Đáng nhẽ phải là căn phòng bí mật, Quách Hạo Minh phải ngồi ở đây, thế mà trước mắt cô hiện giờ chẳng khác nào căn phòng đãi tiệc ở nhà hàng, trên bàn đầy thức uống và hoa quả, còn có người phục vụ đứng đợi sẵn.
Cô bắt đầu sinh nghi ngờ, chẳng lẽ cô đã đoán sai ?
- Vậy đây là trúng thưởng thật chứ không phải là màn kịch ?
Vỹ Điệp còn chưa kịp suy luận điện thoại đột ngột vang chuông, là Yên Đới Nam gọi tới để dò la tình hình, còn gọi videocall.
Linh cảm mách bảo cô có chuyện, nói không chừng như cô đã đoán, bản thân luôn bị giám sát, khi bước vào đây đã có người báo cáo tình hình cho Yên Đới Nam.
Cô không thể không nghe máy, miễn cưỡng tiếp nhận cuộc gọi, bên trong màn hình hiện lên hình ảnh của kẻ xấu xa, hắn đã ra ngoài, dường như là cắt ngang cuộc họp với đối tác để ra ngoài dò la.
"Đới Nam, có chuyện gì thế?"
Trên gương mặt xinh xắn nặn ra nụ cười tươi rói, người đàn ông lướt mắt sơ bộ, cũng cười cười đáp lại âm thanh.
"Anh gọi hỏi thăm vợ thôi! Em đi chơi có vui không?
Ở đó có cảnh đẹp nhiều chứ? Uống được thứ gì rồi?"
Hắn hỏi dồn dập, nét mặt bình thản nhưng ánh mắt vô cùng sốt sắng, nụ cười của hắn dần dần thay đổi thành nụ cười lạnh.
Hắn mất kiên nhẫn, không đợi Vỹ Điệp trả lời đã công khai ngó nghiêng quan sát.
"Hơi, anh đừng có ngó nữa!
Em không có làm gì mờ ám đâu!"
Vỹ Điệp ghét nhất cảm giác bị gò bó như thế này, thẳng thừng mở camera sau cho hắn coi khung cảnh của căn phòng.
Mọi thứ bên trong đều được sắp xếp hệt phòng ăn vip ở nhà hàng, bên dưới đã chuẩn bị sắn rất nhiều nguyên liệu làm thức uống, có cả trái cây.
Vỹ Điệp xoay điện thoại cho hắn nhìn thấy nhân viên phục là nữ, không có bất kì một người đàn ông nào, bấy giờ hắn mới lắng xuống sự nghi ngờ.
Cô gái chuyển về camera trước, nét mặt biểu lộ sự chán ghét, liếc mắt khinh bạc, nói.
"Như vậy vừa ý anh rồi chứ?"
Yên Đới Nam ở phía bên kia nhận ra cô giận dỗi, sợ còn làm phiền cô sẽ lại giở tính trẻ con, lúc đó hắn lại phải tốn hơi sức năn nỉ, miễn cưỡng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
"Được rồi, Vỹ Điệp, anh chỉ là lo cho em đi một mình gặp nguy hiểm thôi.
Đừng giận anh, anh không cố ý phá hỏng buổi đi chơi của em đâu!
Thôi, em cứ tiếp tục đi nhé, anh còn công việc.
Khi nào em chán thì hãy về bảo Phù Oánh đưa về nhé!"
"Ừm."
Vỹ Điệp không do dự cúp máy, vừa thở phào một hơi cô liền khẩn trương điều chỉnh lại cảm xúc, quan sát căn phòng này chẳng có gì đặc biệt đâm ra không có hứng thú.
Cô đến đây để gặp Quách Hạo Minh chứ không phải để giành giải trúng thưởng, dứt khoát xoay người định rời đi.
Cánh tay mềm mại vừa chạm vào nắm cửa bất thình lình có tiếng nói vang lên cản bước.
"Cô Yến."
Cô gái sinh phản ứng tức thì với âm thanh, quay lưng nhìn lại, đằng sau người phục vụ một cánh cửa ngầm được mở ra, người né sang một bên, ánh sáng mờ nhạt ở bên trong hiện rõ bóng dáng của người đang bước ra.
Người dừng lại ở ngay cửa, dáng người cao ráo đứng thẳng tắp, hai tay xỏ vào túi quần tác phong ưu nhã phong ưu vô cùng.
"Cô Yến, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Quách Hạo Minh nhẹ cười tà đạo, Vỹ Điệp đứng hình mất mấy giây còn chưa kịp khôi phục ý thức.
Người này xuất hiện cứ như trong phim, thiết lập cả căn phòng khác, làm cho Vỹ Điệp ngớ cả người chưa hết kinh ngạc, khuôn miệng nhỏ nhắn mấp máy mãi không thốt nên lời.
Tổng Tài bá đạo thích thú vẻ ngây ngốc của cô gái, Quách Hạo Minh nhẹ nhàng nhếch mày ám hiệu cho nhân viên, rồi anh quay lưng không nào tiếng nào mà đi vào trong.
Nhân viên nhận lệnh, nửa cúi người cung kính, tay lịch thiệp chỉ dẫn cho cô gái.
"Mời cô vào trong ạ!"
- Vào trong....
Vỹ Điệp còn tưởng Quách Hạo Minh xuất hiện cả hai sẽ nói chuyện bên ngoài, không ngờ người kĩ lưỡng đến mức bắt buộc cô phải vào trong.
Do dự vài giây, cuối cùng Vỹ Điệp cũng hạ quyết định đi theo người đàn ông, cô vừa mới đặt chân vào không lâu cánh cửa lập tức đóng lại như một mật thất.
Mắt mèo ngây thơ đảo một vòng dò xét, bên trong này chỉ là một gian phòng nhỏ, trông không ngoại một chiếc ghế sofa dài và một chiếc bàn kính đặt nước bên trên, nằm ở một góc thì không còn bất cứ thứ gì khác xuất hiện.
Phòng được soi sáng bởi bốn bóng đèn trần trên cao, xác nhận nơi này không có gì nguy hiểm Vỹ Điệp mới tiến vào gần chỗ Quách Hạo Minh.
Người đàn ông kia sớm đã ngồi chễm chệ ở một góc sofa, thoải mái gác chéo chân, chủ động mời Vỹ Điệp.
"Cô Yến, mời ngồi!"
Chỉ có một ghế, người đàn ông đã chiếm chỗ, Vỹ Điệp lại là con gái, đến gặp riêng còn ngồi chung, thật sự không thích hợp.
Cô e ngại lại sinh ra cảm giác rùng rợn nên không dám, đứng ở đó vào thẳng vấn đề.
"Quách Tổng, tôi..."
"Cứ ngồi xuống rồi hẳn nói, em yên tâm tôi không làm gì em đâu!"
Lời còn chưa nói hết liền bị ngắt ngang, Quách Hạo Minh rót một tách trà, sau đó đập đập tay vào một bên sofa ám chỉ, nhưng Vỹ Điệp vẫn không chịu bước.
"Cô Yến, em đừng nghi ngờ tôi như vậy chứ?
Tôi thật sự không có ý xấu!
Em không thấy tôi vì em hao tâm tổn sức bày mưu tính kế để em gặp tôi thuận lợi sao?"
"Bày mưu?"
Mày mỏng nhíu chặt khó hiểu, Vỹ Điệp xác thực không rõ Quách Hạo Minh đang nói đến vấn đề gì, hai chân vẫn đứng yên tại chỗ như đinh đóng tường, ngơ ngác nhìn chòng chọc.
Quách Hạo Minh có chút mất kiên nhẫn, muốn cô gái bỏ bớt sự phòng này, anh đành nói huỵch toẹt ra.
"Là tôi sắp đặt tất cả đấy!
Đây là tiệm cà phê thuộc sở hữu của tôi, việc trúng thưởng cũng do tôi bày, việc Yên Đới Nam bận công việc cũng do một tay tôi sắp xếp.
Em nghĩ rằng, em đang là người bị Yên Đới Nam giám sát, có thể dễ dàng gặp tôi một cách công khai vậy sao?
Ông trời ưu ái em đến mức vậy sao?"
Câu nào nói ra cũng có lý, Vỹ Điệp cảm thấy đây đúng là sự sắp xếp của Quách Hạo Minh, từ đầu cô đã chọn cá cược vào đối phương thì nên bỏ đi sự nghi ngờ không đánh có.
Không một chút do dự, Vỹ Điệp mạnh danh ngồi xuống, nhưng cô ngồi sát ở mép thành ghế, giữ một khoảng cách nhất định với Quách Hạo Minh.
Người đàn ông liền thấy không vừa mắt, chủ động xích lại gần cô gái, ép cô ngã lưng ra thành ghế, theo bản năng vương tay lên chống chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...