Cố Niệm nói ra những lời này cảm thấy thật chua xót . Cô khom lưng xuống , đè nén tiếng thở dài .
Cố Chu Đạo không hề phát hiện ra điều này , thấy Tống Hoài Thừa đứng ngoài cửa , ông gọi to : " Hoài Thừa , đến đây ."
Tống Hoài Thừa liếc mắt , nhanh chóng đi vào : " Bố ." Anh lên tiếng , nghe lịch sự nhưng lại xa cách .
Cố Niệm quay đầu , vẻ mặt kinh ngạc : " Sao anh lại đến đây ?"
" Là bố gọi Hoài Thừa đến . Tuy chúng ta là người một nhà nhưng đã lâu lắm rồi không cùng nhau ăn cơm . Để bố xuống bếp xem có giúp được gì hay không , khi nào có đồ ăn sẽ gọi hai đứa ." Cố Chu Đạo đi ra ngoài , ghé tai Tống Hoài Thừa nói nhỏ : " Hôm nay tâm trạng Niệm Niệm không tốt , con giúp bố dỗ dành nó nhé !"
Tống Hoài Thừa nhàn nhạt nhận lời .
Vẻ mặt Cố Niệm giả dối : " Ban đầu chỉ định về một chút , không nghĩ rằng bố em lại gọi anh đến đây ."
" Tại sao lại về nhà đột xuất như vậy ?" Tống Hoài Thừa hỏi .
Vẻ mặt Cố Niệm hơi buồn buồn : " Tại vì em ba mà ."
Tống Hoài Thừa ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn trang điểm , nhìn quanh phòng ngủ . Phòng của Cố Niệm theo phong cách đơn giản , rất hợp với tính cô . Sau khi kết hôn , cô rất ít về nhà . Tuy nhiên căn phòng vẫn được quét dọn hằng ngày , sạch sẽ như thể có người ở .
Bàn trang điểm được đóng hết sức khéo léo và tinh tế , bên trên là bức hình chụp chung của hai người khi bọn họ cùng nhau đi dã ngoại . Hai người đứng dưới tán cây hoè nở đầy hoa , những bông hoa trắng theo gió nhè nhẹ bay xuống , tô điểm cho khung cảnh ấy .
Anh chưa bao giờ hỏi cô tại sao lại đặt bức hình ở đây .
Cố Niệm vươn vai : " Tống Hoài Thừa , anh không hề thay đổi . Vẫn như hồi còn đi học ."
Tống Hoài Thừa giương mắt : " Sao có thể chứ ? Khoé mắt đã có nếp nhắn rồi ."
Cố Niệm xem xét sắc mặt anh : " Trong mắt em , anh không hề thay đổi chút nào , còn em thì giường như đã già đi rất nhiều rồi ."
Tống Hoài Thừa không khỏi lắc đầu .
Cố Niệm chớp chớp mắt : " Anh nói sau này con chúng ta sẽ giống ai ?" Trong nháy mắt , vẻ mặt của cô vô cùng dịu dàng .
Tống Hoài Thừa không nói gì .
Cố Niệm chu miệng , vẻ mặt khát khao : " Em hi vọng đứa bé sẽ giống anh , thông minh , anh tuấn ." Cô hơi dừng lại : " Tốt nhất không nên giống em , em quá ngốc nghếch ." Giọng cô nhỏ dần . Cô không hiểu , cô nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao anh lại không đồng ý có con chứ ?
Hốc mắt nóng lên , nhưng cô vẫn nở nụ cười .
Sau bữa chiều , Cố Niệm giúp dì dọn bàn . Cố Chu Đạo và Tống Hoài Thừa ngồi ở phòng khách . Trên chiếc bàn bằng gỗ lim đặt một bộ đồ uống trà tinh xảo , màu sắc trông rất ấm áp .
Cố Chu Đạo nâng chén trà lên : " Đây là do Niệm Niệm mua trên mạng cho bố , nó nói cái gì mà canh chừng từng phút phải mua đó ." Ông nhìn lướt qua phòng bếp , thấy cô còn đang bận việc nên mới nói : " Bình thường bạn bè đến bố cũng không dùng , giữ gìn rất cẩn thận . Cũng chỉ có con đến bố mới dùng , Hoài Thừa , con uống thử trà này xem , trà do người bạn bố tặng đấy ."
Tống Hoài Thừa nhấp môi : " Vị cũng không tệ lắm ."
Cố Chu Đạo cười : " Hoài Thừa , các con tính đến khi nào mới cho bố bế cháu ngoại đây ? Bố và dì con cô đơn lắm rồi ."
" Niệm Niệm còn trẻ , hơn nữa công ty mấy năm gần đây cũng nhiều chuyện , con thường xuyên phải đi công tác ." Tống Hoài Thừa trầm tĩnh nói lý do .
" 26 tuổi cũng không còn trẻ nữa rồi , dù sao thì bố cũng không phải đợi đến năm nó 30 tuổi chứ . Hoài Thừa , bố biết sự nghiệp đối với đàn ông quan trọng nhất , nhưng gia đình cũng rất quan trọng . Mất đi rồi sẽ không lấy lại được đâu . Con lo lắng không đúng chỗ rồi . Không phải còn bố và dì đây sao ? Đến lúc đó , Niệm Niệm về nhà , chúng ta sẽ chăm sóc nó chu đáo , con có thể yên tâm được rồi ."
Tống Hoài Thừa nhấp một ngụm trà , khó khắn nói : " Con và Niệm Niệm sẽ bàn bạc lại sau ."
" Tốt , tốt lắm ! Tốt nhất là sinh hai đứa , một đứa họ Cố , một đứa họ Tống . Hahaha !" Cố Chu Đạo hớn hở tươi cười .
Cố Niệm vừa đi ra đã nghe thấy nhưng vờ như không biết gì : " Bố , bây giờ không còn sớm , con với Hoài Thừa phải về rồi ."
Cố Chu Đạo lập tức nhăn mặt : " Đêm nay ở lại đây là được ."
Cố Niệm nhìn Tống Hoài Thừa , thấy anh không nói gì liền đáp : " Con còn có chút việc chưa làm xong , để sau ạ ."
Cố Chu Đạo hừ một tiếng : " Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi , không còn nghe lời bố nữa rồi ."
Dì liếc mắt , lấy quần áo giúp hai người : " Đừng để ý đến bố con , hai đứa về sớm chút đi , có thời gian nhớ đến chơi ."
Cố Niệm gật đầu : " Bố , dì , chúng con về đây ."
Cố Niệm vừa ra khỏi cửa , Cố Chu Đạo liền thở dài một hơi : " 2 năm , số lần nó về nhà không quá mười đầu ngón tay . Niệm Niệm đúng là nghe lời Hoài Thừa quá rồi ."
" Tôi thấy Niệm Niệm có gì đó hơi lạ ." Dì do dự nói .
" Làm sao ?" Cố Chu Đạo mở to hai mắt .
" Đàn ông các người đúng là thô lỗ , lúc ăn cơm , ông không chú ý sao ? Niệm Niệm gần như không hề nói chuyện với Hoài Thừa ."
" Thật không ?" Cố Chu Đạo nhăn mày : " Tống Hoài Thừa dám đối xử không tốt với Niệm Niệm , tôi tìm người đánh gãy chân nó ."
" Ông đừng kích động mà ." Dì vội vàng nói : " Đôi vợ chồng nào mà chưa từng cãi nhau . Ông bây giờ cứ hãy lo cho bản thân mình trước đi , sau này làm việc gì cũng đừng như vậy ."
Sắc mặt Cố Chu Đạo có chút khó coi : " Được rồi , tôi biết rồi ." Đôi mắt ông có vẻ thâm trầm , rốt cuộc là ai đã tố cáo ông ? Ông nhất định phải tìm được .
Thời gian chậm rãi đi qua , chẳng mấy chốc đã tới tháng 12 , nhiệt độ ngày càng giảm .
Cố Niệm từ nhỏ đã rất sợ lạnh , buổi sáng trước khi ra ngoài cô đã mặc thật ấm . Đến hành lang triển lãm tranh , cô cảm thấy chóng mặt , lập tức nôn ọe không ngừng .
Phương Hủ Hủ thấy vậy , kinh ngạc thốt lên : " Có phải có rồi không ?"
