Chấp Niệm - Dạ Mạn

Cố Chu Đạo kinh ngạc : " Làm sao con biết được ?" Không thể nào ."

" Ba , ba nói đi ." Giọng điệu Cố Niệm khẩn thiết : " Có đúng là ba đã hại chết ba Tống Hoài Thừa không ? Có phải ba không ?"

Cố Chu Đạo giật mình , hồi lâu vẫn không lên tiếng .

Cố Niệm như ngừng thở , cô cắn khoé môi . Hoá ra đó là sự thật .

" Khi đó ba mơ hồ trong giây lát ..." Cố Chu Đạo suy sụp nói .

Cố Niệm khóc không ra nước mắt . Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tống Hoài Thừa không muốn có con với cô . Cô chính là con gái của kẻ thù giết ba anh . Anh sớm đã biết kết cục của cuộc hôn nhân này nên không muốn dây dưa với cô .

" Niệm Niệm , có phải Hoài Thừa nó ..."

" Ba yên tâm , con sẽ xử lí tốt chuyện này ."

Cố Chu Đạo nóng ruột , lúc này mới cảm thấy thật hối hận . Ông không kìm chế được mới nhờ người đi điều tra . Thật không ngờ kết quả đã làm ông già đi mười tuổi .

Tống Hoài Thừa , ông đã xem thường hắn rồi .

Tống Hoài Thừa ngồi ở bàn làm việc , nhìn tập tài liệu bên cạnh . Từ Hành mệt mỏi tựa mình lên sofa , đầu ngón tay khẽ gõ .

Gậy ông đập lưng ông .

Năm đó Cố Chu Đạo hại ba anh như thế nào , bây giờ phải chịu kết cục giống như vậy .

" Cố Chu Đạo đang trốn ở thành phố A , cậu muốn báo tin này cho mấy người đó không ?" Từ Hành hỏi .

Tống Hoài Thừa chậm rãi ngước mắt , ánh mắt không để lộ suy nghĩ . Năm đó anh 10 tuổi thì mất đi người ba yêu quý , 2 năm sau mẹ anh cũng rời khỏi thành phố D mà đi .

Anh rất ít khi nghĩ về chuyện của ba mẹ , anh sợ chính mình sẽ bị lòng thù hận khống chế . Mãi cho đến khi anh kết hôn với Cố Niệm , anh mới nhớ những ngày tháng đó , hoá ra anh lại sống thanh thản như thế .

Anh không đành lòng nhưng cũng thật đắn đo . Cố Niệm là người con gái đơn thuần , không hề biết bất cứ chuyện gì .

Tống Hoài Thừa nắm chặt tay : " Báo cho bọn họ ."

Từ Hành không hiểu rốt cuộc trong lòng Tống Hoài Thừa đang nghĩ gì : " Cố Niệm đâu ? Cậu định khi nào ngả bài với cô ấy ?"

Tống Hoài Thừa mở mắt : " Cô ấy sẽ tìm đến tôi ."


Tất cả mọi việc anh đều nắm trong lòng bàn tay .

Bước ra từ nhà mẹ , Cố Niệm chỉ cảm thấy khó thở , hai chân nặng như chì , bước đi khó mà nhấc nổi .

Mùa đông năm nay ở thành phố D lạnh hơn so với năm ngoái . Gió bên ngoài lùa vào trong áo , lạnh đến cắt da .

Cố Niệm nghĩ đến lời ba cô vừa nói : " Nếu thật sự là Tống Hoài Thừa thì không cần cầu xin nó ."

Thời trẻ Cố Chu Đạo đúng là vận may không tưởng , sau một đêm trở nên giàu có , nhưng lại thất bại cũng chỉ sau một đêm . Chuyện này đối với người hơn 50 tuổi đúng là khó chấp nhận được .

Cố Niệm ngồi ở ghế ven đường , vẻ mặt hoang mang . Một lúc sau cô mới dần bình tĩnh . Mở túi xách ra , cô vẫn thấy tờ khám thai vẫn còn đó .

