Tống Hoài Thừa chìm trong hối hận vô tận .
Căn phòng to như vậy , anh ngồi một mình trên sofa , cúi thấp đầu . Tiếng khóc của Cố Niệm không ngừng quanh quẩn trong đầu anh .
Nặng nề , áp lực , đau khổ , sợ hãi .
Anh đột nhiên nhớ đến ngày anh và Cố Niệm kết hôn . Buổi tối đó rất đẹp , mọi thứ đều do Cố Niệm tỉ mỉ lựa chọn , tựa như giấc mơ .
Cô nói cô muốn lưu lại một hồi ức tươi đẹp nhất .
Tống Hoài Thừa cũng uống rất nhiều rượu , đó là lần anh uống nhiều nhất từ khi chào đời . Bởi vì đáy lòng anh cũng rất vui vẻ .
Cuối cùng còn mười bàn mời rượu , Cố Niệm đành cản rượu lại .
Mọi người thi nhau cười lớn .
Đáy mắt Tống Hoài Thừa ấm áp . Cố Niệm đối xử tốt với anh cũng không che dấu .
Sau đó Từ Hành hỏi anh , vì sao phải là Cố Niệm ?
Có lẽ sau khi cha Tống qua đời , sau khi Tống Hoài Thừa gặp Cố Niệm mới trở nên giống người bình thường . Không hề lão luyện , trầm ổn , sẽ tức giận , sẽ vui vẻ .
Có đôi khi anh nghĩ , nếu buổi tối hôm đó anh không uống rượu , không đi toilet , có thể anh và cô sẽ không như bây giờ .
Một đêm kia đã in sâu vào trí nhớ anh .
Ánh đèn toilet mờ ảo , hai người đang nói chuyện .
" Lão Cố , anh không lo lắng sao ?"
" Nhiều năm như vậy , khi đó cậu ta còn nhỏ , có lẽ cũng không biết ."
" Không sơn nhất vạn chỉ sợ vạn nhất . Tống Hoài Thừa khôn khéo hơn cha cậu ta rất nhiều ."
" Niệm Niệm thích cậu ta , tôi có thể làm sao bây giờ ? Quên đi , tôi có lỗi với cha cậu ta , nửa đời sau sẽ chiếu cố cậu ta thật tốt . Nói một cách công bằng , tôi cũng rất thích chàng trai này ."
Tống Hoài Thừa tỉnh rượu hơn một nửa , sắc mặt tái nhợt .
Lúc Cố Niệm tìm được anh , anh đang ở hành lang hút thuốc , mùi thuốc lá càng làm anh thêm tỉnh táo .
" Có phải bị đau đầu không ? Đều do bọn họ , sao có thể để anh uống nhiều như vậy . Em bảo Hủ Hủ đi mua thuốc ." Cố Niệm mặc áo cưới xúng xính , trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ảo não .
Tống Hoài Thừa nhìn cô , trong lòng trăm chuyển ngàn quay . Vì sao lại là em ? Vì sao lại để tôi biết tất cả ?
Vì sao ?
Đây là cảm giác từ thiên đàng rơi xuống địa ngục sao ?
Cố Niệm thấy anh nhìn chằm chằm mình , cô thẹn thùng cười , nâng tay sờ mặt mình : " Có phải hôm nay em rất đẹp không ?" Cô nháy mắt mấy cái .
Tống Hoài Thừa ôm cô vào lòng , mạnh mẽ siết chặt , giống như giây tiếp theo cô sẽ biến mất . Cái ôm kia làm cho Cố Niệm hít thở không thông : " Hoài Thừa ..." Giọng nói cô có chút ngượng ngùng .
Tống Hoài Thừa tựa vào cổ cô , rối rắm , đau khổ lại không cam lòng .
Sau một lúc lâu , sắc mặt anh dần khôi phục : " Đi tiễn khách thôi ."
Cuộc sống của anh và cô trong 2 năm hôn nhân , không ai biết được anh đã trải qua những gì . Kết hôn năm thứ nhất , anh làm việc điên cuồng để đầu độc chính mình .
Cố Niệm nói muốn có con , anh lại nói để một năm nửa đi , hiện tại không thích hợp .
Cố Niệm mất mát : " Hoài Thừa , sinh sớm một năm dáng người mới có thể khôi phục nhanh được ." Tống Hoài Thừa trầm tư , cô lại nói : " Được rồi , sang năm chúng ta nhất định phải sinh . Cha mẹ em nói tốt nhất chúng ta nên sinh hai đứa . Một đứa theo họ anh , một đứa theo họ em ."
Lồng ngực Tống Hoài Thừa tràn ngập chua xót . Anh nắm chặt tay , khẽ run rẩy .
Hiện giờ anh đã trở thành kẻ tiểu nhân đê tiện .
Ước định 3 năm Cố Niệm không trực tiếp chấp nhận anh .
Đêm nay là đêm thâm trầm lại ưu thương .
Cố Niệm nhìn Phán Phán ngủ say trên giường , ánh mắt trống rỗng . Cô không buồn ngủ . Phán Phán cuộn mình ở cuối giường , đó là tư thế thiếu cảm giác an toàn .
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Phán Phán . Hôm nay con bé thật sự sợ hãi , sự bất an bao phủ con bé .
Gió đem gào thét bên ngoài cửa sổ . Cố Niệm ngủ không quen .
Đúng lúc cô nghe tiếng bước chân ngoài cửa , tóc gáy dựng lên tràn ngâp cảnh giác . Cũng may tiếng bước chân rất nhanh biến mất .
Cố Niệm thở phảo , nhìn thời gian , đã hơn 1 giờ sáng rồi .
Phán Phán bất an khóc thút thít .
Cố Niệm theo thói quen trấn an , nhưng lúc này , ngược lại con bé càng khóc to hơn .
" Mẹ , đừng bỏ con ." Phán Phán tỉnh lại nói .
Cố Niệm giật mình .
Phán Phán mãnh liệt cầm lấy tay cô , Cố Niệm mới cảm nhận được con bé lại có sức lực lớn như vậy .
" Mẹ , đừng bỏ con ." Phán Phán lặp lại lần nữa .
Lúc này Tống Hoài Thừa mở cửa ra chạy vào : " Làm sao vậy ?" Đầu tóc anh lộn xộn , trên người còn mặc bộ đồ ban ngày . Anh đi chân trần vào : " Sao Phán Phán lại khóc ?"
Cố Niệm không để ý anh , khẽ cam đoan với Phán Phán : " Mẹ vĩnh viễn không bỏ con , mẹ hứa ." Cô giơ tay lên , lặp đi lặp lại .
Cố Phán còn đang khóc .
Tống Hoài Thừa đứng một bên , anh cắn môi , cũng cam đoan nói : " Cha cũng sẽ không bỏ con ."
Ước chừng hơn nửa tiếng , Phán Phán mới ổn định tâm trạng . Cố Niệm vẫn ôm con bé , không dám động đậy . Tống Hoài Thừa nhìn hai người : " Hồi trước Phán Phán cũng như vậy sao ?"
Vốn tưởng rằng cô sẽ không trả lời vấn đề của anh , nhưng cô lại mở miệng : " Không phải ."
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa vui sướng .
" Bị người lạ kích thích nên con bé mới sợ hãi ." Cố Niệm dội thẳng chậu nước lạnh xuống .
Tống Hoài Thừa thất thần : " Anh đi rót nước ."
" Không cần ." Cố Niệm cự tuyệt .
Tống Hoài Thừa đứng ở cửa : " Vậy em cũng nghỉ ngơi sớm một chút ."
Cố Niệm cả đêm không ngủ , sáng hôm sau cô mang khuôn mặt tái nhợt xuất hiện ở bàn cơm , Tống Hoài Thừa nhìn thấy thì hoảng hốt . Anh không dám bước lên phía trước .
Thời gian giống như trở lại nhiều năm trước , vào buổi sáng , cô cũng làm bữa sáng rồi chờ anh rời giường .
Ánh mặt trời chiếu vào mặt bàn , lưu lại tia ánh sáng ấm áp nhu hoà .
" Tống Hoài Thừa , chúng ta nói chuyện ." Cô nói không mềm mại giống như ngày xưa .
Tống Hoài Thừa hơi nhăn mày , ngồi ở vị trí đối diện . Anh đan mười ngón tay vào nhau , lẳng lặng nhìn cô : " Em nói đi ."
" Tôi đáp ứng yêu cầu tôi qua của anh ."
Hô hấp của Tống Hoài Thừa trở nên khác thường .
" Nhưng ..." Khuôn mặt Cố Niệm sa sầm : " Tôi có 3 điều kiện ."
Không khí trở nên đông cứng .
Cách một mét nhưng dường như anh không thấy rõ mặt cô .
Chỉ là mơ hồ cảm nhận được , đôi mắt kia dường như chợt loé lên , cô vẫn duy trì vẻ mặt căng thẳng : " Thứ nhất , giúp cha tôi trả hết nợ ."
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa không thay đổi .
" Thứ hai , tôi đồng ý ở bên cạnh anh nhưng chúng ta không phải vợ chồng , trong 3 năm anh không thể đụng vào tôi ."
