" Đứa con nào ?" Vẻ mặt anh hoang mang .
Cố Niệm nghĩ anh thật sự say rồi : " Anh dám làm mà không dám nhận ? Cũng không biết tại sao Chu Hảo Hảo lại thích anh nữa ."
Tống Hoài Thừa nhăn mặt : " Em nói linh tinh gì vậy ?"
Cố Niệm nhún vai : " Hai người cũng đã chuẩn bị kết hôn , có con thì có gì lạ ? Tôi chỉ tò mò , anh định xử lí đứa con này như thế nào ? Vừa kim ốc tàng kiều (*) , lại vừa để Chu Hảo Hảo sinh con , đúng là phúc tề gia ."
(*) Dùng chỉ ngôi nhà đẹp , sang trọng , bên trong cất giấu người tình .
Khuôn mặt Tống Hoài Thừa lạnh xuống , anh nắm chặt tay : " Em nói đứa trẻ là của anh ?" Đôi mắt anh trầm xuống .
Cố Niệm đảo mắt không nhìn anh .
Trong lòng Tống Hoài Thừa dậy sóng , một lúc sau anh mới bình tĩnh lại : " Không có khả năng ." Tiếng nói của anh trầm thấp : " Sao có thể là con của anh được ?" Anh lẩm bẩm nói .
Cố Niệm xoay mặt nhìn anh : " Không phải của anh ? Vậy thì của ai ? Chẳng lẽ hiện tại anh không thể có con được ?" Cô nhìn anh từ trên xuống dưới .
Tống Hoài Thừa phiền não : " Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh . Đưa con kia khẳng định không phải con của anh . Anh cam đoan với em ."
Cố Niệm kéo tay , anh càng nắm chặt : " Chẵng lẽ anh cũng cho cô ta uống thuốc ?"
Tống Hoài Thừa càng thêm đau đầu : " Không phải ."
Tống Hoài Thừa cúi đầu : " Anh chưa từng chạm vào cô ấy ." Anh xấu hổ cào tóc : " Em có nghe thấy không ? Cố Niệm , anh chưa từng chạm vào cô ấy . Điều này khá ít người biết ."
Cố Niệm giật mình , cả người như bị sét đánh .
Nếu đã nói thì dứt khoát nói hết ra . Giọng Tống Hoài Thừa khàn khàn : " 1 năm trước anh chấp nhận đính hôn với cô ấy . Lúc đó giữa hai người cũng không xảy ra chuyện gì ." Ánh mắt nóng rực của anh thẳng tắp nhìn cô .
Trong lòng Cố Niệm rối bời , cô cụp mắt : " Anh không cần giải thích với tôi . Chuyện của anh và cô ta không liên quan đến tôi . Mong anh buông tay ."
Tống Hoài Thừa chậm rãi buông tay ra . Cố Niệm xoay người , từng bước về phòng .
Ngày hôm sau Tống Hoài Thừa ngủ thẳng đến 8 giờ mới dây . Lúc anh tỉnh dậy , trong nhà yên lặng đến mức lạnh lẽo .
Anh không xỏ dép đã chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ , tối hôm qua anh suy nghĩ suốt một đêm , vẫn quyết định nói rõ ràng với Cố Niệm .
Nhưng trong nhà không có bóng dáng của Cố Niệm và con gái .
" Cố Niệm ... Cố Niệm ..." Anh lớn tiếng gọi .
Dì Triệu nghe thấy tiếng thì đi tới : " Tiên sinh ?"
" Phu nhân đâu ?" Tống Hoài Thừa hỏi .
" Phu nhân đưa Phán Phán đi nhà trẻ rồi , cô ấy bảo muốn làm quen với hoàn cảnh một chút ."
Tống Hoài Thừa nhìn thời gian , xoay người về phòng thay quần áo . Anh lái xe đến nhà trẻ .
Đúng thời điểm đưa đón nên cổng tấp nập cha mẹ và con cái .
Anh ngồi trên xe , nghĩ nghĩ rồi gọi điện cho Cố Niệm .
Cố Niệm đưa Phán Phán vào lớp . Trên hành lang rất nhiều cha mẹ đưa con đi học , tất cả đều tràn đầy hạnh phúc .
Không thể không nói , Tống Hoài Thừa tìm được nhà trẻ có điều kiện thật sự quá tốt .
Phán Phán rất thích , quả thực vô cùng không muốn rời đi .
Cố Niệm vừa chuẩn bị đưa Cố Phán đi gặp cô giáo mới thì điện thoại của Tống Hoài Thừa gọi tới : " Alo ..."