Một chiếc lá ngô đồng trên cành lác đác rơi rụng theo gió . Trên đường , lá rụng nhiều đến thê lương .

Gió lạnh thổi qua làm cho người ta thấy rét run .

Cố Niệm lấy điện thoại , do dự một lúc mới gửi tin nhắn vay tiền đến bạn bè .

Cô đợi nửa tiếng nhưng chỉ nhận được điện thoại của Phương Hủ Hủ .

" Cố Niệm ? Cậu vừa gửi tin nhắn cho tớ ?"

" Đúng . Là tớ ."

" Tớ tưởng mình bị lừa cơ . Cậu muốn mượn tiền ? Làm gì vậy ?"

" Tớ có việc cần tiền gấp ."

Tiếng cười của Phương Hủ Hủ truyền tới : " Nếu không phải nghe giọng cậu thì mình tưởng gặp bọn lừa đảo rồi . Cậu muốn vay tiền ? Chẳng phải ba cậu có tiền , chồng cậu cũng rất nhiều tiền sao ?" Phương Hủ Hủ nói tiếp : " Vay bao nhiêu ?"

" Cậu có bao nhiêu ?" Cố Niệm trầm giọng .

Phương Hủ Hủ sửng sốt : " Cố Niệm ?" Cô đã hiểu ra chuyện gì đó .

Cố Niệm nhắm mắt lại : " Hủ Hủ . Tớ không đùa . Ba tớ bị lừa ."

" Không thể nào ."

" Hủ Hủ , cậu có bao nhiêu tiền ?"


" Trong lúc này tớ không có nhiều , 30 vạn đi ."

Cố Niệm túm đuôi tóc : " Trước khi cậu cho vay , tớ phải nói trước là không biết khi nào mới có thể trả lại cho cậu được ."

Phương Hủ Hủ thấy Cố Niệm có gì khác thường : " Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không ?"

Cố Niệm đứng dậy : " Không có việc gì ."

" Vậy được , tớ về sẽ đem tiền chuyển vào tài khoản của cậu ."

" Cảm ơn nhé ." Cố Niệm mệt mỏi đáp .

Di động đổ chuông , dây thần kinh cô căng như dây đàn . Là điện thoại của dì : " Niệm Niệm , không xong rồi , có người vừa đến , họ bắt ba con đi rồi ."

Mặt Cố Niệm trở nên trắng bệch : " Dì đừng vội . Bọn họ cần tiền , để con nghĩ cách ."

Vú nuôi sợ chết khiếp : " Con nhanh lên đi ."

Ngày hôm nay chính là ngày tuyệt vọng đối với Cố Niệm .

Cô trở về nhà một chuyến , mong sao có thể lấy tiền . Tủ đầu giường có thẻ mà Tống Hoài Thừa làm cho cô . Chiếc thẻ này cô chưa từng dùng vì cô không cần đến nó . Không ngờ lúc này cô không ngần ngại mà cầm nó đi .

Giây phút bước ra cửa , cô thoáng dừng chân , nhìn quanh phòng . Sống trong nhà này 2 năm , rất nhiều đồ đạc là cô mua , nhưng giờ lại xa lạ như vậy .

Cố Niệm tới ngân hàng , kiểm tra tài khoản . Trong thẻ có 30 vạn . Bất kể thế nào , trong 2 năm nay Tống Hoài Thừa đối với cô cũng không tệ .

Vô thức đi đến công ty Tống Hoài Thừa , từ dưới lầu đưa mắt nhìn lên toà nhà đồ sộ phía trước , rõ ràng là gần ngay trước mắt , vậy mà lại xa cách không cách nào với tới .

Cố Niệm hít sâu một hơi , đi về phía toà nhà đó .

Đây là lần đầu tiên cô đến công ty , không ít lần cô đã đi ngang qua đây nhưng chỉ nhìn lướt qua rồi vội đi tiếp .

Bởi vậy nên Phương Hủ Hủ thường đùa cô : " Cậu và anh ta là vợ chồng , tại sao không dám lên đó ?"

