Chấp Niệm - Dạ Mạn

Ở bệnh viện .

Ông Tống đứng ở cửa phòng cấp cứu , ông cứng đờ nhìn vào phòng phẫu thuật , hai mắt không chút ánh sáng . Người ông gầy trơ xương , bóng lưng đầy vẻ bi thương .

Ông đã mất con trai , chẵng lẽ bây giờ lại mất đi đứa cháu trai duy nhất sao ?

Lê Hạ đứng ngã rẽ hành lang , dường như hắn cũng không có dũng khí đi tới .

Cách mười mấy bước , Lê Hạ cảm thấy đời người của ông cụ là một con đường gian nan .

" Ông nội ..." Lê Hạ đau lòng mở miệng . Hành lang dài dằng dặc , vừa trống trải vừa im ắng .

Ông Tống ' ừ' một tiếng : " Tới rồi à ." Ông nheo mắt nhìn hắn , đáy mắt tràn đầy sự thất vọng .

" Cố Niệm đưa con gái đi rồi ." Hắn không đành lòng nói thêm gì nữa .

Ông cụ nhắm mắt lại , rất lâu không nói gì thêm . Một lúc sau ông mới mở miệng , giọng buồn bã : " Nói đi liền đi luôn ."

Lê Hạ cắn răng : " Để cháu đi tìm cô ấy , nhất định sẽ đưa cô ấy và con bé về ."

Ông cụ nặng nề thở dài : " Để bọn nó đi . Cố Niệm muốn được tự do , Hoài Thừa nó như bây giờ ..."

" Ông nội , Hoài Thừa sẽ không sao đâu ."

Vành mắt ông cụ ngập nước : " Thằng nhóc Hoài Thừa này sống cũng không dễ dàng , trong lòng ông thương nó nhưng lại không ngăn được nó . Đã nhiều năm như vậy còn tự tay cắt đứt thứ vui vẻ duy nhất ."

Lê Hạ nghẹn ngào : " Tất cả sẽ ổn thôi ."

Thời gian trôi qua từng phút .

Cửa phòng mở ra , bác sĩ từ bên trong đi tới .

Ông cụ tập tễnh tiến lên .

" Yên tâm đi , sáng mai sẽ tỉnh lại . Y thức sống rất mạnh ." Bác sĩ thở phào : " Ông cũng nhanh nghỉ ngơi đi ."

Ông Tống cảm kích nhìn bác sĩ : " Các vị vất vả quá ."

Khi Chu Hảo Hảo tới , Tống Hoài Thừa đã được đẩy vào phòng bệnh .

Lê Hạ nói : " Bác sĩ nói sáng mai sẽ tỉnh ."

" Vậy là tốt rồi ." Từ Hành nói .

Chu Hảo Hảo cắn môi , vẻ lo lắng cũng tan đi nửa .

Lê Hạ nắm tóc , trầm giọng nói : " Cố Niệm đi rồi ."

Từ Hành có chút kinh ngạc nhưng không lên tiếng .

Chu Hảo Hảo trầm mặc một cách khác thường .

" Không biết lúc Hoài Thừa tỉnh lại sẽ làm gì ." Lê Hạ bực bội : " Cố Niệm thật không có lương tâm ."


" Đó là lựa chọn của cô ấy , huống chi cô ấy và Hoài Thừa đã li hôn ." Từ Hành nói .

" Tình huống bây giờ giống nhau sao ? Cậu ấy sống chết còn chưa rõ ."

" Tôi đi về trước ." Từ Hành không biết phải nói thêm gì . Hắn nhìn Chu Hảo Hảo .

Chu Hảo Hảo né tránh ánh mắt hắn : " Đêm nay em ở lại đây ."

Mắt Từ Hành loé lên chút bất đắc dĩ .

Đêm đó Chu Hảo Hảo chăm sóc Tống Hoài Thừa . Tình yêu lúc còn chung đường , ai ai cũng sẽ cố chấp .

Như lời bác sĩ nói , tới sáng thứ hai Tống Hoài Thừa tỉnh lại . Anh giật giật ngón tay , chậm rãi mở mắt liền thấy bóng người nằm bên mép dường của anh . Anh vẫn chưa thích ứng được , trước mắt xuất hiện những tia sáng .

Anh không nhìn rõ người kia , mái tóc đen , dài mềm mại như thác nước xoã tung trên ga giường .

Anh hồi hộp bất an , sợ đây chỉ là ác mộng . Làm sao cô có thể ở đây được ?

Thế nhưng anh lại mơ hồ chờ mong , coi như cô thương hại anh cũng được . Là cô sao ? Trong giấc mơ , cô nói cô muốn đi , rời khỏi anh , sẽ không ở lại nữa .

Tống Hoài Thừa không mở miệng , sợ đánh thức cô , sợ cô sẽ biến mất .

Anh nuốt nước bọt , chỉ cảm thấy yết hầu như lửa đốt , nóng rực đến khó tả : " Niệm ... Niệm ..." Anh khàn giọng gọi . Anh cố hết sức di chuyển ngón tay , sức lực toàn thân đều bị rút cạn .

Chu Hảo Hảo nghe thấy động tĩnh liền bật dậy , cô nhìn anh , chất chứa nhiều cảm xúc , vừa kích động vừa lo lắng : " Hoài Thừa , cuối cùng anh cũng tỉnh rồi ."

Đôi mắt Tống Hoài Thừa dần yên tĩnh , anh dừng động tác , nằm tại chỗ , sự mong chờ trong nháy mắt vụt tắt .

" Em đi gọi bác sĩ ." Chu Hảo Hảo sờ khoé mắt .

Bác sĩ tới kiểm tra cho Tống Hoài Thừa : " Tình hình không tệ , nghỉ ngơi tốt chút là được ."

Tống Hoài Thừa nằm trên giường , đảo mắt nhìn quanh .

Chu Hảo Hảo cầm khăn bông thấm nước lau khoé miệng khô khốc của anh : " Anh thấy thế nào ? Có chỗ nào không thoải mái không ?"

Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Ông nội đâu ?"

" Mấy ngày nay ông luôn ở bệnh viện , thân thể có chút không chịu nỗi . Biết anh tỉnh lại , bác sĩ dặn hôm nay ông ở nhà nghỉ ngơi ." Chu Hảo Hảo nhìn anh .

Tống Hoài Thừa không nói gì , anh nhìn ra ngoài cửa sổ , không biết đang nghĩ gì .

Trời mưa .

Bầu trời u ám .

" Tôi hôn mê mấy ngày rồi ?" Anh hỏi .

" Hôm nay là ngày thứ tư . Em ... tất cả mọi người đều lo lắng cho anh ."

Tống Hoài Thừa nhếch miệng : " Hảo Hảo , cảm ơn em . Em cũng về đi ." Hô hấp của anh có chút dồn dập .


" Em không mệt ." Chu Hảo Hảo nói : " Để em giúp anh ." Giọng cô mang theo vài phần muốn khóc .

Mắt Tống Hoài Thừa lơ đáng rơi trên cổ cô ta , chỗ đó lộ ra vải băng màu trắng . Anh vẫn nhớ cô ta đang điều trị ở bệnh viện .

" Tôi buồn ngủ rồi ." Anh nhắm mắt lại .

Chu Hảo Hảo nhìn anh , lẳng lặng ngồi một bên .

Cứ như vậy ngồi suốt một tiếng .

Tống Hoài Thừa không ngủ . 4 ngày nay anh đã ngủ quá nhiều . Đến giờ mà Cố Niệm vẫn chưa xuất hiện , quả thật anh cũng đoán ra được .

Chu Hảo Hảo nhận điện thoại của mẹ , mẹ Chu mắng cô ta một trận rồi bắt cô ta nhanh chóng về nhà .

Chu Hảo Hảo bất đắc dĩ , nghĩ lại cũng nên trở về nhà tắm rửa .

Cô gọi y tá tới : " Nếu anh ấy tỉnh lại hãy nói cho tôi biết . Cảm ơn cô ."

" Được rồi , Chu tiểu thư ."

Sau khi Chu Hảo Hảo đi , Tống Hoài Thừa giãy giụa muốn ngồi dậy .

Y tá hoảng sợ : " Tống tiên sinh , anh không thể cử động , để tôi giúp anh nâng giường lên ."

Tống Hoài Thừa tựa nửa người ở đầu giường : " Tôi muốn gặp một người ."

Lê Hạ chỉ ngủ được 3 tiếng , nhận được điện thoại của Tống Hoài Thừa liền chạy đến . Mấy ngày nay hắn gầy đi trông thấy . Chờ Tống Hoài Thừa khoẻ lại , hắn phải nghỉ ngơi 1 tháng mới đuọc .

" Tinh thần không tệ ." Hắn nhìn Tống Hoài Thừa .

Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Có phải Cố Niệm đi rồi không ?"

" Hồng nhan hoạ thuỷ . Cậu có muốn biết cậu nằm ở đây như thế nào không ?" Lê Hạ hỏi .

Tống Hoài Thừa im lặng .

" Là Lục Diệp Thanh lái xe đâm vào cậu . Nói cho cùng đều do Cố Niệm hại ."

