì hơi, lập tức suy sụp.
“Đứa bé kia sống cũng được, chết cũng được, tôi quan tâm đến nó làm gì…” Cẩm thất thần lẩm bẩm.
Tuy Đông không nghe rõ nhưng vẫn nghe được một ít, cậu nghĩ nếu anh đã không cần thì cậu ở đây có ý nghĩa gì? Cẩm hận cậu như vậy nên khi cậu sắp chết cũng muốn tra tấn cậu một lần mới được hay sao?
Tuy là cậu không thể đáp lại tình yêu của anh, nhưng qua bao nhiêu lâu, Đông cũng có chút tình cảm với Cẩm, nếu không cậu cũng sẽ không đồng ý làm vật thí nghiệm thuốc cho con anh, bây giờ nghe thấy Cẩm lẩm bẩm như thế, một ít nhiệt độ trong lòng cậu lập tức tắt ngúm, vẻ dịu dàng trong mắt cũng biến thành tĩnh lặng.
Trước mắt cậu tối sầm, cổ họng có một mùi tanh ngọt dâng lên, Đông nhắm mắt lại, cứ thế để nó tùy ý chảy xuống khóe môi tự giễu của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...