" Sao em còn chưa ra ?"
Cố Niệm nhíu mày : " Đưa Phán Phán đi gặp cô giáo ."
" Chờ anh một chút , cha mẹ đều ở đấy thì tốt hơn ." Anh nghĩ rồi nói .
" Tuỳ anh ."
Cố Niệm và cô giáo chào hỏi lẫn nhau , cô giáo để Phán Phán làm quen với bạn bè , Cố Phán cũng do dự .
" Cố Phán dường như rất hướng ngoại ." Cô giáo nói .
Cố Niệm lắc đầu : " Cô giáo Trương , Phán Phán mở miệng nói chuyện hơi muộn , gần đây mới mở miệng nói chuyện . Về sau làm phiền cô rồi ."
" Ra vậy . Về sau chúng tôi sẽ chú ý hơn . Tình huống này tôi đề nghị con bé chơi đùa với các bạn nhiều hơn , trẻ nhỏ muốn phát triển ngôn ngữ thì cần có hoàn cảnh mà chính bản thân tạo ra ."
Cố Niệm gật đầu : " Tôi biết , cảm ơn cô ."
Lúc này Tống Hoài Thừa vội đi tới , anh vươn tay : " Xin chào , cô giáo Trương , tôi là cha của Phán Phán ."
Tống Hoài Thừa làm cho cô giáo không biết làm sao : " Xin chào ."
Cố Niệm tới bên cạnh con gái . Cố Phán đùa nghịch đến mức quên trời đất : " Mẹ ơi , mẹ ăn đi ..." Đều là một ít đồ chơi , hiện tại Cố Phán tự nấu cơm , cũng coi như có chút hương vị .
Cố Niệm há miệng ăn một miếng .
Cố Phán cười khanh khách , lại tiếp tục trò chơi .
Tống Hoài Thừa nói chuyện với cô giáo khoảng nửa tiếng , vẻ mặt vừa chăm chú lại nghiêm túc .
Trên đường về Tống Hoài Thừa giải thích nói : " Cô giáo Trương là nghiên cứu sinh tốt nghiệp . Phán Phán ở lớp cô ấy anh cũng không lo lắng , cô ấy nghiên cứu ngôn ngữ trẻ nhỏ . Vừa rồi nói chuyện với cô ấy , anh cảm thấy rất có đạo lí ."
Cố Phán đột nhiên mở miệng : " Mẹ , mấy thứ đồ chơi kia con thích lắm ."
Cố Niệm ' à' một tiếng : " Chờ con đi nhà trẻ là có thể chơi rồi ."
Cố Phán mở to mắt nhìn , hàm ý là con cũng muốn có một cái đó . Cố Niệm không để ý .
Nhưng Tống Hoài Thừa lại quan tâm , sau khi đưa bọn họ về anh không lên tầng : " Anh đi ra ngoài một chút ."
Anh có giải thích hay không cũng vậy , hai mẹ con cũng quan tâm đến anh .
Tống Hoài Thừa đến cửa hàng gần nhà , nhanh chóng mua một bộ búp bê gia đình được làm như thật . Lập tức nhân viên cửa hàng giúp gửi đồ về .
Cố Phán mở to mắt nhìn bộ đồ chơi : " Oaaaa ."
Cố Niệm mấp máy khoé miệng , lạnh lùng nhìn , liền đến thư phòng .
Tống Hoài Thừa và Cố Phán bắt đầu chơi . Tống Hoài Thừa phát hiện Cố Phán rất thông minh , chỉ thấy bé cầm bản vẽ tranh trong chốc lát liền tìm được thứ cần tìm .
Chỉ nửa tiếng đã ghép xong .
Cố Phán đứng một chỗ , che miệng cười .
Trong lòng Tống Hoài Thừa tràn ngập vui vẻ , cảm giác như làm được việc lớn .
" Phán Phán , thích không ?"
Cố Phán gật đầu , lại mở to mắt nhìn anh : " Cảm ơn ." Con bé dừng một chút : " Tuy rằng chú mua đồ chơi cho tôi nhưng tôi sẽ không đứng về phía chú đâu ."
Thật là nhóc quỷ , Tống Hoài Thừa vừa tức giận vừa buồn cười .
" Cha đã mua thì không cần nói cảm ơn ." Giọng nói của anh dịu dàng , tuy trong lòng có chút khó chịu vì con gái khách khí với mình , nhưng hiện tại có thể thoã mãn nguyện vọng của con bé là tốt rồi . Nâng tay xoa tóc con bé , mềm mại như tơ lụa .
Cố Phán bỗng nhiên cười với anh , quay đầu đi chơi . Tống Hoài Thừa chìm đắm trong nụ cười ấy , trong nháy mắt tựa như ăn mật đường .
Anh đột nhiên hiểu được vì sao trên đời này con người phải sinh con dưỡng cái , không phải chỉ vì truyền thừa . Có lẽ chính là vì làm cho người ta cảm nhận được sự tốt đẹp của tình cảm giữa cha mẹ và con cái .
Tâm trạng Tống Hoài Thừa sung sướng đi vào văn phòng , Cố Niệm đang đọc sách .
Ánh mặt trời chiếu vào thư phòng , giống như phú thêm một lớp màn mềm mại . Cố Niệm nằm trên ghế quý phi , vẻ mặt thản nhiên .
Cố Niệm phát hiện ra anh , cô ngồi dậy để sách xuống .
Tống Hoài Thừa sờ mũi : " Buổi tối anh phải tham gia buổi tiệc , sẽ về muộn một chút ."
Khoé mắt Cố Niệm giật giật : " Anh không cần nói với tôi ."
" Anh chỉ hi vọng chúng ta sống chung thật tốt , cho dù không phải vợ chồng cũng có thể như bạn bè . Anh nghe cô Trương nói , tình cảm giữa cha mẹ đối với sự trưởng thành của con cái có ảnh hưởng rất lớn , Phán Phán lại rất nhạy cảm ..." Tống Hoài Thừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Cố Niệm .
Cố Niệm kìm chế sự tức giận : " Anh là người không có tư cách ở trước mặt tôi nói những lời này ."
" Anh biết , cho nên anh đang muốn sửa chữa ." Anh chậm rãi nói .
Trước khi ra ngoài , Tống Hoài Thừa thay một bộ tây trang màu đen , vô cùng có khí chất .
Đây là sinh nhật của người bạn lúc anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp , đêm nay khách đều là ngươi có uy tín trong giới thương nhân . Người Chu gia đương nhiên cũng đến .
Tống Hoài Thừa cầm ly rượu ngồi một góc .
Chu Hảo Hảo mặc chiếc váy màu xanh ngọc , dưới chân là đôi giày cao gót tám phân , cô ta vẫn luôn rực rỡ như vậy . Vừa xuất hiện đã không ít đàn ông rục rịch , muốn tìm cơ hội đến gần .
Tống Hoài Thừa híp mắt , ánh mắt dừng trên bụng cô ta .
Lê Hạ trêu ghẹo : " Sao vậy ? Luyến tiếc à ? Ánh mắt chỉ chăm chú nhìn cô ấy ."
" Biến đi ." Tống Hoài Thừa tức giận nói .
" Thật ra so với vị kia nhà cậu , Hảo Hảo nữ tính hơn , khí chất cũng tao nhã ." Lê Hạ bình luận .
Tống Hoài Thừa không trả lời .
" Đó là con gái Chu gia sao ? Thật xinh đẹp ."
" Xinh đẹp có ích gì ? Còn không phải bị ngươi ta đá sao ?"
" Sao lại thế ?"
" Cô không biết gì sao ? Tin tức nóng hổi suốt thời gian dài mà . Vị hôn phu kia có con gái , vì con gái mà chia tay cô ta ."
" Aizz . Đàn ông đúng là chỉ giỏi chơi bời . Con gái Chu gia cũng thật đáng thương ."
" Còn không phải sao . Trươc đó vài ngày còn nằm viện . Cô nói xem , tại sao bây giờ tiểu tam lại không biết xấu hổ như vậy chứ ?"
Tống Hoài Thừa từ chỗ tối đi tới , hai phu nhân kia thấy anh liền cả kinh , sắc mặt liền xẩu hổ , nhanh chóng kéo nhau đi .
" Hai vị xin chậm đã ." Tống Hoài Thừa lên tiếng : " Con gái của tôi không phải con riêng , là vợ trước của tôi sinh . Sau này chúng tôi mở tiệc , nếu hai vị có thời gian hoan nghênh đến ."
" Được ." Hai người kia trả lời rồi vội vàng rời đi .
Chu Hảo Hảo chậm rãi đi về phía này , cho tới lúc đi qua cô hai người kia vẫn thì thầm to nhỏ .
Cuối cùng Chu Hảo Hảo cũng đứng trước mặt bọn họ , sắc mặt bình tĩnh như thường .
Lê Hạ vội vàng tránh đi : " Tôi đi lấy rượu ."
Chu Hảo Hảo nhìn anh , ánh mắt dần thay đổi , vừa u oán lại tràn ngập bi thương : " Hoài Thừa ..."
Tống Hoài Thừa nhấp ngụm rượu : " Hảo Hảo , em mang thai sao ?" Giọng nói không có chút cảm xúc gì .
Chu Hảo Hảo không nghĩ anh sẽ hỏi điều này , trong nhất thời sắc mặt liền thay đổi .
" Là con của ai ?" Tống Hoai Thừa hỏi .
Chu Hảo Hảo cắn khoé môi : " Cố Niệm nói cho anh ?" Cô ta nhếch mép : " Hai người hoà thuận rồi sao ?" Cô ta rối rắm : " Anh cũng thấy đấy ."
Ánh mắt Tống Hoài Thừa trong trẻo nhưng lạnh lùng : " Hảo Hảo , đối với chuyện từ hôn tôi thực sự có lỗi . Nhưng tại sao em lại lừa gạt Cố Niệm ?"
" Vì sao ?" Chu Hảo Hảo cười nhạo : " Bởi vì em không muốn hai người ở bên nhau , bởi vì em yêu anh . Anh còn hỏi em vì sao ?"
Tống Hoài Thừa thở dài : " Về sau đừng làm như vậy , đối với thanh danh của em cũng không tốt ."
" Em còn có thanh danh gì nữa , người phụ nữ bị bỏ rơi ?" Cô ta nắm chặt tay : " Như anh thấy , không có con , em chỉ lừa cô ta , kẻ ngốc kia lại tin thật sao ? Em đang nghĩ không biết có phải hai người cãi nhau không nữa ?"
Tống Hoài Thừa trầm mặc : " Tôi sẽ giải thích rõ ràng ." Anh quả thật rất áy náy với Chu Hảo Hảo , nhiều năm làm bạn , anh cũng không muốn tình trạng trở nên như thế này .
Lê Hạ và Từ Hành đứng ở một bên : " Hoa đào của Hoài Thừa làm cho tôi thật sự hâm mộ ."
Từ Hành im lặng .
" Nhưng tôi cũng rất lo lắng cho cậu ta , ngươi Chu gia đã tuyên bố bên ngoài , công ty bộn bề đều là địch . Từ Hành , cậu thử nói xem ?"
" Cậu ta sẽ xử lí ổn thoả ." Từ Hành trả lời .
" Cậu đừng lúc nào cũng nghiêm mặt như thế . Hãy bỏ qua mọi chuyện đi . Nếu cậu thích Chu Hảo Hảo thì bây giờ theo đuổi cô ấy đi ." Lê Hạ thoải mái nói .
Từ Hành nghiêm mặt lắm : " Đây là chuyện của tôi , không cần cậu quan tâm ." Nói xong hắn cũng không để ý tới Lê Hạ nữa .
Lê Hạ nhìn bóng dáng của hắn , nhún vai . Một đám người dính vào tình yêu đều điên hết rồi .
Mẹ Chu nhìn thấy con gái và Tống Hoài Thừa nói chuyênn , lát sau liền kéo cô ta đi : " Con còn tìm cậu ta làm gì nữa ? Chưa đủ mất mặt à ?"
Tống Hoài Thừa nghe thấy thế , mi tâm liền nhíu lại .
Bởi vì đang trong tiệc ngươi khác nên Chu gia có tức giận vô cùng , cũng chỉ có thể nhẫn nhịn . Nếu như bình thường thì mẹ Chu đã sớm xông lên mắng người rồi . Mẹ Chu là người nóng tính , đối với việc này đương nhiên sẽ không bỏ qua .
" Nếu con còn muốn lập gia đình thì không được dây dưa với cậu ta . Tự con mở to hai mắt mà nhìn đi , hôm nay có rất nhiều người đến đây , bọn họ còn tốt hơn Tống Hoài Thừa . Hảo Hảo , con đừng hồ đồ nữa ." Mẹ Chu tức giận .
Chu Hảo Hảo chua xót cười : " Mẹ , con không cam lòng . Vì sao Cố Niệm có thể dễ dàng chiếm được anh ấy ? Vì sao ? Con yêu anh ấy như vậy ." Nước mắt cô ta rơi xuống : " Con yêu anh ấy chắc chắn không ít hơn so với Cố Niệm ."
Tình yêu sao có thể lấy ít nhiều ra để so sánh ?
Mẹ Chu vội che miệng cô ta : " Để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa ? Đừng khóc , có mẹ ở đây ." Ánh mắt mẹ Chu trở nên lạnh lẽo : " Con yên tâm , mẹ sẽ phát tiết cơn giận này thay con ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...