Khi Tống Hoài Thừa gọi lại lần nữa , di động của Cố Niệm đã tắt máy . Sắc mặt anh trầm xuống , không nghĩ nhiều gọi ngay cho Lê Hạ : " Bây giờ cậu tới cục dân chính , bất luận cậu dùng thủ đoạn gì cũng phải ngăn Cố Niệm với Lục Diệp Thanh ."
Lê Hạ kinh ngạc : " Cố Niệm muốn kết hôn ?"
" Không cần hỏi nhiều , đi luôn đi ."
" Được ." Lê Hạ nghiêm mặt nói .
Lê Hạ từ công ty đến cục dân chính không quá 10 phút , dọc đường hắn đều phi như bay chỉ sợ chậm trễ một giây . Hắn buồn bực , tại sao Tống Hoài Thừa lại khẳng định hai người kia đến chỗ này đăng kí .
Hắn không dám nghĩ nhiều , xuống xe phải đi tìm người , nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ Tống Hoài Thừa giao cho . Lê Hạ cẩn thận nhìn mấy cặp đôi , mấy người đến đăng kí còn tưởng hắn bệnh thần kinh .
Đi một vòng rốt cuộc cũng tìm được Cố Niệm .
" Cố Niệm ." Lê Hạ gọi cô .
Cố Niệm có chút bất ngờ , hiển nhiên không ngờ hắn sẽ đến , Lục Diệp Thanh đứng phía trước từng bước ngăn chặn tầm mắt của Lê Hạ .
Lê Hạ nhăn mày : " Hai người làm xong rồi sao ?"
Lục Diệp Thanh không muốn để ý tới hắn , mạnh mẽ kéo tay Cố Niệm .
Lê Hạ nhìn thấy hai người không có ý định rời đi , liền đoán rằng chưa tới lượt hai người , hắn âm thầm thở phào , thực sự sợ hai người đăng kí xong . Nếu vậy hắn cũng không dám tưởng tượng bộ dạng Tống Hoài Thừa trở thành như thế nào .
Gần đây có vẻ Tống Hoài Thừa đã thay đổi , nếu Cố Niệm lại kích thích anh ta lần nữa , hắn thực sự sợ Tống Hoài Thừa sẽ nghĩ quẩn .
" Cố Niệm , cô chắc chắn rồi chứ . Kết hôn là chuyện quan trọng , cô phải cẩn thận suy nghĩ ."
Cố Niệm vẫn trầm tĩnh : " Tôi sẽ không nhìn lầm , anh đi đi ."
Nhân viên công tác gọi hai người tiếp theo .
Cố Niệm nghiêng đầu nói với Lục Diệp Thanh : " Chúng ta đi thôi ."
Lê Hạ mạnh mẽ ngăn hai người lại : " Cố Niệm , cho Hoài Thừa cơ hội nữa đi . 4 năm nay cậu ta vẫn luôn một thân một mình , chúng tôi đều biết cậu ta vẫn chưa buông tay được ."
Cố Niệm nghiêng mặt : " 4 năm trước tôi đã cho anh ta cơ hội , hơn nữa không chỉ một lần . Lê Hạ , nếu anh vẫn ngăn cản chúng tôi , chúng tôi sẽ gọi nhân viện công tác đến ."
" Cô không nghĩ cho Phán Phán sao ? Cô cảm thấy người nào sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương con gái của kẻ khác ?" Trong lòng Lê Hạ vẫn lo lắng vô cùng , sao Tống Hoài Thừa vẫn chưa tới ?
Cố Niệm hít một hơi , vừa muốn đáp lại , Lục Diệp Thanh lại mở miệng : " Anh có thể thay tôi chuyển lời cho Tống tiên sinh , tôi sẽ đối xử với Cố Phán như con ruột ."
Hai người không nhìn hắn nữa .
Lê Hạ cắn răng , gọi hai vệ sĩ đi theo đến : " Đưa Tống phu nhân đi ." Hắn cường điệu thân phận của Cố Niệm .
" Các người làm cái gì vậy ?" Cố Niệm hét lên .
Khuôn mặt Lê Hạ sa sầm : " Cố Niệm , tôi chỉ làm việc thay cho anh em của tôi ."
Lục Diệp Thanh đương nhiên không cam lòng yếu thế , hai vệ sĩ kia cũng chuẩn bị động thủ . Nơi đăng kí đang tốt đẹp bỗng nhiên biến thành nơi đánh nhau kịch liệt .
" Đừng đánh nữa ." Cố Niệm muốn tiến lên , lại bị Lê Hạ giữ chặt .
" Cố Niệm , cô cũng thấy rõ , Lục Diệp Thanh căn bản không phải đối thủ của Hoài Thừa . Lấy thân phận và địa vị của Hoài Thừa ngày nay , cậu ta muốn giết chết một tên bác sĩ rất dễ dàng ." Tiếng nói của Lê Hạ giống như âm thanh của ma quỷ .
Cố Niệm cắn răng : " Các người làm như vậy là trái pháp luật ."
Nhân viên công tác chạy đến đã thấy tình huống này , thật là cảnh tượng trăm năm khó gặp . Làm sao vậy ? Cướp hôn sao ?
Lê Hạ đứng vững vàng : " Thật có lỗi , em gái tôi không nghe lời người trong nhà , không nên kết hôn với tên nhóc này . Bây giờ chúng tôi muốn đưa nó về nhà ."
" Không phải . Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả ." Cố Niệm hô to .
Lục Diệp Thanh bị vệ sĩ đánh ngã xuống mặt đất , đau không chịu nổi . Cố Niệm hung dữ bắt , cấu , cào Lê Hạ . Lê Hạ hơi đau đớn , không nghĩ cô lại giãy mạnh như vậy . Cố Niệm chạy về phía Lục Diệp Thanh : " Diệp Thanh , anh có sao không ?"
Mặt Lục Diệp Thanh bị đánh đến chảy máu , Cố Niệm lo lắng : " Tôi phải báo cảnh sát , phải báo cảnh sát ." Cô tuyệt vọng nói , lấy điện thoại thì lại bị vệ sĩ lấy mất .
Nhân viên công tác lớn tiếng nói : " Các người nghĩ chỗ này là chỗ nào hả ? Muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi đi ."
Còn nói chưa xong , lúc này có người đàn ông trung niên chạy tới : " Lê tổng , có chuyện gì có thể tới văn phòng bàn bạc . Đều là người một nhà , đừng làm mất hoà khí ."
Lê Hạ nhìn Cố Niệm : " Cố Niệm , cô cũng biết , chuyện Hoài Thừa muốn làm ai cũng không ngăn được , cô không có khả năng kết hôn với Lục Diệp Thanh ."
Cố Niệm và Lục Diệp Thanh bị ' mời' đến văn phòng .
Tống Hoài Thừa rốt cuộc cũng tới . Anh mặc tây âu đen , quần áo có mấy chỗ lộ ra vết nhăn .
Anh bước tới .
Cố Niệm ở bên cạnh Lục Diệp Thanh , đôi mắt liếc nhìn đôi giày da số lượng có hạn kia . Lúc Tống Hoài Thừa tức giận làm cho con người ta cực kì sợ hãi .
" Muốn kết hôn ?" Anh kìm nén , khẽ hỏi . Bộ váy xinh đẹp trên người cô dường như đâm vào mắt anh .
Lục Diệp Thanh tức giận tiến lên : " Tống Hoài Thừa , trong mắt anh còn có pháp luật không ? Anh không thể làm như vậy ."
Khuôn mặt Tống Hoài Thừa vẫn lạnh lùng : " Tôi đã nhắc nhở anh không được đụng vào cô ấy nhưng ann không nghe ." Anh đẩy hắn ra , Lục Diệp Thanh lảo đảo lùi về sau , cuối cùng phải dựa vào tường : " Lục Diệp Thanh , anh yêu cô ấy sao ?"
Lục Diệp Thanh bởi vì đau mà nhíu mày . Hắn yêu cô sao ? Ít nhất hắn sẽ không như Tống Hoài Thừa , đối xử độc ác với cô như vậy .
Cố Niệm lảo đảo đứng lên , đáy mắt hiện lên tia tình cảm phức tạp , Tống Hoài Thừa không kịp bắt lấy : " Anh rốt cuộc muốn tôi thế nào ?" Cô điên cuồng hét lên : " Tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa rồi . Vì sao anh không thể để tôi sống yên ổn ? Tôi và Lục Diệp Thanh đăng kí thì liên quan gì tới anh . Tôi và anh ấy là người yêu , chúng tôi đã bên nhau rồi ."
Tống Hoài Thừa im lặng , sắc mặt khó coi đến cực điểm nhưng anh vẫn tuỳ ý để cô phát điên .
Trong lòng anh chỉ có chua xót .
Nước mắt Cố Niệm không ngừng rơi .
" Đưa cô ấy đi ." Tống Hoài Thừa xoay người , nhắm mắt , cuối cùng cũng dứt khoát phân phó .
Hai vệ sĩ tiến lên , Cố Niệm kéo lấy tay Tống Hoài Thừa , cô nhìn anh , khoảng cách vô cùng gần nhưng anh lại xa lạ như vậy : " Anh không thể như vậy . Tống Hoài Thừa , tôi hận anh ."
Cô nói cô hận anh .
Hô hấp của Tống Hoài Thừa khó khăn : " Đưa đi ." Anh gỡ tay cô ra .
May mắn , còn có hận .
" Tôi phải báo cảnh sát ."
Cô run rẩy cầm điện thoại của Lục Diệp Thanh , ngón tay khẩn trương ấn 110 . Rõ ràng chỉ có ba số đơn giản nhưng cô lại ấn sai .
" Cố Niệm , cha em còn nợ bao nhiêu ? Cha em trong tù có khoẻ không ?" Tống Hoài Thừa thật sự đã thay đổi , không phải người cô quen biết .
Lúc này anh tựa như ma quỷ .
Di động trong tay rơi xuống đất , pin cũng rơi ra .
Cố Niệm cảm thấy khủng hoảng bất lực , tựa như bị người ta chặt yết hầu không thể hô hấp được .
" Đưa phu nhân về vườn hoa Hi ." Anh lại lần nữa ra lệnh : " Tôi sẽ cho người đón Phán Phán , em ... ngoan ngoãn ở đó đi ."
Lục Diệp Thanh bị thương rất nặng , vệ sĩ của Tống Hoài Thừa thân thủ bất phàm , động thủ đều nhằm vào điểm yếu .
Lục Diệp Thanh là một bác sĩ , căn bản không có cơ hội đáp trả .
Tống Hoài Thừa đi rồi , có người đưa hắn đến bệnh viện .
Lê Hạ đi theo Tống Hoài Thừa ra khỏi cục dân chính : " Hoài Thừa , tôi vẫn thấy đối xử với phụ nữ nên dịu dàng một chút ."
Tống Hoài Thừa trầm mặc lúc lâu : " Dù tôi đối xử với cô ấy dịu dàng hơn nữa cũng không giải quyết được vấn đề gì ." Anh và cô rốt cuộc phải thế nào mới trở lại với nhau ?
" Bây giờ cậu dự định làm gì ? Tính cách Cố Niệm quật cường , hai người cãi nhau như vậy , mâu thuẫn sẽ ngày càng lớn ." Lê Hạ cũng đầy lo lắng .
Tống Hoài Thừa thở dài : " Tôi biết . Nhưng không làm vậy , cô ấy sẽ cách tôi ngày càng xa . Nếu có cách tôi sẽ không lựa chọn cách này ." Lần này anh làm cô tổn thương , cô sẽ càng chán ghét anh .
Lê Hạ dường như đã hiểu suy nghĩ của anh , nâng tay vỗ vỗ vai anh : " Người anh em , gánh nặng đường xa , cố lên ."
" Đến bệnh viện trước , tôi đi đón con gái ." Tống Hoài Thừa mất mát nói .
Con gái ...
Lê Hạ bĩu môi , con gái anh còn chưa có nhận anh đâu .
Tần Phượng nhìn thấy Tống Hoài Thừa vừa đi đã quay lại : " Sao anh lại tới đây nữa ?"
" Bác gái , cháu tới đón Phán Phán ." Anh nói .
" Anh định làm gì ? Tần Phượng hung tợn nói : " Chỗ này không có việc của anh , anh mau đi đi ." Đường đường là ông hoàng xây dựng lại bị người ta nói vậy , cũng chỉ có người liên quan đến Cố Niệm mới dám làm vậy .
Tống Hoài Thừa cũng không tức giận : " Phán Phán , chúng ta về nhà , mẹ đang ở nhà chờ con ."
Phán Phán lắc đầu .
Tống Hoài Thừa ôm lấy con bé : " Bác gái , cháu sẽ chăm sóc Phán Phán thật tốt ."
Tần Phượng sửng sốt : " Cố Niệm tại sao ở chổ anh ? Anh lại làm gì ?" Bà biết hôm nay Cố Niệm và Lục Diệp Thanh đi đăng kí .
Tống Hoài Thừa giật khoé miệng : " Lát nữa Cố Niệm sẽ gọi điện cho bác ."
Tần Phượng đương nhiên không cho Tống Hoài Thừa mang con bé đi , Lê Hạ bước lên ngăn cản bà : " Bác gái , Hoài Thừa là cha của Phán Phán , bác không cần lo lắng ."
Tần Phượng khinh thường : " Sói đột lốt cừu ."
Tống Hoài Thừa mang Phán Phán về vườn hoa Hi . Vườn hoa Hi , nhà của bọn họ trước đây .
Cố Niệm sau khi vào nhà đều im lặng , cô ôm chân ngồi trên sofa , im lặng tựa rối gỗ không có sinh mệnh . Hai vệ sĩ đứng ở cửa , không có Tống Hoài Thừa phân phó , bọn họ sẽ không rời đi .
Cố Niệm cũng hiểu , cô và Tống Hoài Thừa chưa từng bước ra khỏi vòng tròn .
Khi Tống Hoài Thừa về thấy cảnh tượng như vậy . Tóc của cô che khuất nửa thân mình , cả người bị ưu thương bao phủ . Dọc theo đường đi anh đều trêu đùa Phán Phán , bây giờ Phán Phán thấy mẹ rốt cuộc cũng yên tâm .
Phán Phán đi đến bên cạnh kéo tay cô .
Cuối cũng Cố Niệm cũng động đậy , thấy con gái , mắt cô hiện lên một tia sáng nhưng rất nhanh tia sáng kia liền biến mất . Cô đứng lên nhìn Tống Hoài Thừa : " Rốt cuộc anh muốn thế nào ?"
Ánh mắt Tống Hoài Thừa dừng trên mặt cô . Hôm nay cô cố ý trang điểm , chỉ liếc mắt một cái đã khiến anh ngạc nhiên .
" Lục Diệp Thanh thì không được ." Tống Hoài Thừa chậm rãi mở miệng .
Cố Niệm nở nụ cười , nước mắt cũng rơi xuống : " Vậy anh nói cho tôi biết ai thì được ? Chỉ cần anh nói ra tôi sẽ đi đăng kí ." Lời nói đầy tức giận , cô thật sự chịu đựng đủ rồi .
Tống Hoài Thừa nhếch miệng : " Em chắc chăn chứ ?" Anh nhìn cô , yếu ớt nói : " Nếu tôi nói tôi thì sao ?"
Cố Niệm nắm chặt tay , trái tim đau nhói , cặp mắt kia tràn đầy tĩnh mịch : " Ai cũng có thể , trừ anh ra . Tôi và anh không có khả năng ."
Phán Phán đứng một bên bất an nhìn .
Cố Niệm nhắm mắt : " Tôi hối hận . Vì sao tôi lại sinh Phán Phán ra ? Nếu lúc trước tôi không sinh nó ra thì tôi với anh sẽ không dây dưa như bây giờ . Tôi thật ngu ngốc . Tống Hoài Thừa , tôi đồng ý với anh , tôi bỏ quyền nuôi Phán Phán . Như vậy anh có thể buông tha cho tôi rồi chứ ?"
" Em nói linh tinh gì vậy ?" Tống Hoài Thừa hoảng sợ nhìn đáy mắt Phán Phán tràn đầy bất an . Anh cố gắng duy trì khuôn mặt hiền hoà : " Phán Phán , trong phòng có đồ chơi , con đi chơi đi . Cha và mẹ có chút chuyện phải nói ."
Cố Niệm cảm thấy mũi chua xót .
Phán Phán cúi đầu , nghe lời Tống Hoài Thừa đi vào phòng .
Tống Hoài Thừa biết cô đang tức giận nhưng anh không thể không làm như vậy : " Tôi rất vui vì em đã sinh Phán Phán ra ." Cho dù từ trước tới nay anh không thích trẻ con , nhưng nhìn thấy Phán Phán , trong lòng bống nhiên cảm thấy ấm áp .
Cố Niệm lắc đầu : " Tôi không phải vì anh mới sinh con bé . Bởi vì nếu tôi không sinh , sau này không có khả năng mang thai nữa . Tống Hoài Thừa , đứa bé là của anh , anh buông tha cho tôi đi , còn cả cha tôi nữa ...." Nước mắt nóng bỏng chảy không ngừng : " Cha tôi đã hối hận , vài năm nay ông ở trong tù luôn không tốt . Anh có biết gì gọi là sống không bằng chết không ?"
" Cố Niệm , cho tôi 3 năm . Trong 3 năm em ở bên tôi , cho đến khi ba em ra tù ." Tống Hoài Thừa nói ra yêu cầu của mình .
Cố Niệm tức giận : " Vì sao ? Tôi không muốn , tôi không cần . Tống Hoài Thừa , tôi không phải Cố Niệm trước kia . Cố Niệm trước kia đã chết . Cố Niệm yêu anh cũng đã chết . Anh vì sao còn muốn tôi sống không bằng chết ?"
Tống Hoài Thừa nâng tay chạm mặt cô : " Có lẽ đây là số mệnh ." Chúng ta đều yêu người không nên yêu .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...