Chấp Niệm Tam Sinh
Phù Thiên Băng cùng A Bích cùng đi đến Ngự Hoa Viên tìm nơi đất trống để thử nghiệm.
Đi cả nửa ngày mới thấy một mảnh đất trống khá rộng lớn.
Đúng là Ngự Hoa Viên của Hoàng Gia, rộng lớn mênh mông lại đẹp thơ mộng, trăm hoa đua nở chẳng nơi nào sánh bằng.
Nhìn trước ngó sau một hồi Phù Thiên Băng liền lấy ra chiếc túi vải màu nâu nhỏ, bên trong nhìn có vẻ có rất nhiều viên bi nhỏ.
Nàng lấy ra một viên chừng đầu ngón út rồi ném về phía đất trống.
Bùm!!!!
Tiếng nổ vang to khắp một vùng, khói bụi bay lên mù mịt.
Đàn chim chóc xung quanh giật mình bay tán loạn.
Khoảng đất trống khá rộng lớn cũng không đủ cho quả bom trở mình thành ra những cây hoa xung quanh cũng bị đánh gãy không ít.
Hoa lá rơi rụng khắp nơi.
Nhìn một cảnh này A Bích chỉ biết há hốc mồm kinh hãi, còn Phù Thiên Băng lại cười rất sáng lạng.
Nụ cười này muốn có bao nhiêu đẹp đẽ liền có bấy nhiêu, muốn có bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu.
Như một thiên tiên, nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Từ xa Nhiếp Huyền cũng cả kinh vì vụ nổ, hắn vội khinh công bay nhanh tới Thừa Càn cung bẩm báo.
"A Bích về thôi." Phù Thiên Băng phủi bụi trên quần áo nói.
Mãi không thấy A Bích trả lời nàng liền quay sang thấy A Bích vẫn đứng ngốc lăng tại chỗ thì cười vỗ vai nàng ấy một cái rồi quay đi.
A Bích hồi tỉnh liền chạy theo sau hối hả hỏi: "Tiểu thư, cái đó là cái gì mà nổ ghê vậy tiểu thư!!" Lần đầu tiên nàng thấy sức công phá lớn đến vậy, cư nhiên lại xuất phát từ quả cầu bé xíu này!!
"Này là bom, dùng trong chiến tranh.
Có nó rồi quân ta ắt sẽ bớt tổn thất binh mã hơn." Phù Thiên Băng bâng quơ trả lời cứ như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp vậy.
A Bích nghe vậy miệng càng há càng to.
Cả đoạn đường đi cứ rối rít hỏi liên tục hết câu này đến câu khác.
"Tiểu thư à sao người có thể sáng chế được loại hoả dược này vậy!!"
"Chỉ cần một viên nhỏ xíu thôi đã mạnh vậy rồi vậy nếu tiểu thư làm loại to hơn gấp nhiều lần liệu có thể phá luôn ngọn núi không a!!"
"Mà tiểu thư, em cùng tiểu thư lớn lên trong phủ.
Vậy sao lúc tiểu thư học về mấy cái này em lại không biết gì a!!"
"Tiểu thư thật tài giỏi, A Bích ngưỡm mộ tiểu thư quá đi nha."
A Bích cứ ríu rít bên tai khiến Phù Thiên Băng cũng phải đau đầu.
Nàng càng đi càng nhanh ý định sẽ bỏ A Bích lại đằng sau để em ấy tự nói tự cười một mình cho rồi.
"Đứng lại."
Quay đầu nhìn Phù Thiên Băng liền một mảng chán nản nhưng rất nhanh lấy lại vẻ yêu kiều nhẹ nhàng cúi người: "Thần thiếp thỉnh an Hạ Quý Phi." Bà cô già đi theo Hạ Quan Vũ thật dữ tợn, khi nãy bà ta lớn tiếng làm nàng xuýt chút nữa té nhào đầu.
"Phù muội muội đi đâu lại có vẻ hối hả thế!" Hạ Quý Phi lời nói nhẹ bâng hỏi.
"Tiểu muội lâu ngày không ra Ngự Hoa Viên chơi nên hôm nay có chút rãnh rỗi ghé lại để tịnh tâm." Phù Thiên Băng cười tươi đáp.
Hạ Quan Vũ nhìn nụ cười chói mắt kia mà lòng sinh nghi kị.
Nàng ta xinh đẹp như vậy nhưng tại sao chỉ quyến rũ được Hoàng thượng một thời gian.
Nghe nói đã lâu Hoàng thượng không ghé lại chỗ nàng ta.
Với vẻ đẹp này Hoàng thượng bất cứ khi nào cũng có thể nhung nhớ mà đến với nàng ta.
Còn nhớ khi đó vì nàng ta mà nàng bị Hoàng thượng hắt hủi, nay quyền hạn hậu cung nằm hết trong tay nàng tại sao lại không trừ khử đi thứ chướng mắt này!!
"Khi nãy từ chỗ muội muội hình như có tiếng nổ lớn.
Là chuyện gì xảy ra vậy?" Hạ Quan Vũ vừa hỏi vừa ra hiệu cho nô tài đi kiểm tra một hồi xung quanh.
