Cố Niệm lên xe buýt từ sân bay vào thành phố Paris , 21 tiếng trên máy bay , cả người cô đều mệt mỏi rã rời . Khung cảnh lạ lẫm làm cô có cảm giác mơ hồ .
Chiếc xe nhanh chóng dừng ở khách sạn .
Lương Cảnh Thâm dặn dò sẽ có người đón cô ở khách sạn .
Cố Niệm hỏi thử người pha chế ở trước đại sảnh , tiếng Anh của cô đã bị bỏ xó nhiều năm như vậy , lần này buộc phải nói , cũng khá lưu loát : " Xin chào , tôi muốn hỏi ngài Nguyễn Viễn Tích có đây không ?"
Cô đưa tờ giấy hẹn ra cho người trước mặt xem , sau đó anh ta liền đưa cho cô tờ giấy : " Ông Nguyễn nhờ tôi chuyển mẫu giấy này cho quý khách , bên trên có số điện thoại của ông ấy , còn đây là điện thoại ông ấy chuẩn bị có quý khách ."
Cố Niệm gật đầu , vậy là ổn rồi .
Căn phòng ở khách sạn năm sao được thiết kế theo phong cách Châu Âu , sáng sủa mà rộng rãi . Cố Niệm đặt vali xuống , tranh thủ gọi điện về nhà : " Hủ Hủ , mình đến nơi rồi ." Giờ ở Paris lệch 7 tiếng so với trong nước .
" Mình với lão Lương cũng vừa nhắc đến cậu . Cậu có gặp được ngài Nguyễn kia không ?"
" Không gặp được . Nhưng hình như anh ta có vẻ khá thân thiết , để loại số di động cho mình còn chuẩn bị cho mình chiếc điện thoại ."
" Thế là ổn rồi , ông ta là bạn cũ của lão Lương , có chút hứng thú với hội hoạ , cậu cứ yên tâm đi ."
Cố Niệm hỏi : " Phán Phán thế nào rồi ?"
" Con bé ổn . Chỉ thỉnh thoảng nhắc tới mẹ . Con bé rất thông minh , con bé biết rõ bọn mình không đưa nó đi tìm cậu được liền gọi cho Tống Hoài Thừa , đúng là không đơn giản ."
Cố Niệm sững sờ .
" Cố Niệm , mình cảm thấy có khi Tống Hoài Thừa sẽ đi tìm cậu thật đấy ."
" Sao có thể thế được ."
Phương Hủ Hủ cười .
Bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người .
" Có người tìm mình , mình đi mở cửa đây . Lúc nào về sẽ gọi lại cho cậu ." Cố Niệm mở cửa ra liền thấy một người đàn ông đứng bên ngoài . Anh ta cao khoảng 1m8 , mặc bộ đồ vest được cắt may tinh xảo , trong nháy mắt ống tay áo của ông ta hấp dẫn ánh nhìn của cô .
Khi ánh mắt hai người chạm nhau , cả hai đều sửng sốt .
" Cố Niệm ?" Người đàn ông kia cảm thấy ngờ vực .
Cố Niệm gật đầu : " Xin chào anh Nguyễn ."
Nguyễn Viễn Tích nhíu mày : " Không ngờ cô lại là học trò của chú Lương ."
Chính Cố Niệm cũng không ngờ , anh ta chính là người lần trước suýt tông vào Phán Phán .
Ánh mắt Nguyễn Viễn Tích trở nên nhàn nhạt : " Ngày mai người quản lí triển lãm tranh tổ chức bữa tiệc , tối mai tôi đến đón cô ."
" Làm phiền anh rồi ."
" Tôi ở phòng 6 tầng 28 ." Anh ta nói : " Có việc gì có thể tìm tôi , hoặc gọi cho tôi cũng được ."
Cố Niệm ngẩng đầu nhìn anh ta , anh ta có đôi mắt màu hổ phách rất đẹp : " Cảm ơn anh ."
Nguyễn Viễn Tích nhấc tay lên nhìn đồng hồ : " Cô ăn gì chưa ?"
Cố Niệm không trả lời .
" Dưới tầng 3 có nhà hàng Tây , cùng đi đi ."
Anh ta ngõ lời mời , Cố Niệm nghĩ cô sẽ không từ chối .
Nguyễn Viễn Tích đột nhiên nghĩ đến một chuyện : " Người yêu của chú Lương là bạn thân cô à ?"
Cố Niệm sững sờ . Nguyễn Viễn Tích khẽ cười .
Cố Niệm cầm túi xách rồi xuống tầng , trên đường đi rất im lặng .
Nhà hàng của khách sạn này rất đẹp , chỗ nào cũng toát ra vẻ lãng mạn .
Bồi bàn mang đến hai quyển menu .
Cố Niệm và Nguyễn Viễn Tích từng người gọi món .
Trên mặt bàn thuỷ tinh có để một bông hồng , xinh đẹp và quyến rũ .
Tầm mắt của Cố Niệm dừng ở trên bàn , hơi ngẩn người . Cô còn đang chìm sâu vào suy nghĩ của mình , tinh thần có vẻ không tốt lắm .
Nguyễn Viễn Tích quan sát cô : " Tôi đã xem bức tranh cô vẽ ."
Cô trở nên khẩn trương .
Nguyễn Viễn Tích cười , nghĩ tới con bé suýt nữa anh đâm vào ngày đó : " Có bức chiến thắng dựa vào kĩ thuật , bức tranh của cô lại thắng lại dựa vào tình cảm :"
" Cô Cố , bé gái lần trước là con gái cô à ?"
" Đúng vậy ."
" Không ngờ cô trẻ như vậy đã có con gái được mấy tuổi rồi ." Nguyễn Viễn Tích trầm tư : " Bức tranh kia hình như cô ám chỉ con bé không nói được ?"
" Mấy ngày trước con bé đã mở miệng nói chuyện ." Cố Niệm bình thản nói , ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng khi nói đến con gái .
Người bồi bàn đem món ăn ra . Hai người tạm dừng cuộc nói chuyện lại .
Cố Niệm phát hiện ra bề ngoài Nguyễn Viễn Tích có thể coi là một chàng trai ấm áp , nhưng thực chất lại là người lạnh lùng ít nói . Động tác ăn cơm rất thanh nhã , ngay cả cắt thịt bò cũng rất đẹp .
Sau khi ăn xong , Nguyênc Viễn Tích đưa cô về phòng : " Paris rất đẹp , đợi sau khi triển lãm kết thúc cô có thể đi tham quan xung quanh . Tôi sẽ không làm phiền cô nghỉ ngơi ."
Cố Niệm tỏ ý cảm ơn lần nữa .
Có lẽ do nhớ nhà nên một đêm Cố Niệm ngủ không yên giấc . Đêm càng sâu lòng cô lại càng tràn ngập cảm xúc . Tay trái bất giác xoa cổ tay phải , tuy không còn đau nhưng vết sẹo sẽ mãi mãi ở lại đó .
Chính bản thân cô cũng hiểu được , đúng như lời Nguyễn Viễn Tích nói , bức tranh lần này cô vẽ hoàn toàn dựa vào tình cảm để rung động lòng người .
Có lẽ suốt đời cô không thể nào vẽ lại được bức tranh khiến người khác phải ngưỡng mộ nữa .
Cô bật TV lên , đổi lần lượt các kênh , cuối cùng dừng lại ở bộ phim thượng hải ' Kì nghỉ ở Rome' , bộ phim này cô không biết đã xem đi xem lại bao nhiêu lần .
Lúc lên đại học , vào thời gian hoạt động thể dục buổi tối , cô kiên quyết kéo Tống Hoài Thừa đi xem phim cùng mình .
Trên đường về , hai người trao nhau nụ hôn đầu tiên ở đây ngô đồng . Đêm đó trăng sáng rực rỡ .
Răng của anh va vào khoé môi cô khiến cô bị đau .
" Ngốc ." Tống Hoài Thừa khẽ nói .
Cố Niệm cảm thấy tim mình như bị đùa giỡn , cô khẽ cắn anh một phát , nhưng lúc trở về mới phát hiện môi anh sưng đỏ lên . Vì dịp này Phương Hủ Hủ vẽ một bức tranh cô gái có đôi môi lạp xưởng , thời gian đó cô bị cả kí túc xá nữ cười rất lâu .
Bộ phim đen trắng không ngừng diễn biến , Cố Niệm nhắm mắt chìm đắm trong kí ức của mình .
Hạnh phúc ngọt ngào đi qua để lại hiện thực cay đắng tựa như ly cafe không đường .
Lúc Tống Hoài Thừa đến Paris , không biết anh làm thế nào , ngày tối hôm đó cũng xuất hiện ở bữa tiệc .
Cố Niệm và Nguyễn Viễn Tích cùng nhau tham dự .
Cố Niệm không ngờ bữa tiệc long trọng đến thế . Trước khi xuất phát , Nguyễn Viễn Tích đến tìm cô , anh mặc bộ lễ phục nghiêm chỉnh , áo vest đen vạt dài , đẹp một cách xuất sắc .
Mà trên người Cố Niệm chỉ là bộ lễ phục đơn giản , nói đúng hơn là quá bình thường .
Nguyễn Viễn Tích nhíu mày hỏi : " Đồ cô chuẩn bị chính là bộ này ?"
Cố Niệm miễn cưỡng cau mày , cô không định nói ra rằng cô không hề chuẩn bị trang phục từ trước .
Nguyễn Viễn Tích cầm điện thoại lên gọi : " Amy , mang đến cho tôi bộ váy để tham dự buổi tiệc , không cần khoa trương quá . Size bé thôi ." Ánh nắt anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới : " Phiền cô nhanh một chút ."
Tắt điện thoại , anh quay sang nói với cô : " Chờ một chút ."
Thoáng chốc đã được nửa tiếng .
Một người phụ nữ hơn 30 tuổi đem chiếc túi bước vào : " Nguyễn thiếu , thứ anh cần đã mang đến ."
Nguyễn Viễn Tích quay đầu nhìn Cố Niệm : " Cô có nửa tiếng . Amy , giúp cô ấy chọn trang sức ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...