Chấp Niệm - Dạ Mạn

Lê Hạ không lập tức đến trấn Tần Lư mà phái trợ lí Trương đến đó trước .

Lê Hạ không dấu anh ta , Trương Hành đi theo Tống Hoài Thừa cũng rất lâu rồi , là người hiểu chuyện . Lê Hạ nói toàn bộ cho anh ta biết , sắc mặt Trương Hành trầm xuống : " Vậy bây giờ làm sao ? Không báo cảnh sát sao ?"

" Không có chứng cứ . Ngày đó giám sát trên thuyền và điều khiển đều không động đến , Chu gia sẽ không thừa nhận . Trương Hành , bây giờ cậu đến đó chăm sóc anh ấy , chuyện này không cho người khác biết ."

" Được ."

Lê Hạ chuẩn bị mọi thứ đưa cho anh ta , vỗ vai : " Khổ cho cậu ."

" Tống tổng không có việc gì tôi cũng yên tâm . Ngài yên tâm , chuyện này tôi sẽ làm tốt ."

Lê Hạ gật đầu : " Cậu cũng chú ý chút , đổi xe khác đi . Tôi lo người Chu gia sẽ theo cậu ."

Trương Hành đến trấn Tần Lư , theo địa chỉ tìm được Tống Hoài Thừa . Sự xuất hiện của anh ta khiến cha mẹ Diệp Tầm giật mình . Tuy đoán được thân phận A Cố không đơn giản nhưng cũng không ngờ anh lại làm chủ của một công ty .

Trương Hành mở miệng gọi : " Tống tổng ." Cha Diệp nhanh chóng gọi Tống Hoài Thừa ra .

Trương Hành nhìn Tống Hoài Thừa mặc bộ quần áo cũ rộng thùng thình , khoé miệng co giật . A Cố , cái tên này thật kì lạ , lại nghĩ ngợi , là họ của phu nhân . Tống tổng không ngờ lại lấy tên này .

" A Cố , người nhà cậu đến đón cậu rồi , chuyện trong tiệm cứ để cho tôi là được . Cậu đi với bạn mình đi ."

" Chú Diệp , phiền chú ."

Hai người bước vào sân , Trương Hành báo cáo từng chuyện ở thành phố D .

Tống Hoài Thừa dựa vào cây lê : " Dã tâm của Chu gia không nhỏ , bọn họ muốn nuốt luôn chúng ta ."

" Những ngày này bọn họ luôn mua cổ phiếu của chúng ta . Theo tin tức chúng ta thu được , cổ phần trong tay Từ phó tổng đã chuyển toàn bộ cho Chu gia rồi ."

Trên mặt Tống Hoài Thừa xuất hiện vẻ mặt thất bại , cuối cùng Từ Hành cũng mặc kệ tình anh em của bọn họ rồi .

Chu gia đuổi tận giết tuyệt , tất nhiên sẽ không buông tha cho Cố Niệm : " Nói với Lê Hạ , để cậu ta chăm sóc Cố Niệm . Tôi sẽ mau quay lại ."

Trương Hành nhìn chân anh : " Tống tổng , chân anh ?"


" Xương bắp chân gãy nát , may là ở trấn trên có bác sĩ hỗ trợ , không thì chân của tôi cả đời sẽ tàn phế rồi ." Về sau cuộc đời của anh sẽ bị tra tần bởi bệnh viêm khớp .

Trương Hành rất lo lắng .

" Yên tâm , đợi chân tốt lên còn có thể chạy đó ."

Trương Hành ho khụ khụ : " Tống tổng , anh còn nói đùa được , tôi cũng yên tâm ."

4 giờ chiều , Diệp Tầm trở về , thấy trong sân có thêm người , cô đột nhiên cảm giác được A Cố sắp đi rồi .

" Cô về rồi ." Tống Hoài Thừa nói .

Thềm đá sân nhỏ , cô không biết đã đi bao nhiêu lần nhưng lần này cô suýt nữa trượt chân .

Tống Hoài Thừa đã mặc quần áo mới , âu phục màu đen , áo sơ mi xám , thì ra đây mới thực sự là anh .

" A Cố , anh muốn đi sao ?" Diệp Tầm hít sâu , thoáng nhìn qua người bên cạnh .

" Ừ , tôi chờ cô về để nói với cô một tiếng , tôi được về nhà rồi . Nếu sau này cô tới thành phố D có thể tìm tôi ." Tống Hoài Thừa nhìn cô gái nhỏ lương thiện , rất giống Cố Niệm năm đó . Trương Hành đi đến đưa cho cô tấm danh thiếp : " Đây là số điện thoại của tôi , lúc đó có thể gọi cho tôi ."

Mặt Diệp Tầm xuất hiện vẻ mặt thất vọng : " A Cố , tôi có thể hỏi anh một chuyện không ?"

" Ừ ."

" Anh tên gì ?"

Tống Hoài Thừa yên lặng một chút , khẽ nói : " Tống Hoài Thừa , Hoài trong hoài niệm , Thừa trong thừa nhận ."

" Tống Hoài Thừa ..." Diệp Tầm thầm nhớ : " Hơi giống tên của Tống Thừa Hiến ."

Tống Hoài Thừa cười : " Cô không phải người đầu tiên nói vậy ."

" Còn có ai đã nói như vậy ?"

" Vợ trước của tôi ." Tống Hoài Thừa cười : " Tôi phải đi rồi ."


" Tôi tiễn anh ." Diệp Tầm thất vọng nói . Nhắc tới vợ trước , ánh mắt anh lúc nào cũng cực kì dịu dàng .

Xe chậm chạp biến mất giữa những cánh đồng lúa xanh ngắt , Diệp Tầm ngây người nhìn theo . Tống Hoài Thừa , tôi nhất định sẽ tới tìm anh .

Tống Hoài Thừa đi rồi , cha mẹ Diệp nhìn con gái đứng ngây người , có chút tiếc nuối .

" Tầm Tầm , A Cố kia chỉ thích hợp đứng từ xa nhìn , anh ta không thuộc về thế giới chúng ta ." Cha Diệp nói , ông biết con gái mình đặt trái tim sai người rồi .

" Cha nói gì vậy . Con chỉ tò mò thôi . Đúng rồi , đây là A Cố cho mọi người ."

" Hình như có 10 vạn ."

" Cái gì ? Sao con có thể cầm tiền người ta ?"

" Con không muốn , tài xế của anh ấy lén nhét cho con đấy . Hai người không muốn thì đưa con , con mang trả cũng được ."

" Con đừng đi , ngoan ngoãn ở nhà đi ."

Diệp Tầm ' hừ' một tiếng , một ngày nào đó cô sẽ đến đó .

Hôm nay Cố Niệm muốn đến bệnh viện tái khám , vừa ra ngoài liền thấy chiếc xe quen mắt đậu bên đường . Phán Phán chỉ vào , kích động chạy tới .

Lê Hạ bước xuống từ ghế lái , Phán Phán nhìn thấy hắn , vui mừng lập tức biến mất , nước mắt im lặng chảy xuống .

Trong nhất thời tay chân Lê Hạ luống cuống , vội ôm lấy con bé : " Phán Phán đừng khóc , chú mua đồ ăn ngon cho cháu ."

Bước chân Cố Niệm chậm lại : " Lê Hạ , tại sao anh phải lấy xe của anh ấy ?"

Lê Hạ đúng là vô tội : " Xe của tôi phải mang đi bảo hành nên lấy xe của cậu ấy , Cố Niệm , tôi thật sự không cố tình khiến hai người khó chịu đâu ."

Mặt Cố Niệm không biểu cảm gì nhìn hắn .

Cô gái nhỏ trong ngực khóc đến đáng thương . Người đi đường nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường .


Trong lòng Lê Hạ khó chịu : " Hoài Thừa , cậu ấy còn ..."

Cố Niệm nghe được tên anh , đôi mắt giật giật .

Lê Hạ vội nuốt xuống : " Hoài Thừa trước khi đi đã dặn tôi xem hai người có cần giúp gì không . Ngày mai tôi sẽ đổi xe ." Thiếu chút nữa là lộ chuyện của Tống Hoài Thừa .

Cố Niệm buồn bực nói : " Tôi tự lo được ." Đón lấy Phán Phán trong ngực hắn .

Lê Hạ im lặng một lát : " Hoài Thừa chắc chắn không muốn hai người sống cực khổ như vậy đâu , cậu ấy không yên lòng nhất là hai người ." Hắn kéo cửa xe .

Cố Niệm im lặng một lát mới lên xe .

Lê Hạ lặng lẽ chở họ đến chỗ bác sĩ , thật ra bác sĩ này là Tống Hoài Thừa sắp xếp . Bác sĩ kiểm tra cho Phán Phán : " Vốn là do vẫn đề tâm lí nên không nói chuyện , hiện tại nghẹn ngào mới khiến cho phát sốt ." Bác sĩ lắc đầu , tỏ vẻ không còn cách nào .

Từ bệnh viện đi ra , Cố Niệm luôn kéo tay Phán Phán . Trên đường , có nhưng đứa nhỏ làm nũng với cha mẹ : " Mẹ , con muốn Transformers ."

" Mẹ , con muốn chơi bóng đá ."

Cố Niệm khó chịu : " Phán Phán , con muốn gì ?"

Phán Phán nhìn về gia đình phía trước : " Mẹ , con không muốn gì cả . Nếu Tống Hoài Thừa trở về thì tốt rồi ."

Trái tim Cố Niệm thắt lại .

Trong phút chốc Lê Hạ muốn nói tất cả cho cô biết .

" Cố Niệm ." Hắn gọi tên cô : " Nếu như Hoài Thừa còn sống , cô sẽ cho cậu ấy cơ hội chứ ? Ý tôi là nếu như ..."

" Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nếu như . Lê Hạ , anh đi đi , chúng tôi tự về ." Cố Niệm buồn bã , ánh mắt tràn đầy vô lực . Hôm nay đến việc chán ghét hắn cô cũng không còn sức nữa .

" Cố Niệm ..." Lê Hạ chưa nói hết .

Một chiếc xe màu đen đã chạy về phía bọn họ : " Cẩn thận ." Lê Hạ nhanh tay kéo cô qua , vừa ôm Phán Phán vào ngực .

Chiếc xe kia lái sát qua bọn họ , cứ thế rời đi .

Lê Hạ nhìn chiếc xe , vẻ mặt cứng lại . Chờ chiếc xe kia biến mất hắn mới tỉnh táo lại : " Cô có bị thương không ?" Đánh giá bọn họ từ trên xuống : " Phán Phán ?"

Phán Phán mở to hai mắt , Lê Hạ thở phào . Tống Hoài Thừa giao an toàn của bọn họ cho hắn , vì thế các người không thể có chuyện gì đâu đó .


Cố Niệm chống tay đứng lên , đầu gối hơi rát , chắc bị xước da rồi . Bộ đồ này rất mỏng , vừa nãy xảy ra chuyện nên trở tay không kịp .

" Chuyện vừa rồi cảm ơn anh ."

" Lên xe đi , tôi đưa hai người về . Cố Niệm , cô không nên cố chấp như vậy ." Thái độ của hắn rất kiên trì .

Tình cảnh vừa rồi thật quỷ dị .

Một đường trầm mặc .

Nửa đường , di động Lê Hạ vang lên , là Tống Hoài Thừa .

Hắn đeo tai nghe : " Tôi và Cố Niệm đến bệnh viện , Phán Phán bị thương dây thanh quản . Tôi biết rồi ."

Mi tâm Cố Niệm nhíu lại : " Là ai vậy ?"

" Cô cho rằng là ai ?" Lê Hạ hỏi ngược lại .

Cố Niệm cảm thấy có chỗ nào đó là lạ .

Lê Hạ cười trừ : " Là ông nội ."

" Dạo này ông thế nào rồi ?" Cố Niệm hỏi thăm . Sao cô có thể cho rằng người vừa rồi là anh chứ ?

" Thân thể ngày càng kém , chuyện của Hoài Thừa đối với ông là đả kích lớn ."

Đợi hơn 1 tháng , người Chu gia cảm thấy Tống Hoài Thừa không còn sống , bằng không đã sớm xuất hiện .

Mẹ Chu lạnh lùng nói : " Tốt lắm ." 

Cha Chu nói với anh họ của Chu Hảo Hảo : " Bác nghe nói Tống Hoài Thừa đem cổ phần cho đứa con gái kia ?"

" Bác cả , ý bác là ..."

" Ừ , để Cố Niệm giao cổ phần trong tay ra , mặc kệ cháu dùng biện pháp gì ."

Mẹ Chu nói : " Không được để cô ta dễ chịu . Nếu không do cô ta Chu Hảo Hảo cũng không phải ở tù ."

Cha Chu không nói gì .

" Bác gái , bác yên tâm ." Khoé miệng hắn nở nụ cười lạnh lẽo .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui