Vẻ mặt Tống Hoài Thừa trầm tĩnh .
Ông cụ cân nhắc câu chữ : " Nó là em cùng cha khác mẹ với cháu ." Nói xong , ông thở dài : " Ông tưởng rằng sau khi cha cháu qua đời chuyện này sẽ bị chôn vùi , không ngờ nó biết Cố Niệm mà còn muốn kết hôn ."
Tống Hoài Thừa dường như không mấy kinh ngạc .
Sau khi Cố Niệm trở về , anh đã cho người đi tìm tư liệu của Lục Diệp Thanh nên sớm đã biết thân phận của hắn ta . Chỉ là anh chưa nói với ai , anh hoài nghi Lục Diệp Thanh chỉ vì muốn báo thù anh mà cố tình tiếp cận Cố Niệm .
" Mẹ con biết chuyện này không ? Con đoán là mẹ con biết ." Cho nên sau khi cha qua đời bà liền rời đi , cắt đứt với Tống gia , ngay cả đứa con duy nhất cũng không ngó ngàng tới .
" Biết ." Ông chua xót nói : " Mẹ của Diệp Thanh từng làm việc cạnh cha con ."
Cha Tống và thư kí của ông ở cùng một chỗ , chuyện này mẹ Tống là người biết cuối cùng . Ban đầu bà suốt ngày cãi nhau với cha Tống , cha Tống cũng rất bất đắc dĩ nên đã xảy ra vài việc .
Suy nghĩ của Tống Hoài Thừa từ từ rõ ràng , có một khoảng thời gian cha thường không ở nhà , lúc đó tâm trạng của mẹ anh rất tệ .
Tống Hoài Thừa nén sự đau lòng , đưa tay gãi đầu .
Nhiều năm qua anh vẫn còn oán hận mẹ .
" Vậy ông nội , ông muốn con tha cho Lục Diệp Thanh ?" Tống Hoài Thừa hỏi .
Ông Tống trầm mặc .
Tống Hoài Thừa nhếch miệng : " Con muốn Lục Diệp Thanh biết đến thân phận của mình ."
Ông cụ nhíu mày : " Sau khi cha con qua đời , đã rất lâu rồi không có tin tức của nó . Về sau tìm được nó cũng không dễ dàng gì , ông liền âm thầm giúp đỡ việc học của nó ."
Tống Hoài Thừa thất thần .
" Ông không thể nhìn anh em các con tương tàn ."
" Ông nội , nếu Lục Diệp Thanh biết tất cả mà còn làm chuyện như vậy , ông cảm thấy hắn có thể tha thứ sao ?" Tống Hoài Thừa nhìn ông .
Ông cụ hổ thẹn không có lời nào để nói . Hai đứa nó , đứa nào cũng không được chăm sóc tốt .
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa .
Hai người ngẩn ngơ .
Tang Vân Đồng chậm rãi cầm chiếc mũ đen trong tay , nhàn nhạt nhìn phía trước : " Cha ..."
" Vân Đồng ?" Ông cụ thì thầm .
Tang Vân Đồng bước đến giường bệnh , ánh mắt chậm rãi nhìn Tống Hoài Thừa : " Hoài Thừa ..." Nhiều năm không gặp . Tang Vân Đồng nhìn con trai , bà vừa bất an , vừa áy náy , âm thanh run rẩy : " Con thế nào rồi ?"
Tống Hoài Thừa rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh , không biết nên nói gì cho phải : " Vậy là tốt rồi ."
" Vân Đồng , con về lúc nào vậy ?" Ông cụ hỏi .
" Chồng con về nước bàn chuyện làm ăn nên cả nhà con cùng về ." Tang Vân Đồng chậm rãi mở miệng .
Ông cụ gật đầu : " Chọn thời gian rồi gia đình chúng ta họp mặt một lần ."
Tang Vân Đồng nhìn Tống Hoài Thừa : " Được ạ ."
Ông Tống đứng dậy rời đi , để lại không gian cho hai người .
Phòng bệnh lập tức rơi vào yên lặng .
Tang Vân Đồng ngồi cạnh giường bệnh , mười ngón tay đan vào nhau .
Sắc mặt Tống Hoài Thừa rất lạnh nhạt : " Làm sao mẹ biết con nằm viện ?"
" Hảo Hảo nói cho mẹ biết ." Quan hệ giữa bà và Tống Hoài Thừa không mấy thân mật , những năm Chu Hảo Hảo đi du học nước ngoài , ở gần nhà của Tang Vân Đồng nên hai người vẫn liên lạc .
" Ra vậy ." Tống Hoài Thừa quay đầu ra cửa sổ .
Tang Vân Đồng nhìn anh , anh mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình , khuôn mặt trắng trẻo nhưng lạnh lùng kiên nghị , bà chăm chú nhìn . Lần này hai người gặp nhau cũng đã 10 năm xa cách . Tang Vân Đồng không dám hi vọng được con trai tha thứ : " Con nghỉ ngơi thật tốt , ngày mai mẹ lại đến thăm con ."
Tống Hoài Thừa không lên tiếng , loại cảm giác chua xót ngập tràn toàn thân .
Thành phố S .
Nơi này là quê của mẹ Cố Niệm .
Cố Niệm đang ngồi vẽ trong sân . Cố Phán cầm sách đọc thơ .
" Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương ."
Sau khi đọc xong , con bé nhìn ra ngoài cửa .
Cố Niệm vẽ xong tranh , quay đầu nhìn Cố Phán đang trêu chọc con mèo : " Mẹ , con rất nhớ bà ngoại ."
Cố Niệm sửng sốt : " Không phải con muốn ra ngoàk đường đi chơi sao ?"
Đôi mắt Cố Phán mở to : " Thật tốt quá ."
Trên đường rất náo nhiệt , mắt Cố Phán đảo xung quanh , cuối cùng Cố Niệm đưa con bé đi xem phim .
Xem phim hoạt hình , cô không hứng thú nhưng ngược lại Cố Phán rất thích .
Xem xong đi ra , Cố Niệm đưa con bé đi ăn cơm . Rất vất vả mới tìm được chỗ .
Cố Niệm gọi thức ăn , ngẩng đầu thấy Cố Phán đang say sưa nhìn bàn bên cạnh .
Đó là một gia đình ba người , cha mẹ và đứa con . Người cha đang kiên nhẫn đút cơm cho con : " Ngoan nào , ăn cơm xong cha dẫn con đi công viên chơi ngựa gỗ nhé ?"
" Phán Phán còn muốn ăn gì sao ?"
Cố Phán lắc đầu .
Không ai hiểu con gái bằng mẹ : " Vậy con đang nghĩ đến ai vậy ? Bà ngoại ? Hay dì Hủ Hủ ?" Cố Niệm nói .
Cố Phán gật đầu : " Chỗ này không có gì chơi cả , con muốn đến nhà trẻ ."
" Nhà trẻ ở đâu ?" Cố Niệm cắn răng hỏi .
Cố Phán mím chặt khoé môi .
Cố Niệm cười , tới nơi này sợ Tống Hoài Thừa tìm được nên làm gì cô cũng đều che dấu , đến cả thẻ cũng không dám dùng .
Người phục vụ mang món ăn lên :
" Ăn cơm thôi ."
Cố Phán ủ rũ cầm đũa lên .
Cố Niệm thầm thở dài .
Đang ăn , Cố Phán đột nhiên kêu lên : " Hóc ... mẹ ơi , xương cá ..."
Cố Niệm luống cuống cầm lấy bát dấm chua : " Uống chút dấm chua đi ."
Cố Phán ô ô uống ngụm dấm chua .
" Đã xuống chưa ?"
" Chưa ạ , vẫn còn ở đó . A a con sắp chết rồi ."
Quản lí phát hiện ra vẫn đề cũng tới giúp đỡ , cuối cùng không có cách nào đành đi bệnh viện .
Tâm trạng Cố Niệm bất an . Lúc bác sĩ lấy kẹp gắp xương ra , cô mới phát hiện lưng mình đã ướt nhẹp .
" Được rồi , mấy ngày nữa không được ăn đồ cay nhé ."
Cố Phán khóc : " Con không muốn ăn cá nữa ."
Cố Niệm ôm con : " Được , từ nay không ăn nữa ."
" Con muốn về nhà ."
Cố Niệm sợ hãi đến phát run , tâm trạng không cách nào khống chế .
Tống Hoài Thừa đứng trước cửa sổ , ngoài cửa sổ có một ngọn đèn .
Vừa rồi anh mới nhận được điện thoại của ngươi bạn làm cảnh sát gọi tới .
" Tôi tìm được người chú cần tìm rồi . Bọn họ đang ở thành phố S ."
Thành phố S , thì ra là thành phố S .
Thành phố D và thành phố S là hai thành phố gần nhau . Ai cũng không nghĩ Cố Niệm sẽ đến đó .
Tống Hoài Thừa nhớ mẹ Cố Niệm quê ở thành phố S . Anh xoa thái dương , có lẽ anh nên đến đó một chuyến .
Sau khi xác định tin tức của cô , sắc mặt anh cuối cùng cũng dịu đi .
Tang Vân Đồng mang theo con gái tới , thấy anh đứng ở kia vô cùng cô độc , bà có chút nghẹn ngào : " Hoài Thừa ..."
Tống Hoài Thừa khôi phục vẻ mặt , xoay người lại . Mẹ của anh không thay đổi gì mấy , vẫn luôn xinh đẹp . Ánh mắt rơi vào cô bé bên cạnh bà .
Đứa bé mười mấy tuổi , cao gầy . Tống Hoài Thừa phát hiện cô bé cùng mẹ khác cha có đôi mắt y hệt anh .
Cô bé đi đến : " Anh là anh trai em sao ? Mẹ nói anh bị thương , bây giờ anh khoẻ chưa ?"
Tống Hoài Thừa nhìn con bé , làn da trắng nõn , tóc dài đen nhánh mềm mại . Anh không trả lời .
Con bé nghiêng đầu nhìn về phía Tang Vân Đồng .
Tang Vân Đồng mở miệng : " Hoài Thừa , đây là con gái mẹ , tên mụ là Quả Quả . Con bé biết mẹ tới thăm con nên cũng muốn theo cùng ."
Đoá Đoá nhìn Tống Hoài Thừa lạnh lùng liền thở dài : " Có phải anh không thích em không ?" Đoá Đoá năm nay 12 tuổi , nhỏ nhất nhà , cả gia đình ai cũng yêu thương con bé .
Tống Hoài Thừa nhìn con bé , có chút do dự : " Chào em ."
Tang Vân Đồng thở dài , lúc tới đây bà có chút lo lắng .
Đoá Đoá gọi vang : " Anh trai ..."
Tống Hoài Thừa nhíu mày .
" Anh trai , khi nào anh khoẻ lại , anh có thể đưa em đi Bắc Kinh không ? Em muốn đến Vạn Lý Trường Thành ."
" Đoá Đoá , anh trai con cần nghỉ ngơi ."
Đoá Đoá nhún vai : " Vâng ạ ."
" Nghe nói người đâm con là Lục Diệp Thanh , bây giờ nó vẫn con bị giam , con định thế nào ?"
Tống Hoài Thừa ngước mắt nhìn bà , ánh mắt sắc bén là Tang Vân Đồng sửng sốt : " Chuyện này con sẽ giao cho luật sư giải quyết ."
Tang Vân Đồng tức giận : " Nó mà cũng dám làm con bị thương . Lần này nhất định không thể tha cho nó ." Ánh mắt bà tràn ngập tàn nhẫn .
Trong lòng Tống Hoài Thừa hơi lung lay .
Đoá Đoá bất mãn nói : " Mẹ , mặt mẹ thật đáng sợ ."
Sắc mặt Tang Vân Đồng trở nên dịu dàng : " Mẹ chỉ đang lo cho anh thôi , con phải cho nó thấy sợ hãi khi hại con ." Trong lòng Tang Vân Đồng mang theo sự hổ thẹn với đứa con trai này . Tính cách của Tống Hoài Thừa vốn lạnh nhạt , xa cách nhiều năm như vậy , bà biết mối quan hệ giữa bọn họ không còn cách nào cứu vãn được nữa . Nhưng nếu ai động đến con trai bà , chắc chắn bà sẽ không bỏ qua .
Đoá Đoá đột nhiên nghĩ đến điều gì đó : " Anh trai , chị dâu đâu ạ ?"
Tống Hoài Thừa nhìn con bé khó hiểu .
" Chính là chị gái mặc váy cưới xinh đẹp ấy , lúc em về sẽ nghĩ tìm chị ấy đi chơi ." Đoá Đoá có trí nhớ rất tốt , năm đó Tang Vân Đồng cho Đoá Đoá xem qua anh cưới của họ .
" Đoá Đoá , muộn rồi , ngày mau chúng ta lại thăm anh nhé , để cho anh con còn nghỉ ngơi ."
" Mẹ , hôm nay mẹ rất kì quái ." Đoá Đoá bất mãn cau mày .
Tang Vân Đồng thấy con gái có chút không vui liền nói : " Nghe lời nào . Không phải con muốn ăn bánh Mousse sao ? Bây giờ mẹ dẫn con đi mua ."
Rất nhanh con bé đã thoả thiệp .
Tống Hoài Thừa liền nhớ đến con gái mình , con bé cũng như vậy . Mua chút gì đó ngon cũng có thể dễ dàng dỗ dành . Bây giờ con bé thế nào ? Không biết có nhớ đến anh không ?
Rạng sáng ngày thứ hai , Tống Hoài Thừa không làm thủ tục xuất đã chạy đến thành phố S .
Trợ lí lái xe với tâm trạng lo lắng . Thân thể Tống Hoài Thừa như này có thể chịu được sao ? Anh ta liếc nhìn Tống Hoài Thừa ngồi đằng sau , hốc mắt của anh màu xanh đen , lộ ra sắc mặt tái nhợt . Như vậy có ổn không ? Ngộ nhỡ ...
Hơn 3 giờ , cuối cùng cũng đến nơi .
Tống Hoài Thừa đứng trước cửa ngôi nhà đơn hai tầng . Trong nhà treo đầy cây hồng vàng lấp lánh , các cành đều được ghép cong .
Trợ lí lo lắng : " Tống tổng , cơ thể ngài vẫn ổn chứ ?"
" Không sao ."
" Để tôi vào xem có người không ."
" Không cần . Để tôi ." Anh tiến lên gõ cửa sắt nhưng mãi không có người mở .
Gió lạnh thiu thiu thổi .
Lúc này có một bác gái đi ngang qua : " Cậu tìm người nhà này sao ?"
Tống Hoài Thừa gật đầu : " Ở đây có phải có hai mẹ con trẻ tuổi không ?"
" Đúng vậy . Cậu quan hệ gì với cô ấy ?"
" Cháu là chồng cô ấy ."
" À ." Bác gái cẩn thận đánh giá anh , lại nhìn chiếc xe , không giống tên lừa gạt : " Ừ , nhưng hai bọn họ ra ngoài từ sáng rồi ."
" Bác biết họ đi đâu không ?"
" Không biết . Cậu có thể gọi cho cô ấy mà ? Có phải cậu là tên lừa gạt không ?"
Tống Hoài Thừa cười khổ : " Chúng cháu cãi nhau , cô ấy không nhận điện thoại của cháu ."
" Vậy cậu cứ chờ đi ." Tống Hoài Thừa và bác gái đứng trò chuyện một lát . Đôi mắt trợ lí luôn theo dõi . Thường ngày luôn cao ngạo lạnh lùng như vậy , thì ra cũng rất giỏi nói chuyện phiếm .
Chốc lát lại thăm dò những việc làm hằng ngày của Cố Niệm .
Tống Hoài Thừa ngồi trong xe hơn nửa ngày , Cố Niệm vẫn chưa về .
Tâm trạng của trợ lí ngày càng thấp , nghĩ thầm hay cô ấy lại trốn rồi ?
Sắc mặt Tống Hoài Thừa ngày càng trắng , anh đưa đồng hồ đeo tay lên nhìn , đã 16:52 rồi . Mặt trời dần xuống núi , ánh chiều tà mệt mỏi rải vào trong xe .
" Cậu đi xung quanh đây ăn cơm đi , tiện tìm chỗ nghỉ ngơi luôn ."
" Tống tổng , vậy ngài sao ?"
" Tôi tiếp tục chờ , yên tâm đi , tôi không sao ."
" Sắc mặt của ngài rất xấu ."
Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Cậu đi đi , tôi muốn ở thêm lát nữa ."
Trợ lí làm việc chung với anh đã lâu nên rất hiểu tính anh .
Tống Hoài Thừa dựa người vào ghế ngồi , nửa tỉnh nửa mê , toàn thân mệt mỏi , đầu óc trống rỗng .
Đến tận lúc trời tối Cố Niệm và Phán Phán mới về , từ xa mờ mịt nhìn thấy chiếc xe đậu trước nhà .
" Có người ." Cố Phán nói .
Tống Hoài Thừa vì chống lại cơn buồn ngủ nên ngồi hút thuốc lá , trong hơi thở đầy mùi thuốc lá , mỗi hơi hít vào liền tỉnh táo thêm một phần nhưng vết thương lại nặng thêm một phần .
" Mẹ , là Tống Hoài Thừa ." Âm thanh của Cố Phán lộ ra vẻ kinh ngạc còn có một chút vui mừng .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...