" Cô ấy đi đâu ?" Tống Hoài Thừa nặng nề hỏi , mặt vốn dĩ đã cắt không còn giọt máu , bây giờ lại càng thêm tái nhợt .

" Đi rồi ." Lê Hạ oán hận nói : " Bán cổ phần mà cậu cho cô ấy rồi cầm tiền đưa con gái đi rồi .

" Lúc nào ?"

" Sáng hôm qua ."

Tống Hoài Thừa nhắm mắt lại , nháy mắt đã mất hết chức năng ngôn ngữ . Trong phòng bệnh chỉ có âm thanh hô hấp của anh

Lê Hạ cuộn tay thành nắm đấm , nhìn bộ dạng của bạn mình trong lòng hắn càng thêm khó chịu . Bây giờ Tống Hoài Thừa là bệnh nhân , hắn cứ nói cho Tống Hoài Thừa biết sự việc thì có kích thích Tống Hoài Thừa không đây ?


Tâm trạng hắn rối bời , trong lòng đấu tranh không biết nên nói gì cho phải .

" Giúp tôi điều tra cô ấy đi đâu ." Tống Hoài Thừa mở miệng lần nữa .

Lê Hạ chỉ muốn đánh anh bất tỉnh , đúng là điên mà . Thế nhưng nghe giọng điệu kiên quyết của anh , Lê Hạ liền biết chắc anh sẽ không thay đổi ý định .

" Lúc tôi hôn mê , cô ấy đã đến thăm tôi ." Tống Hoài Thừa cố gắng nói : " Cô ấy đến nói với tôi cô ấy muốn đi , tôi cũng có cảm giác . Giống như trong mơ . Trong mơ tôi một mực đuổi theo cô ấy nhưng đến cuối vẫn không đuổi kịp ." Tròng mắt anh bao phủ sự u ám .

" Hoài Thừa , buông tay đi . Hai người căn bản không thể nào . Cô ấy không còn yêu cậu ." Lê Hạ khàn giọng nói : " Tội gì phải khổ như vậy ?"

Tội gì ?

Anh không cam tâm .

Anh mong muốn lại nhận được hạnh phúc từng có .

" Hoài Thừa , cậu yêu cô ấy sao ?" Lê Hạ hỏi .

Tống Hoài Thừa đau nhức ho mấy tiếng : " Tôi yêu cô ấy ." Anh chậm rãi nói : " Đúng vậy , tôi yêu cô ấy . Có lẽ từ lần cô ấy làm đổ canh lên người tôi , tôi đã thích cô ấy rồi ."

Cố Chu Đạo lại có thể nuôi dạy cô gái đơn thuần như vậy .

Tống Hoài Thừa không cam tâm , trong lòng như có một con quỷ độc ác kêu gào , khiến anh lại gây tổn thương cho cô .

Anh đã làm được .

Thế nhưng cũng tự huỷ hoại chính mình .

Ngoài cửa , một âm thanh lớn vang lên .

Bình hoa rơi xuống , mảnh vụn đầy đất . Chu Hảo Hảo thất thần đứng tại chỗ . Cô đã nghe được lời nói không tốt đẹp nhất trên thế giới này ... Anh yêu Cố Niệm ?

Tống Hoài Thừa không còn sức quan tâm đến tiếng động kia : " A Hạ , giúp tôi tìm cô ấy . Tôi thật sự mệt rồi , để tôi nghỉ một lát , còn có ông nội nữa ."

" Được ." Lê Hạ khôi phục sắc mặt , đi ra ngoài .

Chu Hảo Hảo hồn bay phách lạc đứng tại chỗ .

Lê Hạ rất thông cảm với cô ta .

Chu Hảo Hảo sụt sịt mũi . Cô ta vừa đi mua bó hoa bách hợp , thang máy đầy ắp người , cô ta muốn nhanh chóng lên tầng nên ôm bình hoa đi thang bộ lên tầng 13 .

Nhưng cô lại nghe được anh nói anh yêu Cố Niệm .

Sự phẫn nộ trên mặt Lê Hạ cũng biến thành bất đắc dĩ : " Hảo Hảo , đi cùng đi ."

Trán cô ta đầy mồ hôi , né mặt trống rỗng : " Anh ấy không cam tâm , tôi cũng không cam tâm ."

Lê Hạ nhíu mày , hắn kéo cô , đưa cô về nhà .

Nhà họ Chu đối với bạn của Tống Hoài Thừa đương nhiên cũng không thân thiện . Lê Hạ bị coi như không khí , hắn cũng không để trong lòng . Nhanh đến chỗ xuất nhập cảnh tìm người .

Rất nhanh hắn tra ra được Cố Niệm mua vé máy bay đi Anh . Hắn thở phào , cho người tiếp tục thăm dò .

Nhưng không được thuận lợi như vậy , Cố Niệm mua vé máy bay đi Anh nhưng cô lại không lên chuyến máy bay kia .

Tống Hoài Thừa rất phối hợp với bác sĩ , thân thể ngày càng hồi phục , nhưng người càng thêm trầm mặc .

Lê Hạ từ công ty sang thăm hắn . Y tá chính đang bôi thuốc cho anh , xương bả vai của anh có vết thương dài chừng 8cm , nhìn thấy mà giật mình


" Tra được những gì rồi ?" Tống Hoài Thừa hỏi .

Lê Hạ thở dài : " Cô ấy cố ý che mắt thiên hạ . Còn tìm gì nữa ?"

" Tìm tiếp ." Tống Hoài Thừa nói .

" Cậu tính xử lí Lục Diệp Thanh như thế nào ?" Lê Hạ hỏi : " Luật sư Phương nói đây là luật cố ý đả thương người , vì thế ở tù 7 đến 8 năm đều được ."

Ngực Tống Hoài Thừa dường như thắt lại : " Ừ , để luật sư Phương xử lí đi ." Anh dừng một chút : " Coi như xong rồi ..."

" Cái gì ? Cậu có thể coi như xong rồi ? Cái tên kia đối xử với cậu như vậy mà cậu chỉ làm đơn giản vậy ?" Lê Hạ kích động nói .

Tống Hoài Thừa trầm mặc một chút : " Không phải , tôi muốn gặp hắn ."

" Chờ cơ thể cậu tốt hơn một chút rồi đi ."

Lúc ông Tống đến thăm Tống Hoài Thừa thì Tống Hoài Thừa đang nhìn điện thoại .

Mắt anh trong vụ tai nạn bị va đập , bác sĩ nói trong thời gian này không cho anh nhìn điện thoại . Anh thừa dịp không có y tá nên nhìn trộm . Có lẽ y tá mới tới nói chuyện và làm việc đâu ra đấy : " Tống tiên sinh , nên nghỉ ngơi rồi ."

" Tống tiên sinh , bây giờ anh không thể thường xuyên nhìn điện thoại ."

Hồi học đại học , Cố Niệm cũng có dáng vẻ như vậy .

Anh nhớ có lần vào mùa đông , anh và bạn cùng bàn chơi bóng rổ nên mặc áo ngắn tay và quần đùi , đêm về liền bị sốt . Hôm sau hai người hẹn nhau đi xem phim .

Kết quả , xem phim được một nửa , Cố Niệm phát hiện anh bị sốt liền đưa anh đến bệnh viện .

Bác sĩ đo nhiệt độ , sốt tới 40 độ , bị cảm cúm mà sốt .

Cố Niệm phớt lờ không để ý đến anh , trách anh không biết quý trọng bản thân .

Truyền hết một bình nước anh đã muốn đi toilet . Vừa đứng dậy , Cố Niệm nhìn thấy liền xị mặt giúp anh cầm cái bình , còn xin chú bên cạnh giúp đỡ một chút .

" Chú , làm phiền chú cùng đi toilet với cháu được không ạ ?"

Tống Hoài Thừa xấu hổ .

Chú đó rất nhiệt tình : " Được , chàng trai , chị của cậu đối xử với cậu tốt thật đó ."

Cố Niệm ngẩn người , cô chỉ làm tóc xoăn một chút thôi mà .

Tống Hoài Thừa cười : " Chú ơi , cô ấy là bạn gái cháu ."

" Ôi , hai người thật có tướng vợ chồng đó ." Chú kia nghiêm túc nói .

Sau khi trở về , Cố Niệm luôn chăm chú nhìn anh uống thuốc . Tống Hoài Thừa không thích uống thuốc nên cơn ho cứ kéo dài . Lúc đó ngày ba bửa Cố Niệm đều rất để ý . Vừa giày vò nhưng cũng vừa quan tâm anh .

Thật ra lúc đó hai người rất hạnh phúc . Bây giờ , cuối cùng cô cũng mặc kệ sống chết của anh .

" Nhìn gì vậy ?" Ông Tống hỏi .

Tống Hoài Thừa đưa điện thoại cho ông xem .

" Niệm Niệm để tóc thẳng vẫn đẹp nhất ." Ông cụ nói .

Tống Hoài Thừa không nói gì .

Ông cụ nhìn anh : " Hoài Thừa , hôm nay ông tới đây muốn nói với con vài chuyện về Lục Diệp Thanh ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui