Cố Niệm nắm chặt tay không cho bản thân yếu thế , cô không thể không hoài nghi Tống Hoài Thừa sắp xếp hết tất cả .
Tống Hoài Thừa nhìn cô , không giải thích : " Phán Phán nằm viện tôi sẽ sắp xếp ổn thoả ." Nói xong anh rời đi .
Cố Niệm lớn tiếng : " Tống Hoài Thừa , chuyện của Lục Diệp Thanh có phải do anh làm không ?"
Tống Hoài Thừa ngừng lại một chút , Cố Niệm nhìn không thấu vẻ mặt anh . Anh nói với Cố Niệm không bằng nói với chính mình . Cô không hề tin anh .
" Em bảo hắn tự cầu phúc đi ." Anh nói .
Hai chân Cố Niệm run rẩy , Phương Hủ Hủ đã đở lấy cô .
" Rốt cuộc anh làm sao vậy ?" Cố Niệm chỉ thấy toàn thân đều lạnh lẽo .
" Có người nhà bệnh đến trách cứ , hiện tại bị cách chức tạm thời ."
Trong mắt Cố Niệm tràn ngập sự hận thù , Tống Hoài Thừa , anh không muốn tôi sống tốt đến vậy ? Tôi rất muốn nhìn , rốt cuộc anh có bản lĩnh gì ?
Lục Diệp Thanh gặp người nhà bệnh nhân . Người bệnh chuẩn đoán có hiện tượng sinh non , sau khi trở về liền sinh non . Người nhà lại cho rằng cách chữa bệnh của bác sĩ có vấn đề , không kịp thời báo cho phụ nữ có thai .
Người nhà bệnh nhân vô cùng kích động , gọi hơn 20 người đến bệnh viện gây sự . Khung cảnh tranh chấp vừa xảy ra , cực kì náo loạn .
Lục Diệp Thanh đương nhiên không để ý tới , bắt bọn họ trở về , nói thẳng sẽ báo cảnh sát .
Người nhà kia vốn vô lại : " Nếu hôm nay không cho tôi nói , mai tôi sẽ náo loạn tiếp ."
" Trước tiên để bảo vệ lôi họ đi . Đừng làm ảnh hưởng đến người bệnh khác ." Phó viện trưởng chạy tới .
" Ai dám đụng đến tôi . Các người không sợ nhiễm AIDS cứ việc đến đây ." Giống như quả bom khiến hiện trường nổ tung .
Mọi người với đủ loại sắc mặt , ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ . Lúc này có phóng viên đến đây . Phó viện trưởng tức giận : " Vị người nhà này mong anh tỉnh táo lại , vấn đề anh phản ánh hiện tại chúng tôi sẽ đi xử lí ."
Chuyện này không biết có ảnh hưởng hay không , Lục Diệp Thanh đều phải gánh vác trách nhiệm . Hơn nữa , hoàn cảnh bệnh viện có chút gò bó , bình thường Lục Diệp Thanh thích làm theo ý mình , không xảy ra việc gì thì cũng thôi , vừa có chuyện rất nhiều người muốn bỏ đá xuống giếng .
Bầu không khí trong phòng trở nên âm u .
" Bác sĩ Lục , anh đừng để tâm , trước hết cứ nghỉ ngơi thời gian đã ."
" Đúng vậy . Chờ kẻ điên này im lặng đã , lãnh đạo khẳng định sẽ có sắp xếp mới ."
Vẻ mặt Lục Diệp Thanh trước sau như một : " Mọi người không cần lo lắng , tôi không làm trái lương tâm đương nhiên không việc gì phải lo lắng . Mọi người mau đi đi , tôi vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi ." Hắn cười .
Lục Diệp Thanh nhận được điện thoại của Cố Niệm : " Anh lập tức đến đó ."
" Được ." Ưu sầu trên mặt Cố Niệm ngày càng sâu .
Lúc Lục Diệp Thanh đến , chỉ thấy Cố Niệm mang vẻ mặt lo lắng : " Anh không sao , người như thế rất nhiều ."
Cố Niệm trầm mặc , cảm thấy chua xót .
Lục Diệp Thanh nâng tay vuốt ve mặt cô : " Đừng nghĩ nhiều quá . Vừa lúc không cần phải xin nghỉ phép . Đừng quên kế hoạch vào ngày kia của chúng ta ."
Trên mặt Cố Niệm có thêm tầng sương mù : " Em luôn cảm thấy mang đến vận rủi cho người thân bên cạnh . Thân thể mẹ em không tốt , sau đó thì qua đời . Cha em cũng ... bây giờ anh lại như vậy ."