Cố Niệm ngẩng mặt lên khỏi bồn rửa tay , sắc mặt tái nhợt , tay cô không khỏi sờ bụng : " Hẳn là không rồi ."
Phương Hủ Hủ không tin lắm : " Đi , tớ với cậu đi bệnh viện kiểm tra ." Nói xong lập tức kéo Cố Niệm đi bệnh viện .
Khi đến bệnh viện đều là Phương Hủ Hủ lo mọi việc , Cố Niệm ngồi ở chổ nghỉ ngơi , cảm giác khá hơn nhiều . Cô biết cô không thể mang thai . Sau mỗi làn gần gũi , Tống Hoài Thừa đều đưa cô cốc thuốc .
Cố Niệm buồn bã cong khoé miệng .
Đến lượt cô , Phương Hủ Hủ dìu cô vào phòng . Cố Niệm liếc mắt một cái liền nhận ra người bên trong , đúng là bác sĩ lần trước khám cho cô . Cô lướt qua bảng tên trên ngực - Lục Diệp Thanh .
Diệp Thanh , cái tên này nghe giống như là " thầy thuốc" .
" Là do tác dụng phụ của thuốc , hai ngày nay cô có dùng thuốc gì không ?"
Cô Niệm làm như vô tình nói : " Thuốc tránh thai ."
Lục Diệp Thanh nhíu mày : " Đề nghị cô đổi thuốc ."
Cố Niệm cười khẽ . Vẫn là thầy thuốc quan tâm bệnh nhân nhất .
Lúc này , Phương Hủ Hủ từ ngoài bước vào .
Lục Diệp Thanh không ngẩng đầu , y tá liền nói : " Yêu cầu mọi người vào theo thứ tự ."
Phương Hủ Hủ hất tóc : " Tôi là người nhà của bệnh nhân ." Vừa dứt lời : " Lục đại ca !" Cô kêu to một tiếng , làm mọi người trong phòng đều giật mình .
Lục Diệp Thanh ngẩng đầu : " Hủ Hủ ."
Phương Hủ Hủ kích động : " Đây là bạn em , Cố Niệm . Cố Niệm , đây là bác sĩ tớ từng nói với cậu ."
Cố Niệm kinh ngạc : " Không phải là bác sĩ khoa nhi sao ? Sao lại thành bác sĩ khoa sản ?"
Phương Hủ Hủ xấu hổ : " Anh Lục , nói về tình trạng sức khoẻ của Cố Niệm đi ."
Lục Diệp Thanh liếc Cố Niệm một cái : " Không có thứ gì , ngưng dùng thuốc là được rồi ."
" Anh Lục , Cố Niệm muốn có con , anh là bác sĩ thuộc lĩnh vực này , sau này xin nhờ anh ." Phương Hủ Hủ kéo tay Cố Niệm , cúi đầu trước Lục Diệp Thanh .
Cố Niệm hơi đỏ mặt , cứ việc liên quan đến bác sĩ là cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng .
" Nếu muốn có con , tại sao lại uống thuốc tránh thai ?" Lục Diệp Thanh hỏi .
Cố Niệm nhếch mép nói : " Là do hoàn cảnh ."
" Cơ thể không có vấn đề gì , làm việc đó thoải mái , bình thường không nên tạo áp lực quá lớn cho bản thân ."
Cố Niệm ấp úng : " Tối biết , cảm ơn bác sĩ Lục ."
Ngay tại thời điểm đó , trong đầu cô nảy ra một ỹ nghĩ . Cô ngẩn ngơ từ sáng cho đến tối , cuối cùng cũng hạ quyết tâm .
Buổi tối , cô ở triển lãm tranh đến 8 giờ mới về . Khi về đến nhà , cô phát hiện ra trong nhà có người . Chu Hảo Hảo , Từ Hành bọn họ đều ở đây .
" Niệm Niệm , cô đã về rồi à ?" Chu Hảo Hảo cười nhếch mép .
Cố Niệm đứng chôn chân một chỗ . Nơi này rõ ràng cô đã sống 2 năm , cớ sao lại thấy xa lại đến vậy ?
" Tối nay chúng tôi đến ăn lẩu . Hoài Thừa nói cô ở phòng triển lãm , kêu chúng tôi không cần gọi cô ." Do ăn lẩu , mặt Chu Hảo Hảo đỏ bừng , trông thật khó coi : " Cùng lắm là chừa cho cô chút đồ ăn ."
Trong nhà nồi lẩu vẫn đang sôi , mùi thơm lan toả khắp phòng .
Cố Niệm bước tới , nhìn trên bàn ăn đầy đĩa bát , khuôn mặt cô thoáng vẻ cô đơn : " Có một khách hàng đã kí hợp đồng mua tranh , bọn tôi phải giao hàng trước tết nguyên đán ."
" Cô muốn ăn gì ? Tôi lấy giúp cô ." Chu Hảo Hảo nhiệt tình nói .
Cố Niệm nhìn bản thân mình như vậy , đột nhiên cảm thấy mình quá nhỏ nhen , không lí do gì lại câu giận : " Tôi ăn tối rồi , thực sự rất no rồi . Mọi người cứ tiếp tục đi , tôi tranh thủ vẽ tranh chút ."
Nói xong cô mỉm cười rồi đi lên phòng .
Chu Hảo Hảo nhìn theo bóng lưng cô , có chút suy nghĩ : " Đôi khi tôi thật sự rất hâm mộ Cố Niệm , có thể theo đuổi người mình thích đến cùng ."
Cố Niệm không thích họ thảo luận những việc gì , cô chỉ muốn có một không gian cho riêng mình , cuối cùng cô lại vẽ Tống Hoài Thừa .
Nửa đêm cô mới trở về phòng , Tống Hoài Thừa đã ngủ . Cô nghe thấy cả tiếng thở nhè nhẹ của anh . Cố Niệm trèo lên giường , lẳng lặng nằm xuống trong chốc lát .
Trong đêm tối không nhìn rõ mặt của cô , thế nhưng khuôn mặt cô đang tràn ngập sự đấu tranh nội tâm dữ dội .
Rốt cục , cô quay người , hai tay dò xét tiến vào trong áo của anh .
Tống Hoài Thừa nửa tỉnh nửa mơ : " Cố Niệm , đừng nghịch nữa ."
Cố Niệm hôn lên khoé môi anh , hô hấp của hai người dần hỗn loạn .
Một đêm ân ái ...
Sáng hôm sau , Cố Niệm thức dậy với một thân hình mệt mỏi . Tống Hoài Thừa đưa tay đỡ lấy thắt lưng của cô : " Ngủ thêm chút nữa ."
Cố Niệm quay lưng lại phía anh , khuôn mặt ngập tràn ưu tư , mờ mịt , muộn phiền . Cô không biết , anh đối với cô như vậy là tốt thật , hay tất cả là giả dối .
Lát sau tỉnh lại , Tống Hoài Thừa đã đem bát thuốc đến bên đầu giường .
Cố Niệm cong khoé miệng , sững sờ nhìn chén thuốc . Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ thật ấm áp , thế nhưng cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo .
Lúc Tống Hoài Thừa trở lại thì chén thuốc đã hết , ánh mắt anh dừng lại đôi chút .
" Tống Hoài Thừa , em vẫn hơi khát , anh giúp em lấy thêm cốc nước nhé ." Cố Niệm mơ hồ nói , cô đứng lên , than thở : " Đêm nay có thể em sẽ không về nhà ."
Tồng Hoài Thừa đưa quần áo cho cô , nói : " Đừng thức khuya quá , không tốt cho sức khoẻ ."
Vậy tại sao ? Tại sao anh lại cho em uống thuốc có tác dụng phụ đó ? Cố Niệm lại hỏi : " Nước đâu ?"
Tống Hoài Thừa thở dài , đi đến lấy cốc nước . Cố Niệm uống một hơi ừng ực hết cốc nước : " Thật sảng khoái ." Cô không chớp mắt : " Chỉ cần là thứ anh đưa , em nhất định sẽ uống , cho dù đó thuốc độc đi chăng nữa . Có điều em biết , anh sẽ không làm vậy ."
Vẻ mặt Tống Hoàng Thừa cứng lại trong chốc lát .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...