"Đới Nam, nhanh lên!"
Vỹ Điệp hối thúc hắn, hành động tự nhiên kéo hắn theo, như một đôi tình nhân trẻ bon chen trong những trò chơi, cô dàn xếp để hắn cùng cô quay lại cảm giác của thời học sinh, càng ngây thơ càng dễ đưa hắn vào bẫy.
Trò nào cô cũng muốn thử, thức ăn vặt nào cô cũng muốn ăn, hắn ở sau luôn theo sát cô trong dòng người tấp nập.
"Vỹ Điệp, chậm một chút, đừng để người khác đụng trúng!"
"Không sao đâu, khu vui chơi thì phải đông người, nếu anh sợ thì đừng để lạc mất em!"
Nụ cười duyên làm người ta mê đắm, chiếc răng khểnh làm điểm nhấn lúc nào cũng thu hút hắn, trông Vỹ Điệp hồn nhiên như trẻ thơ nội tâm lại sinh ra chút bứt rứt.
- Vỹ Điệp, anh mong rằng em không lừa dối anh.
Yên Đới Nam dán chặt mắt vào bóng lưng nhỏ, âm thầm cảm nhận cảm xúc của cô, nhìn sao cũng không ra nửa phần nghi ngờ.
Vỹ Điệp đã ranh ma hơn trước, ở bên cạnh một kẻ đa nghi cô đã học được diễn xuất lừa mắt hắn, còn học được rất nhiều chiêu trò từ hai tình nhân của hắn, dùng cho sau này trả đũa tất cả.
"Đới Nam, nhanh lên!"
Giọng phàn nàn, hết chơi bắn cá lại đến nén bóng...chơi chán cô lại kéo hắn sang khu ăn uống.
Hắn một tay giữ lấy cô, tay kia cầm toàn đồ ăn vặt, không biết có phải vì cô mất trí nên trẻ con, hay là đang thích tiêu tiền của chồng, món nào cô cũng mua nhưng chỉ nhấm nháp vài miếng lại đưa sang cho hắn.
"Ăn hết cho em đi..."
Cô bắt ép hắn ăn đến no căng, đi đứng có phần khó khăn, thế mà cô vẫn còn mua rất nhiều, làm cho hắn cầm không hết.
"Vỹ Điệp, đừng mua nữa, anh không sợ em tiêu hết tiền.
Nhưng! Anh no đến sắp đi không nổi rồi!"
Người đàn ông cuối cùng cũng chịu thua, khóe miệng của cô gái cũng nhếch lên đầy thỏa mãn, nhả giọng như trêu chọc.
"Cho anh chừa cái tội đêm qua hành em!"
Nói xong, cô lại kéo hắn đi dạo, lần này không khẩn trương nữa, cô giữ chắt cánh tay của hắn, cử chi thân mật mà tự nhiên.
Yên Đới Nam có cố gắng quan sát thì cũng không có điềm gì khác biệt, không nhìn ra cô diễn hay thật.
Lòng hắn dần vơi bớt sự nghi ngờ, dần tin cô đã mất trí, hắn nhìn bóng lưng bé nhỏ chỉ ước cô đừng bao giờ nhớ lại, cứ là Yến Vỹ Điệp của hiện tại thì lại càng hay.
- Vỹ Điệp, đợi sang năm anh sẽ từ bỏ nơi này, mang theo em và tài sản đến nơi khác sinh sống, chúng ta sẽ lại như trước, chỉ có hai người.
Đã là kẻ sống trong giới ngầm, làm ăn phi pháp thì chắc chắn không có ngày yên ổn, hắn lại ở nơi này quá lâu, mặc dù đã gầy dựng danh tiếng ông chủ tốt, địa vị cao, lại hợp tác với các Tổng Tài có tiếng tăm để che đậy, thì cũng có lúc giấu đầu lòi đuôi.
Hắn phải gấp rút thụ lý những việc làm ăn phi pháp ở đây, tiêu hủy hết chứng cứ, song còn phải gầy dựng chỗ đứng ở Anh.
Sau đó mới có thể mang Vỹ Điệp đến đấy, cho cô cuộc sống bình yên, còn hắn sẽ thực sự trở thành người tốt như cô từng mong mỏi.
- Vỹ Điệp, hãy chờ anh thêm một chút nữa, anh hứa sẽ không để em thất vọng, sẽ làm một người chồng tốt.
Người tính không bằng trời tính, hắn luôn tin tưởng Vỹ Điệp sẽ không bao giờ phản bội hắn, nhưng người bị dồn ép quá lâu thì cũng sẽ có lúc đứng dậy.
Cô gái nhỏ kia vốn đã không còn là Yến Vỹ Điệp của ngày xưa, thứ hắn đón nhận hiện tại mặt ác do chính hắn ngoại tình tạo nên, còn có những chà đạp, bức ép vùi dập cô gái yếu đuối trở nên tâm cơ khó đoán.
Người ta chỉ nhìn thấy Vỹ Điệp ngây thơ ở bên cạnh hắn, chỉ có cô mới biết cô hận hắn và muốn hắn trả giá đến mức nào.
Cô tỏ ra thích thú, dùng những cử chỉ tự nhiên nhất đối đãi với hắn.
Ở những tấm Poster đầy hình vẽ nghệ thuật, cô lấy điện thoại cùng hắn chụp những bức ảnh lưu niệm, tự nhiên như tính tình của tuổi 18 thực thụ.
Yên Đới Nam rất phối hợp, để làm hài lòng cô luôn tươi cười mỗi khi cô giơ cao máy, cả hai có một buổi đi chơi đúng nghĩa.
Hắn như quay thời mới yêu đương, còn cô thì cố hết sức lấy đi sự nghi ngờ của hắn.
Đến chiều tối, cô và hắn cùng về nhà, ra tới cổng khu vui chơi bất thình lình một bóng người vút qua, chiếc điện thoại trong tay bị giựt mất.
"Cướp!"
"Đới Nam! Hắn cướp mất điện thoại của em!"
"Ở yên đây chờ anh, đừng đi lung tung!"
Tên cướp từ đâu bất ngờ xuất hiện, làm cho khung cảnh trở nên rối loạn, Yên Đới Nam không kịp suy nghĩ, theo bản năng ba chân bống cẳng vội đuổi theo.
"Đới Nam!"
Chẳng hiểu sao lại vương tay theo bóng dáng của hắn, Vỹ Điệp đứng trơ trọi hướng mắt phức tạp, cô bất giác khiễng chân theo sau, lòng thấp thỏm cảm giác kì lạ.
Còn chưa đi được xa, cô gái nhỏ lập tức dừng bước, trước mặt cô có mấy gã cao to thô kệch chặn đường, mặt mày ai cũng như côn đồ dọa cô sợ hãi.
"Cô em, đi một mình sao?"
Giọng nói ghê rợn, 7 phần trêu chọc 3 phần càn quấy, một tên trong đó vương tay động chạm vào người Yến Vỹ Điệp.
Hoa dung thất sắc, cô hất tay hắn lùi bước, chúng càng lấn nước tiến tới dồn ép một cô gái giữ ban ngày.
"Mấy người...mấy người...là ai?"
Thanh âm ngắc ngứ, Vỹ Điệp ngó xung quanh, thấy người qua lại vẫn còn nhiều nhưng không một ai muốn giúp, họ điều làm ngơ đi ngang.
"Giữa ban ngày ban mặt mấy người làm gì vậy hả?
Còn bước tới tôi la lên đó!"
Vỹ Điệp cảnh cáo, toàn thân run lên như lá rụng mùa thu, nhìn kẻ nào cũng hung tợn khiến cô bất an không thôi.
"Bọn anh có làm gì đâu, thấy cô em đi một mình chắc là buồn lắm, để bọn anh chơi với em nha!"
Chúng quấy rối, vương tay dơ bẩn tùy tiện muốn đụng chạm, làm cho cô gái nhỏ không ngừng lùi ra sau, đồng tử tối tăm co rúm, cô ngó khắp nơi tìm sự cứu giúp.
Mặc nhiên, người ở đây đều làm ngơ đến khó hiểu, Yên Đới Nam lại đuổi theo tên cướp kia, hiện giờ chỉ có một mình cô, nếu những kẻ này giở trò e là cô khó thoát...
"Mấy người làm gì vậy hả?"
Giọng cứng như băng, hét to làm những kẻ kia đột ngột lùi lại.
Vỹ Điệp quay đầu sắc mặt thay đổi tức thì, như vớ được bùa hộ mệnh, người đang bước đến chính là Quách Hạo Minh, là đối tác của Yên Đới Nam, người này cô có thể nhờ giúp đỡ.
Ngay lập tức, cô chạy bạt mạng sang chỗ Quách Hạo Minh, hấp tấp núp sau lưng anh, gấp gáp nói.
"Quách Tổng, họ, họ...tôi không biết họ là ai! Tự nhiên lại..."
Cô sợ hãi chỉ tay vào bọn đàn ông thô kệch, Quách Hạo Minh dùng thân che chắn cho cô, trừng to mắt nhỏ, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn chúng ra ám hiệu.
"Cô gái này không phải là người mà mấy người muốn đụng là đụng! CÚT!
Còn đứng đây thì đừng có trách!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...