" Không liên quan đến em . Sao em lại có suy nghĩ như vậy ?" Lục Diệp Thanh bất đắc dĩ : " Hôm nay Phán Phán thế nào ?" Hắn chuyển chủ đề .
Cố Niệm không giấu chuyện Tống Hoài Thừa tới . Lục Diệp Thanh nặng nề nói : " Dù sao anh ta cũng là cha Phán Phán ." Điều này vĩnh viễn không thay đổi .
Lúc Chu Hảo Hảo đến đây , Cố Niệm không che dấu sự bực bội , hơi nhíu mày .
" Cố Niệm ." Cô ta đứng ở cửa phòng nhìn cô .
Cố Niệm đứng dậy đi qua : " Có chuyện gì ra ngoài nói ."
Phán Phán nhìn chằm chằm hai người , cô không muốn thảo luận chuyện này trước mặt con gái .
Trước bồn hoa bệnh viênn , lúc này rất nhiều người đang tản bộ .
Hai người đứng dưới cây quế . Trung thu đã qua , nhưng hương hoa quế vẫn còn thoang thoảng đâu đây .
" Hoài Thừa và tôi đã huỷ hôn ." Cô ta nói .
Cố Niệm nhìn phía trước không nói gì .
" Cô vui chưa ?" Chu Hảo Hảo cất cao giọng nói .
Cố Niệm nhếch mép : " Các người thực sự quá nực cười , chuyện của hai người thì liên quan gì tới tôi . Chu Hảo Hảo , cô nói với tôi những lời này có ý nghĩa gì . Nếu cô không cam lòng sao không nói với Tống Hoài Thừa . Hai người không phải đã bên nhau nhiều năm rồi à ?"
Sắc mặt Chu Hảo Hảo cứng đờ : " Cố Niệm , cô đừng mỉa mai tôi . Cô cho rằng tôi và anh ấy huỷ hôn thì các người có thể bên nhau sao ?"
" Tôi chưa từng có ý nghĩ muốn ở bên anh ta ." Cô nhún vai .
" Nhưng anh ấy không nghĩ như vậy . Cố Niệm , vì sao cô trở về ? Cô trở về đã phá hủy tất cả . Vì sao cô phải sinh đứa con kia ? Vì cái gì ?" Cô ta oán hận nói .
Cố Niệm giật mình .
Vì sao ?
" Cố Niệm , thật ra cô vẫn còn yêu anh ấy ."
Cố Niệm cắn môi , trong lòng như có dòng điện xẹt qua .
Chu Hảo Hảo tiến lại gần : " Tôi nói cho cô biết . Tin tức tren mạng là do Tống Hoài Thừa truyền ra . Anh ấy sẽ không dừng tay ."
Vẻ mặt Cố Niệm căng thẳng : " Vì sao tôi phải tin cô ? Chu Hảo Hảo , cô không hề có lòng tốt như thế . 4 năm trước , cô luôn giả vờ làm bạch liên hoa ." Cô tiến về phía trước , tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô ta : " Đừng để tôi phát hiện ra cô đã làm gì , nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu ."
Chu Hảo Hảo cười : " Bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh ." Phía sau cô ta là Chu gia giàu có , mà Cố Niệm chẳng còn gì cả , còn có vô số vấn đề rối rắm .
Một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ , trực tiếp xô người Chu Hảo Hảo . Chu Hảo Hảo đi giày cao gót , chới với rồi ngã xuống đất .
Mẹ đứa trẻ vội vàng tiến lên : " Xin lỗi , xin lỗi . Cô không sao chứ ?"
Chu Hảo Hảo ngồi dưới đất , đột nhiên giơ tay che bụng : " Tôi đau bụng ." Cô ta đau đớn kêu lên , cắn khoé môi , nhìn Cố Niệm : " Cố Niệm , cô giúp tôi với , tôi không thể mất đứa bé này được ."
Sắc mặt Cố Niệm trắng bệch .
Con của anh .
Đây là số mệnh an bài sao ?
Tình cảnh này giống như nhiều năm về trước . Cô cũng vậy . Đột nhiên sinh non , trong lúc đó cả mẹ và con đều không ổn . Ở trong phòng giải phẫu , cô còn mạnh mẽ nắm tay Lục Diệp Thanh : " Cố giữ đứa bé , nếu có chuyện gì xảy ra với tôi , đưa đứa bé đến chỗ Tống Hoài Thừa ." Cho dù thế nào , cô cũng muốn đứa bé ở bên cạnh cha mẹ lớn lên .
Cô cũng đã từng như thế , cho dù người kia không yêu cô , nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn như vậy .
Cố Niệm cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại : " Cô đừng khẩn trương , đây là bệnh viện ." Ngẩng đầu lên nói với mẹ đứa bé : " Mau đi gọi bác sĩ ."
Chu Hảo Hảo kéo tay cô : " Con tôi sắp ba tháng rồi ."
Rất nhanh , bác sĩ và hộ sĩ đến đặt Chu Hảo Hảo lên xe .
Cố Niệm không đi theo , đứng ở trong gió nhìn bọn họ đi xa .
Mẹ đứa trẻ rất lo lắng , khẽ mắng con mình : " Con xem đi , sao lại không cẩn thận như vậy ." Nói xong cũng bất chấp đứa bé kia đang bệnh mà đánh vài cái vào mông .
Cố Niệm không muốn xem tiếp , xoay người trở lại phòng bệnh , trong lòng trống rỗng .
Nhiều năm như vậy , Chu Hảo Hảo vẫn ở bên Tống Hoài Thừa , bọn họ có con thì đâu có gì lạ .
Buổi sáng hôm sau , là ngày Cố Niệm là Lục Diệp Thanh đi đăng kí . Cô sắp xếp xong mọi thứ , nói vơi Phán Phán : " Buổi sáng mẹ có chút việc ."
" Việc gì ạ ?" Cố Phán tò mò .
Cố Niệm cười : " Phán Phán thích chú Lục không ?"
" Thích ạ ."
" Mẹ và chú Lục sẽ kết hôn ."
Cố Phán im lặng .
" Giữa trưa mẹ sẽ đến mang đồ ăn ngon cho con ."
Cố Phán gật đầu , khoa tay múa chân : " Con muốn ăn vịt nướng ."
Cố Niệm chậm rãi mở miệng : " Nói theo mẹ , vịt - nướng ."
Cố Phán mở miệng : " Vịt - nướn ." Âm điệu đều bị lạc âm .
Cố Niệm hôn lên trán bé : " Rất giỏi . Mẹ sẽ nhớ kĩ ."
Cô trở về nhà một chuyến , Lục Diệp Thanh đang ở nhà , hắn cũng thay áo sơ mi mới , ngay cả tóc cũng cẩn thận chải chuốt .
Cố Niệm nhìn thấy hắn , tự nhiên cảm thấy áp lực .
Lục Diệp Thanh lấy cái túi to : " Cố tiểu thư , thử nhìn xem có hài lòng không ?" Hắn làm tư thế mời .
Một caia váy liền không tay màu xanh lam kết hợp đường kẻ màu trắng , bên ngoài là áo khoác dài tay màu sữa .
Cố Niệm thay xong , váy rất vừa người , cô thả tóc xuống , cả người rực rỡ hẳn lên .
Lục Diệp Thanh chăm chú nhìn cô : " Anh biết nó sẽ hợp với em mà ."
Hai người chuẩn bị xong liền đi tới dân chính cục .
Ánh mặt trời ấm áp , một đường thẳng tắp .
Trên xe một ca khúc nhẹ , Cố Niệm vẫn nhìn phía trước , suy nghĩ đã bay tới nơi rất xa .
" Chờ Phán Phán xuất hiện , dì bảo chúng ta đến ăn cơm ." Lục Diệp Thanh nói .
Cố Niệm không để ý , một lúc lâu sau mới phản ứng : " À , được ."
Lục Diệp Thanh cong môi : " Em không cần khẩn trương như vậy ."
Cố Niệm hít sâu một hơi , cố che giấu cảm xúc : " Em đang nghĩ gần đây Hủ Hủ có vẻ kì lạ ."
" Được rồi , đừng nghĩ linh tinh ."
Lúc xuống xe Lục Diệp Thanh nói : " Em ra sau xe lấy đồ đi ."
Lúc này Cố Niệm mới nghĩ tới việc chuẩn bị phát bánh kẹo cưới cho nhân viên .
Có thể hôm nay là ngày " 8" , người đăng kí rất nhiều . Phía trước còn hơn trăm người .
Hai người đứng vào xếp hàng , hạnh phúc tràn ngập khắp nơi .
Tống Hoài Thừa đến bệnh viện mang theo túi to chất đầy búp bê , Tần Phượng vừa nhìn thấy anh liền cứng ngắc : " Phán Phán , bà ngoài đi mua vài thứ ."
Từ lúc Tống Hoài Thừa vào , Tần Phượng không thèm nhìn anh một cái .
Một tay Phán Phán đang truyền nước , tay kia đang lật sách , lật vài tờ lại ăn một miếng táo .
Tống Hoài Thừa khẽ ho một tiếng .
Phán Phán ngẩng đầu nhìn anh vài lần , lại tiếp tục đọc sách , thỉnh thoảng lại cười trộm vài cái .
Tống Hoài Thừa hơi mất mặt : " Phán Phán , chú mang quà cho con này , con xem có thích không ?" Anh để tất cả búp bê lên giường .
Hai mắt Cố Phán sáng ngời nhưng không động đậy .
Tống Hoài Thừa thấy bé không hứng thú , nhất thời có chút bối rối . Đây là tự mình anh mua , cẩn thận hỏi nhân viên cửa hàng , bé gái 4 tuổi sẽ thích gì .
Tống Hoài Thừa đứng ở mép giường , nhìn từng tí , còn một chút sẽ xong , Phán Phán không nói , anh cũng im lặng .
Phán Phán luôn quan sát , đúng lúc truyền xong . Cô bé hơi khẩn trương đứng lên , khoa tay múa chân với Tống Hoài Thừa : " Chú gọi chị y tá đi ."
Tống Hoài Thừa nói : " Chú cũng làm được ."
Quả nhiên , anh nói được làm được , rút kim ra .
Phán Phán nhìn anh , đột nhiên chậm chạp nói : " Chú cũng lợi hại như mẹ vậy ."
Tống Hoài Thừa thoáng nghĩ tới một chuyện . Ngày trước con bé bị bệnh , cũng là Cố Niệm tự mình lấy kim cho con bé . Khoé miệng anh giật giật , ấn vào tay bé : " Đừng nhúc nhích , nếu không sẽ chảy máu ."
Phán Phán nghe lời không nhúc nhích , mắt theo giõi anh . Tuy biết rằng anh là cha bé , nhưng luôn không thể gần gủi anh .
Tống Hoài Thừa lẩm bẩm : " Tại sao lại không nói chuyện nữa ?" Ngữ khí đầy chờ đợi .
Cố Phán cắn môi , dùng chân kéo búp bê lại gần .
Tống Hoài Thừa sủng nịch cười : " Mẹ con đâu ?"
Cố Phán chơi búp bê , búp bê này thật xinh đẹp , còn có nhiều quần áo như vậy , có thể thay đổi được . Nghe Tống Hoài Thừa hỏi , bé không chút để ý khoa tay múa chân : " Mẹ và chú Lục đi kết hôn rồi ."
Sức lực trên tay Tống Hoài Thừa đột ngột tăng thêm . Anh vừa kinh ngạc lại khiếp sợ .
Cố Phán khẽ kêu lên : " Đau ." Bé lại mở miệng .
Tống Hoài Thừa vội vàng xem xét : " Xin lỗi , để chú xem xem ."
Cố Phán rút tay về , khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phẫn nộ và tủi thân , bé chỉ tay vào anh : " Tôi không thích chú ."
Tống Hoài Thừa kìm chế lại , sắc mặt thoáng dịu đi : " Phán Phán , cha quả là không cẩn thận ."
Cha ...
Rốt cuộc anh cũng nói ra chữ này , hoá ra lại gian nan đến vậy . Tiếng ' cha' nhẹ đến mức dường như không ai nghe thấy .
Mắt Cố Phán đột nhiên đỏ lên : " Tôi không cần chú là cha tôi , chú là người xấu ."
Tần Phượng bước vào : " Tống Hoài Thừa , sao anh lại doạ con bé khóc , anh định làm gì ! Anh đi đi , đừng đến nữa ."
Tống Hoài Thừa im lăng không trả lời được . Cố Phán chôn mặt vào người Tần Phượng không nhìn anh .
Anh ra khỏi phòng bệnh , lấy di động gọi cho Cố Niệm . Âm nhạc quen thuộc vang lên một lúc vẫn không ai nhận . Anh nắm chặt di động , thời gian một giây một giây trôi qua , đáy mắt anh giống như có một trận mưa rền gió dữ nổi lên .
Cố Niệm cầm di động , nhìn số điẹn thoại kia , cô sửng sốt .
" Làm sao vậy ? Có người gọi à ?" Lục Diệp Thanh hỏi .
Khoé môi Cố Niệm hơi cong : " Nhầm số thôi ." Cô ấn từ chối , lại tắt máy : " Sắp đến chúng ta rồi ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...