Chấp Niệm Nhất Sinh
Cảnh Y trên một mỏm đá nhỏ bên ngoài doanh trại tạm đóng, nhìn những binh sĩ cùng nhau vui đùa bên đống lửa nhỏ mà không hề có chút mệt mỏi nào, lòng nàng tựa dưng có một thứ nước ấm chảy qua vậy, không biết ngày nay ta chết hay là ngươi chết, những giây phút còn sống trên đời, thì vui một chút có làm sao?Mặc Hàn ngồi cạnh bên vẫn luôn cắt thịt gà nướng ban nãy binh sĩ bắt được cho nàng ăn, mùi vị rất tuyệt.
"Cảnh Y, ngươi xem, ta lớn hơn ngươi tận hai tuổi, ngươi cũng không chịu gọi ta một tiếng ca" Mặc Hàn làu bàu nói.
Cẩn Y nàng chính là phát mệt với tên tiểu tử này, một đường dài từ kinh thành đến đây, hắn đều luôn miệng hỏi nàng tại sao không gọi hắn là ca ca, Cẩn Y nàng chính là chán đến không muốn trả lời câu hỏi này một chút nào hết.
Ánh mắt nàng thâm trầm nhìn tên ngốc đang cắt thịt gà trước mặt.
Nàng liền khôn nói thêm gì nữa, dứt khoát rút chuỷ thủ được dắt bên hông ra tự túc cắt thịt cho mình ăn.
Vân Hi đứng trước lều trại của hắn, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về phía nữ nhân đang ngồi bên áng lửa hồng, nàng tựa như tiểu cô nương quật cường năm ấy bị kẹt lại trong màn tuyết rơi, nhưng lại mang theo một vẻ thông minh đáng kinh ngạc thuộc về mình nàng.
Hắn nhớ, ban đầu những binh sĩ kia đều không có mấy thiện cảm gì với nàng, vì họ nghĩ nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, sẽ mang lại rắc rối cho tất cả mọi người.
Hắn đều biết nhưng hắn muốn xem nàng sẽ dùng cách như thế nào để thay đổi ấn tượng của những binh sĩ kia đối với nàngNhững ngày qua, nàng không ngồi xe mà luôn cưỡi trên Tiểu Bạch của nàng, một chút cũng không lép vế so với Mặc hàn phó soái, còn rất nghịch ngợm mà cùng binh sĩ đi bắt gà lôi trong rừng, hơn nữa tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung của nàng rất tốt, tuyệt đối không giống như những tiểu thư nhà thế gia quanh năm chỉ biết làm thơ vẽ tranh múa hát này nọ, đám binh sĩ cũng dần thay đổi suy nghĩ về nàng, trở nên kính trọng cùng bảo vệ nàng hơn gấp bội phần.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...