Chấp Niệm Nhất Sinh
Cầm lá thư trên tay, cổ họng hắn liền nghẹn đắng, giá như tất cả mọi chuyện tối qua chỉ là một cơn ác mộng của một mình hắn thì tốt rồi, nhưng nhìn lại căn phòng lộn xộn vỡ nát, hắn mới chấp nhận tất cả mọi chuyện tối qua là sự thật.
Thì ra, Uyển Đồng hận hắn như vậy, nếu như có kiếp sau, cũng không muốn gặp lại hắn.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy bản thân thật nực cười, vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy cơ chứ.Hắn lững chững bước ra khỏi căn phòng trúc, nhưng điều khiến hắn kinh hãi hơn lúc này, chính là Uyển Đình không phải bỏ đi, mà chính nàng treo cổ tự tử trên cây ngô đồng trước sân nhà.
Nàng mặc bộ váy màu vàng phấn nhạt, trên đầu cài cây trâm bạch ngọc, dưới chân đi một đôi hài thêu hoa hình mẫu đơn, đều là do hắn tặng nàng lúc sinh thần tháng trước.
Hắn ngây ngốc ngồi xuống ôm lấy thi thể lạnh cứng của nàng, thẫn thờ nhìn sáu cái xác người la liệt trên đất, là những người hiền lành thật thà, vô cùng yêu quý hắn, mùi máu tanh nồng đậm trong không khí cứ như vậy mà xông thẳng vào khoang mũi của hắn.Trái tim của hắn đau quá, tại sao, tại sao lại đối xử với hắn như vậy?Hắn đã làm gì sai?Bảy mạng người Uyển Gia đã làm gì sai?Cẩn Hoành cha hắn đến, liền thấy một màn như vậy xảy ra trước mắt, bản thân ông cũng không biết phải làm sao với đứa con trai này.
Vốn dĩ định nhốt nó trong nhà, xử lý tốt chuyện này rồi mới thả nó ra, nhưng ông lại không ngờ, hắn đã tới, đã thấy tất cả mọi chuyện, đến ngày hôm nay còn thấy cha hắn đem người đến thu dọn hiện trường, tiểu tử này sẽ nghĩ chuyện gì đây.Người mà Cẩn Hoành đưa tới đều là những thân tín được đào tạo vô cùng tốt, rất nhanh đã thu thập xong hiện trường hỗn loạn.
Sáu cái xác đã được nằm gọn trong sáu chiếc quan tài gỗ, nhưng cái xác cuối cùng khiến Cẩn Hoành lo lắng chính là cái xác mà nhi tử của ông vẫn đang ôm chặt trong lòng mãi không buông tay.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...