Cố Niệm không đồng ý như vậy . Thật ra là cô không muốn đi , cô cảm thấy quan hệ giữa cô và anh cần tiến từng bước một , nếu đi nhanh quá , cô sợ cả hai sẽ lúng túng . Cứ như vậy đến tận bây giờ cô chưa đến đó dù một lần . Thậm chí ngay cả nhân viên trong công ty cũng không biết Tống Hoài Thừa đã kết hôn .


Giày cao gót trên sàn nhà trơn nhẵn phát ra âm thanh vang vọng . Lúc Cố Niệm chuẩn bị vào thang máy lên tầng 26 , nhân viên lễ tân hỏi : " Xin hỏi cô có hẹn trước không ?"

Vẻ mặt Cố Niệm lạnh lùng : " Tôi tìm Tống Hoài Thừa ."

" Thật ngại quá , không có hẹn trước tôi không thể cho cô đi được ." Nhân viên nhã nhặn nói .

" Anh ta ở kia sao ?"

Nhân viện bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt : " Giám đốc đang họp ở đó ."

Cố Niệm liếc mắt ngồi một bên , lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tống Hoài Thừa .

Cô lặng im ngồi một chỗ . Mấy người đi qua đều dùng ánh mắt đánh giá cô . Cố Niệm hơi nghiêng đầu , mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt khiến cho người qua lại không nhìn thấy rõ .

Nhiều giờ trôi qua , Tống Hoài Thừa vẫn không xuất hiện . Nhìn lượng pin điện thoại càng ít đi , đáy mắt cô có chút mất mát sâu sắc .

Cô vuốt ve ngón tay . Cô còn nhớ anh đã nói với cô , mát xa như vậy ngón tay sẽ thon mảnh hơn . Cô nhìn bàn tay mình , không biết từ khi nào cô đã có thói quen này , thời gian trôi qua dường như tay cô đã thực sự thay đổi .

Nhưng vẫn không đợi được anh .

Về nhà sao ?

Lúc Tống Hoài Thừa đọc được tin nhắn là 2 giờ sau . Hôm nay anh bận bịu với việc hợp tác cùng công ty thành phố B . Công việc bận rộn đã làm anh quên mất khá nhiều việc .

Đột nhiên nhận được tin nhắn của cô làm anh có phần lơ đãng . Anh và trợ lí tiếp tục bàn bạc . Không gặp .

Buổi tối Tống Hoài Thừa mời đối tác ăn cơm mãi khuya mới về .

Lúc vào nhà , cả nhà tối đen như mực . Anh uống một chút rượu , bước chân khẽ khàng . Tống Hoài Thừa ngồi trên sofa , nhắm mắt , hơi rượu bốc lên .

" Anh về rồi ." Cố Niệm lên tiếng . Trong bóng đêm yên tĩnh , âm thanh đó như tiếng đàn run rẩy .

Không ai nhìn rõ ai .

Tống Hoài Thừa nghe thấy tiếng động , mơ hồ mở mắt ra , đưa tay xoa thái dương , bình tĩnh nhìn cô . Cử động của anh có phần lười nhác .

Cố Niệm nhìn anh , ngay lúc đó không biết nói gì . Khuôn mặt cô có phần hoảng hốt : " Tống Hoài Thừa , ba em bị lừa , tất cả tiền trong nhà đều bị lừa hết , thậm chí ông ấy còn thiếu nợ ngân hàng ." Cố Niệm mở to mắt , ngăn mình không rơi nước mắt .

Tống Hoài Thừa ngồi thẳng lưng , đưa tay bật đèn lên .

Cố Niệm không biết ngồi trong bóng tối bao lâu , ngay lập tức không thích ứng với ánh sáng nên mắt hơi nhức : " Em biết tất cả rồi , nhưng em không tin . Sao có thể như vậy ?"

Tống Hoài Thừa nhếch miệng : " Sự thật chính là vậy ."

Cố Niệm bất lực : " Anh muốn trả thù ba em , tại sao còn muốn kết hôn với em ?" Giọng cô đầy uất ức .