Đôi mắt anh dần trở nên rõ ràng , anh thấy rõ mặt cô , vẻ mặt trở nên kiên trì : " Thứ ba ?"
" Thứ ba , 3 năm sau đường ai nấy đi , anh tuyệt đối không thể dây dưa ."
Tống Hoài Thừa suy tư .
Cố Niệm nghiêm mặt , âm u nhìn anh , khoé miệng mang theo nụ cười quỷ dị : " Đây là điều kiện của tôi . Nếu anh không đáp ứng , tôi dù bò cũng phải bò đi ."
Tống Hoài Thừa trở nên mất sức sống , đáy mắt Cố Niệm tuyệt vọng nhìn anh . Anh nắm chặt tay , thậm chí có chút sợ hãi .
" Được ."
" Anh phải thề ." Cố Niệm ép sát : " Nếu anh còn dây dưa với tôi , con anh sẽ bị bệnh tật dày vò ." Cố Niệm nói rõ ràng từng chữ .
Nói xong Tống Hoài Thừa bật dậy : " Không được , vì sao lại lôi con mình ra thề ? Đây là chuyện giữa anh và em , anh dùng bản thân mình để thề ."
Cố Niệm ngoảnh mặt làm ngơ : " Tôi có thể dùng mạng mình trả nợ cho cha ." Cái loại chết không sờn này lại tràn đầy tuyệt vọng , làm cho anh thấy sợ .
Tống Hoài Thừa đau khổ : " 3 năm sau anh và em đường ai nấy đi , nếu anh lại dây dưa , con anh sẽ bị bệnh tật dày vò cả đời . Cố Niệm , được chưa ?" Từng chữ anh nói ra vừa nặng nề vừa bi thương .
Cố Niệm không nói gì .
Tống Hoài Thừa kìm chế không tức giận : " Cố Niệm , em hận anh cũng đừng liên luỵ đến con ."
Cố Niệm cười : " Không . Tôi không hận anh . Tôi thật sự hi vọng chưa từng quen biết anh ."
Tống Hoài Thừa nhìn cô , rốt cuộc đành căn răng : " Được ! Như vậy từ nay trở đi chúng ta lại quen biết nhau lần nữa ." 3 năm , cũng tốt . Nếu trong 3 năm anh có thể làm lại tất cả , như vậy cũng không tính phạm vi lời thề .
Lục Diệp Thanh ở bệnh viện nghỉ ngơi một ngày một đêm , lúc Phương Hủ Hủ đến thăm hắn thấy trong mắt hắn không có một tia sáng .
" Em đến rồi ." Thanh âm của hắn bình tĩnh như nước .
Phương Hủ Hủ có chút không đành lòng : " Bác sĩ nói thế nào ?"
Lục Diệp Thanh chống thân mình , vừa động đã chạm đến vết thương trên người , hắn nhíu chặt mày : " Cố Niệm nhờ em chuyển lời à ?"
Phương Hủ Hủ không biết nói gì , cô cầm cốc nước : " Uống nươc đi ."
Khoé miệng Lục Diệp Thanh đã khô nứt .
Lục Diệp Thanh không cự tuyệt , uống hết cốc nước , cay đắng ngày càng nhiều .
Phương Hủ Hủ ngồi trên ghế , cô sắp xếp lại câu chữ . Buổi sáng Cố Niệm gọi cho cô , nói cho cô lựa chọn của cô ấy .
Phương Hủ Hủ không tán thành : " Cố Niệm , cậu không thể bước vào hố lửa như vậy ."
Cố Niệm rất bình tĩnh : " Hủ Hủ , cậu yên tâm , không sao đâu ."
" Cậu muốn làm gì ?" Phương Hủ Hủ bất an hỏi .
Cố Niệm thở dài : " Cậu đến xem Diệp Thanh giúp mình , hôm qua anh ấy bị thương . Nói với anh ấy mình rất xin lỗi , là mình liên luỵ anh ấy ."
Phương Hủ Hủ xoa thái dương : " Cô ấy bảo tôi cảm ơn anh mấy năm nay đã làm bạn với cô ấy . Anh sẽ gặp được người tốt hơn . Diệp Thanh , quên Cố Niệm đi ."
Lục Diệp Thanh nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ .
Phương Hủ Hủ bối rối ngồi một chỗ , không biết làm thế nào .
Rất lâu sau đó Lục Diệp Thanh mới mở miệng , vẻ mặt ảm đạm hiện lên khuôn mặt hắn : " Cô ấy vẫn chọn anh ta ." Cho dù anh ta có dùng thủ đoạn gì , cuối cùng cô vẫn lựa chọn anh ta . Lục Diệp Thanh vẫn yên lặng , trong mắt đột nhiên nổi lên sự khát máu .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...