Phù Thiên Băng nghe vậy cũng chẳng thay đổi cơ mặt, nàng vẫn cười cười nói: "Lúc ở nhà mẹ đẻ muội có học hỏi cách làm hoả dược để phụ giúp Hoàng thượng trong việc đánh giặc.
Hôm nay hoàn thành nên muốn thử nghiệm một chút.
Không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy." Tư thái tự nhiên thoải mái.
Nàng không hề cảm thấy sợ Hạ quý phi bởi đơn giản nàng là người thế kỉ hai mươi hai, tại sao lại đi sợ nữ nhân cổ đại này chứ!!
Chỉ là nàng không biết, A Bích đứng đằng sau mồ hôi đã nhễ nhãi rơi từng giọt xuống đất rồi.
Mấy tháng nay trong cung luôn nói Hạ quý phi rất được Hoàng thượng sủng ái.
Hầu như ngày nào cũng cho gọi nàng ta đến Thừa Càn cung, không ngày nào là không cho gọi.
Nàng ta ỷ sủng sinh kiêu nên chỉnh hết người này đến người kia.
Ngay cả phi tử đang mang long thai cũng bị nàng ta ngấm ngầm hãm hại, người thì sảy, người thì sinh non.
Bây giờ không biết nàng ta sẽ làm gì tiểu thư đây!!
"Vậy sao!!" Hạ Quý Phi ngước mắt liếc nhìn Phù Thiên Băng.
Phù Thiên Băng khuỵ gối thỉnh an từ nãy vẫn chưa thấy Hạ Quan Vũ nói gì liền tự mình đứng lên không thèm để ý xem mặt Hạ Quan Vũ đã tà ác đến mực nào.
"To gan, Quý phi chưa cho ngươi được đứng lên ngươi lại dám tự ý đứng lên!" Ả nô tỳ già khi nãy bước lên nói lớn giọng, toan tát Phù Thiên Băng nhưng bị Phù Thiên Băng kịp thời bắt lấy cánh tay nàng ta ném mạnh trở lại, tay kia giơ lên tát ả thật mạnh nói: "Ngươi nô tì to gan.
Ngươi nghĩ Hạ tỷ tỷ là ai lại có thể tàn ác đối với các muội muội trong cung như vậy! Ngươi không những tự tiện hành sự lại còn chia rẽ tình cảm tỷ muội ta.
Ngươi đây là có ý gì?"
Phù Thiên Băng một mạch uy nghiêm trách.
Muốn đánh nàng? Cha mẹ nàng còn không đánh nàng, ả tiện tỳ này lấy quyền gì dám đánh nàng!
Hạ Quan Vũ thấy thế cũng nhếch miệng cười: "Muội muội thân phận cao quý đừng trách tiện tỳ tuỳ tiện hành sự." Dừng đoạn nàng ta liền quay nhẹ đầu giao phó: "Đem xuống phạt mười trượng làm gương." Rồi nhìn Phù Thiên Băng nở nụ cười.
Phạt mười trượng thôi sao? Nếu nàng không kịp phản ứng ả ta quả thật sẽ tát lên mặt nàng đấy.
Nhưng như vậy cũng phạt mười trượng thôi!! Há chẳng đang ngầm bảo Phù Thiên Băng nàng giá trị chỉ đáng đến đó!
Lúc sau tên nô tài đi kiểm tra đã về ghé tai Hạ Quan Vũ thì thầm nói gì.
Nghe xong Hạ Quan Vũ liền liếc nhìn Phù Thiên Băng lạnh giọng: "Muội muội có điều không biết, phần đất trống khi nãy muội ném hoả dược là Hoàng thượng ban tặng, tỷ tỷ để dành xây đình để sau này cùng Hoàng thượng thưởng lãm.
Nay bị muội muội phá tan, đến cả mấy cây hoa quý hiếm cũng bị gãy.
Muội muội tính sao đây!!" Phù Thiên Băng, này là ngươi tự rước hoạ vào thân chứ ta không hề muốn giá hoạ.
Hạ Quan Vũ cười thầm trong bụng.
Phù Thiên Băng chợt nhớ ra, trong nguyên tác đúng là Sở Giả Thần đã để dành cho Hạ Quan Vũ một khu đất rất rộng lớn trong Ngự Hoa viên để trồng tất cả các loại hoa cỏ quý hiếm đều được mang đến đây trồng.
Và còn trang trí đình thật đẹp để bọn họ có thể thưởng lãm nghỉ ngơi khi muốn.
Ây da, vậy ra nàng đã phá huỷ nơi hẹn hò của người ta à?!
Thấy Phù Thiên Băng sắc mặt thay đổi Hạ Quan Vũ liền ra lệnh: "Phù Chiêu Nghi phá hoại nơi Hoàng thượng yêu thích, phạt quỳ 5 canh giờ." Nói xong liền rời đi.
Để lại ả nô tỳ khi nãy lại trông chừng.
Đến lúc Phù Thiên Băng tỉnh lại hồi ức mới phát hiện ả nô tỳ kia đang quát tháo bắt nàng quỳ dưới lớp đá lạnh lẽo cứng ngắc này.
Nàng không quỳ liền đạp mạnh vào khuỷu chân nàng khiến nàng bị đau bất giác quỳ rụp xuống.
Đầu gối đập mạnh xuống nền đá liền đau muốn rơi nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...