Cố Niệm ra đến cửa , nhìn thấy vị phu nhân nhiều tuổi cầm chiếc ô nhiều màu đứng trước cửa sắt .
" Chào cháu ..." Cố Niệm nhìn bà , trong lòng có chút nghi hoặc .
Tang Vân Đồng hơi nhếch khoé miệng : " Cố Niệm ..." Bà gọi tên cô : " Tôi là mẹ của Tống Hoài Thừa ."
Cố Niệm nhìn dung mạo của bà , quả thực bà và Tống Hoài Thừa giống nhau đến mấy phần . Trước mặt cô Tống Hoài Thừa bao giờ nhắc đến mẹ mình .
Bây giờ bà đang đứng trước mặt cô . Cố Niệm mở cánh cửa sắt đã lộ ra vẻ cũ kỹ .
" Bác gái , bác ..." Cố Niệm không biết nói như thế nào . Cố Niệm nghĩ đến cha mình đã hại bà mất chồng nên cô không dám nhìn thẳng vào mắt bà , sự hổ thẹn của cô không còn từ nào diễn tả .
Tang Vân Đồng gật đầu : " Hoài Thừa đang ở đây à ?"
Cố Niệm dẫn Tang Vân Đồng đi vào , trong sân lá rụng thành tấm thảm trải trên mặt đất .
Hai người yên lặng đi vào , Tống Hoài Thừa đang dọn bát của anh , ngẩng đầu lên động tác chợt khựng lại , nhưng không nói lời nào .
Anh tiếp tục thu dọn bát đũa .
Tang Vân Đồng thấy anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi , lông mày nhíu lại : " Hoài Thừa , cơ thể của con còn chưa lành lại , sao rời khỏi bệnh viện cũng không nói một tiếng , ông nội rất lo lắng đấy ."
" Cơ thể của con , con là người hiểu rõ nhất ." Anh lạnh nhạt trả lời .
Lông mày của Tang Vân Đồng càng nhíu sâu : " Mẹ tới đón con về ."
" Không cần , con là người trưởng thành , chuyện của con , bản thân con có thể tự xử lí được ."
Cố Niệm yên lặng đứng một bên , cô nghe ra được sự xa cách lạnh nhạt giữa Tống Hoài Thừa và mẹ .
Ánh mắt Tang Vân Đồng di chuyển sang bên cạnh , Phán Phán đang chơi xếp gỗ . Con mắt bà sâu thêm mấy phần : " Con bé mấy tuổi rồi ?"
Cố Niệm theo bản năng di chuyển đến bên cạnh ngăn cản tầm mắt của bà , làm xong cô mới phản ứng lại , tự mình lừa mình rồi : " 4 tuổi 3 tháng ạ ."
" Lớn như vậy rồi , tôi đây làm bà nó mà mới gặp cháu nó lần đầu . Hôm nay tới vội vàng , lần sau tôi sẽ chuẩn bị quà bù vào ."
Tang Vân Đồng kìm chế sự kinh ngạc trong đáy mắt , không ai nói cho bà biết con trai của bà và Cố Niệm đã có đứa con gái . Lần đầu tiên Tang Vân Đồng trông thấy cháu gái vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh như vậy .
Lúc trước Tống Hoài Thừa kết hôn không nói cho bà biết , bà thông qua Chu Hảo Hảo mới có ảnh chụp Cố Niệm , là một cô gái xinh đẹp . Lúc đó bà nghĩ con trai kết hôn rồi , có gia đình thì sẽ không cô đơn nữa .
Có lẽ không ai từng nghĩ tới việc kết hôn này lại có bí mật lớn như vậy .
Cố Niệm không nói gì thêm .
Nhưng Tống Hoài Thừa từ trong bếp đi ra nói với Tang Vân Đồng : " Mẹ về đi ."
Gương mặt Tang Vân Đồng không còn trầm tĩnh nữa : " Hoài Thừa , con không thể như vậy , cơ thể của con còn chưa hồi phục . Con ở chỗ này lỡ như xảy ra chuyện gì ... con xem sắc mặt của con kìa , cùng mẹ về đi ."
Phán Phán ngẩng đầu lên nhìn họ : " Người chú nóng rần lên , phải đi tiêm ."
" Chú ?" Tang Vân Đồng ngạc nhiên lặp lại .
Trên mặt Tống Hoài Thừa hiện lên tia chua xót : " Con muốn đi sẽ tự mình đi ."
Tang Vân Đồng khuyên nhủ không có kết quả đành nhờ Cố Niệm giúp đỡ : " Cố Niệm , cháu giúp tôi khuyên nó một chút ? Nó như vậy thật sự không được ."
Tống Hoài Thừa nhìn cô , ánh mắt mãnh liệt , ở sâu trong lòng cất giấu vài phần mong đợi .
Bầu không khí có chút đông cứng .
Cố Niệm nắm chặt tay lại , mặt cô vẫn như cũ : " Anh và mẹ trở về đi ."
Mắt Tống Hoài Thừa lạnh lẽo , khoé miệng mím chặt . Cố Niệm biết anh đang tức giận .
" Em hi vọng anh đi sao ?" Anh gằn từng chữ .
Cố Niệm dường như không do dự : " Đúng vậy , anh đi đi , nếu như anh thực sự cảm thấy hổ thẹn ."
Tang Vân Đồng đứng một bên , bà biết mình không khuyên nổi Tống Hoài Thừa .
Buổi sáng hôm qua , lúc bà đến bệnh viện thì trong phòng không có ai , bác sĩ và y tá lo lắng suông .
Đã nhiều năm như vậy Tang Vân Đồng không nổi giận : " Một người bệnh đi đâu các người cũng không biết ? Các người làm việc kiểu gì vậy ?"
Sắc mặt y tá và bác sĩ vô cùng khó coi : " Tống tiên sinh không nói gì cả ..."
Tang Vân Đồng sốt ruột , may là có Chu Hảo Hảo ở cùng bà : " Không biết nó đi chỗ nào ?"
Chu Hảo Hảo nghĩ đến Cố Niệm , nhưng không phải Cố Niệm đi rồi sao ? Bây giờ không ai biết chỗ của cô ấy : " Có khả năng anh ấy đi giải sầu rồi , bác gái , bác đừng cuống ."
" Vậy sao lại không nghe điện thoại chứ ? Có thể của nó bây giờ không ổn ."
Một lúc sau Chu Hảo Hảo gọi cho Lê Hạ : " Anh có biết Tống Hoài Thừa ở đâu không ?" Cô ta khẳng định Lê Hạ chắc chắn biết .
Không ngoài dự đoán của Lê Hạ : " Cô đừng quản chuyện của cậu ấy ."
" Bác gái và ông nội đang rất lo lắng ." Chu Hảo Hảo nói : " Có phải đi tìm Cố Niệm phải không ?" Cô ta hỏi một cách đầy oán hận .
Lê Hạ vốn lo lắng cho cơ thể của Tống Hoài Thừa nên bọn họ hỏi thì anh cũng nói : " Đúng vậy ."
Sắc mặt Chu Hảo Hảo trắng bệch : " Cô ấy ở đâu ?"
Lê Hạ nói địa chỉ .
Tang Vân Đồng lập tức đi đến , chỉ có Phán Phán là việc không lường trước được .
Trải qua nhiều việc như vậy , nhất là biết được Cố Niệm và Lục Diệp Thanh từng qua lại , bà chỉ hi vọng Tống Hoài Thừa và Cố Niệm cắt đứt triệt để .
Cuối cùng Tống Hoài Thừa trở về . Tang Vân Đồng ngồi ở ghế bên tài xế . Không khí trong xe rất ngột ngạt .
" Con định làm thế nào với Phán Phán ?"
Tống Hoài Thừa nhắm mắt lại : " Cố Niệm sẽ chăm sóc ."
Tang Vân Đồng gật đầu : " Bây giờ con bé còn nhỏ nên tương đối tốn kém , con đưa cho cô ấy nhiều tiền một chút ."
Tống Hoài Thừa không muốn nói với bà về vấn đề này .
Trên đường đi anh và bà không nói chuyện nhiều , đi thẳng đến bệnh viện thành phố .
Bác sĩ kiểm tra cho Tống Hoài Thừa , anh cũng yên lặng phối hợp .
Lê Hạ nhìn thấy anh như vậy , đợi mọi người đi liền nói : " Thế nào ?"
Tống Hoài Thừa cụp mắt : " Cô ấy còn ở đó vài ngày ."
" Này ." Lê Hạ thở dài : " Phụ nữ đều muốn đươc dỗ dành , cậu cũng đừng gấp . Bây giờ biểu hiện tốt một chút ."
Gương mặt Tống Hoài Thừa căng chặt .
Lê Hạ rụt rè nhìn : " Cậu nên bồi dưỡng thân thể cho tốt ."
Tống Hoài Thừa cảm thấy tấm lòng như bị người ta đào mất một khúc . Nhắm mắt lại , bên tai vang vọng lời nói trong mơ của Cố Niệm .
Tống Hoài Thừa đi , Cố Niệm cảm giác nặng nề kìm nén trong mấy năm qua đã qua đi .
" Mẹ , mẹ đang cười gì vậy ?" Cố Niệm đưa Cố Phán đến chỗ gần nhà vẽ thực vật .
Cố Phán hết nhìn đông nhìn tây , trong lúc bất chợt nhìn thấy Cố Niệm cười .
Cố Niệm chỉ xa xa : " Con xem trong hồ có con vịt trời kìa ."
Sự chú ý của Cố Phán bị hấp dẫn .
Gió thu thổi theo đợt , những chiếc lá nhẹ nhàng rơi . Cố Niệm ngẩn ngơ nhìn về nơi xa , cô nghĩ Chu Hảo Hảo mới là người thích hợp với anh nhất .
E rằng , có phải cô phải về .
Trở về thành phố D bắt đầu lại .
Cố Niệm vẽ xong , thu dọn đồ đạc chuẩn bị về . Hai người theo dọc theo ven đường đi .
Điện thoại Cố Niệm reo lên , một tay cầm đồ đạc , một tay nghe điện thoại : " Hủ Hủ , chuyện gì vậy ?"
" Lục Diệp Thanh không sao rồi ." Phương Hủ Hủ kích động nói .
Cố Niệm ngẩn ngơ : " Vậy tốt rồi ." Sự hổ thẹn của cô cuối cùng cũng giảm bớt một chút , cô biết nếu Lục Diệp Thanh có chuyện gì , cả đời này cô sẽ không tha thứ cho mình .
Lúc này cô mới phát hiện Phán Phán đã chạy về phía trước , con bé quay lưng nhìn về phía Cố Niệm : " Mẹ , nhanh lên ..."
" Phán Phán , tránh sang một bên nhanh lên ." Nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch , nhanh chóng chạy về phía trước .
Phía sau Phán Phán có một chiếc xe thể thao chạy nhanh đến .
Cố Phán nghe thấy tiếng động liền quay đầu , cả người Cố Niệm ngồi bệch xuống đất .
Lốp xe ma sát trên mặt đất tạo thành âm thanh rất dữ dội .
Khuôn mặt phờ phạc của Cố Niệm nhìn về phía trước , Phán Phán đưa tay sờ chiếc xe thể thao màu trắng , căn bản không nhận ra nguy hiểm lúc nãy .
Cuối cùng Cố Niệm cũng lấy lại được sức lực , chật vật đứng lên . Đi tới bên cạnh Phán Phán , cô lại nhe mất toàn bộ sức lực quỳ xuống mặt đất .
Cố Niệm nắm tay con bé , nghiêm khắc đánh vài cái , mỗi cái đều dùng hết sức .
Cố Phán há miệng , bị đánh xong mới phát hiện Cố Niệm tức giận , con bé ' oa' lên khóc thành tiếng .
Cố Niệm cắn môi : " Mẹ đã nói không được chạy lung tung rồi ."
Cố Phán cực kì tủi thân , không dám nói lời nào .
" Con có biết vừa rồi nguy hiểm như nào không ?"
Tính của Cố Phán đại khái giống với Tống Hoài Thừa , rất quật cường , không hề nói một lời .
Nước mắt của Cố Niệm từng chút rơi xuống .
Cố Phán thấy mẹ khóc , lập tức mở miệng : " Con sai rồi , con không nên chạy lung tung ."
Cố Niệm khóc , cô không còn muốn việc này xảy ra lần nữa .
Người trong xe đi xuống , hắn vuốt lòng bàn tay , thái dương căng chặt : " Không có chuyện gì rồi , hai người có thể tránh đường chưa ." Giọng điệu của hắn rõ ràng mang theo sự sốt ruột .
Trong lòng Cố Niệm rất tức giận : " Xe anh đi nhanh như vậy để làm gì ? Anh không biết như vậy rất nguy hiểm sao ? Ở đây cũng không phải đường đua . Anh có đạo đức không vậy ?"
Nguyễn Viến Tích nhíu mày : " Là con cô đột nhiên chạy đến mà ."
Cố Niệm đưa tay lên xoa mặt , thuốc màu trên tay dính lên mặt , hung dữ liếc hắn . Phán Phán nắm tay cô thật chặt .
Điện thoại của Nguyễn Viến Tích vang lên : " Vừa rồi xảy ra chút chuyện , đến ngay đây ."
Hắn nhìn lướt qua Cố Niệm , thấy cô lấy giá vẽ , hắn cũng xoay người trở vào xe .
2 ngày sau Cố Niệm trở lại thành phố D .
Phương Hủ Hủ giúp cô tìm nhà trọ , diện tích vừa đủ cho hai mẹ con ở . Phương Hủ Hủ đưa cô đi xem phòng .
" Rất tốt ." Cố Niệm nói .
" Tống Hoài Thừa đi tìm cậu không nói gì sao ?" Phương Hủ Hủ có rất nhiều chuyện để hỏi .
" Đường ai nấy đi rồi ."
Phương Hủ Hủ nhún vai : " Mình thấy không đơn giản như vậy . Bây giờ anh ta hối hận rồi , hoàn toàn tỉnh ngộ , nhất định sẽ theo đuổi cậu lần nữa ."
Cố Niệm sắp xếp vài món đồ đơn giản : " Sẽ không đâu ."
" Cậu khẳng định như vậy ?"
Cố Niệm trầm mặc một chút : " Mẹ của anh ta về rồi ." Dừng một lát : " Chu Hảo Hảo và mẹ anh ta có quan hệ rất tốt ."
" Thì sao chứ ." Phương Hủ Hủ không cho là đúng .
Cố Niệm lại biết rất rõ , mẹ của Tống Hoài Thừa có thái độ rất khách khí với cô .
Lúc này di động cô vang lên : " Alo ."
" Chào cô , cô Cố , đây là đồn cảnh sát . Tôi họ Tào . Đã bắt được người đến phòng tranh của cô đập phá lần trước . Bây giờ cô có thời gian không ? Mong cô tới một chuyến ."
Cố Niệm hơi bất ngờ : " Bây giờ tôi có thời gian , tôi qua ngay ." Cô giải thích với Phương Hủ Hủ chút : " Mình tới đồn cánh sát xem sao ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...