Tống Hoài Thừa nắm chặt tay : " Ba cô sung sướng nhiều năm như vậy , còn ba tôi thì sao ? Ông ấy chết không nhắm mắt . Tôi thậm chí còn mơ thấy cảnh ông ấy nằm chết trong vũng máu . Cố Niệm , cô làm sao có thể hiểu được ? Kết cục của ba cô hôm nay chính là trả giá cho quá khứ . Ông ấy có chết mười lần cũng không hết tội ."

Sắc mặt Cố Niệm trắng bệch , bụng đau quặn thắt : " Nhưng ông ấy là ba em ." Thích anh , yêu anh . Cho dù cả thế giới nói anh không tốt nhưng cô sẽ là người duy nhất đứng về phía anh : " Tống Hoài Thừa , ông ấy biết sai rồi ."

" Ông ta biết sai ?" Tống Hoài Thừa cười châm biến : " Cố Niệm , nếu ông ta biết sai sẽ không có ngày hôm nay . Đây là sự lựa chọn của ông ta mà không ai ép buộc ." Anh cứng rắn đáp .

Cố Niệm mang theo tia hi vọng cuối cùng : " Chẳng lẽ anh thật sự muốn giết chết ông ấy hay sao ?"

Tống Hoài Thừa lạnh nhạt , khoé môi nở nụ cười lạnh lẽo .

" Thật sự không thể tha cho ông ấy sao ?" Giọng cô càng nhỏ . Cô đang cầu xin anh .

Tống Hoài Thừa đứng dậy , ánh mắt lạnh lùng nhìn cô .

Cố Niệm tuyệt vọng : " Tống Hoài Thừa , chúng ta li hôn đi ."

Nét mặt Tống Hoài Thừa không đổi : " Đơn li hôn ở trên bàn , tôi đã kí rồi ."

Cố Niệm nghẹn giọng , khuôn mặt vô cảm , lát sau lại đờ đẫn , dường như sớm biết kết cục như vậy : " Cho nên 2 năm nay anh vẫn cho tôi uống thuốc , không cho tôi mang thai chỉ vì cái ngày này ?"

Tống Hoài Thừa không ngờ cô đã biết : " Đúng ."

Cố Niệm cười bất lực , cô cầm tờ giấy trên bàn : " Tài sản phân chia thế nào ?"

" Cô cảm thấy nên chia thế nào ?" Tống Hoài Thừa cảm thấy chán ghét cô vô cùng .

Mắt Cố Niệm không để lộ cảm xúc : " Anh yên tâm , cái gì không phải của tôi tôi sẽ không lấy ."

" Năm đó ba tôi bị ba cô hại chết , giờ cô lại không biết xấu hổ mà lấy tiền nhà họ Tống để đi cứu ba cô sao ?"

Cố Niệm giống như bị anh đánh vài cái tát .

" Đơn li hôn đã viết xong , nếu không muốn kí tôi cũng không ép ."

Cách nhau ba bước chân , bốn mắt nhìn nhau , hình ảnh giống như đang dừng lại .

Cố Niệm nhìn vào tờ đơn : " Tốt lắm ." Cô xem lướt qua , khoé mắt tràn nước mắt . Cô cứng rắn cầm bút kí tên mình , mỗi nét như cạn hết sức lực . Cô sợ viết đến môt nửa lại không còn sức viết nữa . Ngón tay chậm rãi nắm chặt , hàng mi dài như cánh bướm run rẩy : " Tôi kí xong rồi ."

Tống Hoài Thừa không nói gì xoay người đi vào .

" Tống Hoài Thừa ." Cô gọi tên anh : " Tôi thật sự rất yêu anh , anh có yêu tôi không ?"

Tống Hoài Thừa dừng chân : " Không hề ." Trong nháy mắt , hai chữ đó khiến lòng Cố Niệm tan nát .

Cô ngơ ngẩn cúi xuống đất , lẩm bẩm : " Nhiều năm như vậy , tại sao anh lại không hề yêu em ?" Nước mắt chảy xuống , chát đắng như nuốt phải thuốc .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui