Tống Hoài Thừa thản nhiên nói : " Chú Chu , thật xin lỗi . Hôn ước của cháu và Hảo Hảo huỷ bỏ ." Anh nhìn về phía Chu Hảo Hảo , cô gái xinh đẹp kia , bọn họ đã quen biết nhau bao nhiêu năm . Còn trẻ mà cô ta đã thành thục tao nhã nhưng anh lại không còn cảm giác quen thuộc : " Sau này Chu gia có vấn đề gì cần sự hỗ trợ của cháu , cháu sẽ hết sức giúp đỡ ."
Mẹ Chu hít thở có chút khó nhọc : " Tống Hoài Thừa , cậu định làm cái gì ? Một câu giải trừ hôn ước có thể xong việc sao ? Nhiêu năm như vậy , Hảo Hảo ở cạnh cậu , những gì con bé làm cho cậu nói quên là quên được sao ? Tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy ? Hảo Hảo đối xử với cậu như vậy , lương tâm cậu đâu rồi ?"
Sắc mặt Chu Hảo Hảo trắng bệch ngồi một chỗ , đôi mắt trống rỗng không có sức sống nhìn tất cả mọi người .
Cô ta nhớ đến nhiều năm trước , cô ta ở trong lớp nhận được một phong thư . Cô ta vui sướng mở ra , nhưng lại là ảnh của Tống Hoài Thừa và cô gái xa lạ , vẻ mặt anh nhìn cô gái kia làm cho lòng cô ta lạnh ngắt .
Những từ ngữ khô khốc , lớp học trầm lặng , trong khoảnh khắc ấy dường như cô ta đã đánh mất thứ gì đó .
Mẹ Chu kinh hãi hét lên : " Hảo Hảo , không được cắn ."
Hoá ra là mùi máu .
Chu Hảo Hảo cười : " Bởi vì cô ta sao ?" Máu nơi khoé miệng càng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt .
Tống Hoài Thừa không trả lời .
" Hoài Thừa , anh lại vì cô ta mà vứt bỏ em sao ?" Chu Hảo Hảo vô lực hỏi .
Mẹ Chu bất mãn vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt tao nhã : " Cậu đã quên cô ta là ai ? Cha của cô ta là Cố Chu Đạo , là hắn hại chết cha cậu rất thảm . Cha cậu đang nhìn cậu đấy . Hoài Thừa , cậu vì con tiện nhân kia mà dám khẳng định đứa bé là con của mình ? Không phải cậu vẫn luôn để Cố Niệm uống thuốc sao ? Nói không chừng đó là con hoang của kẻ khác ."
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa cứng ngắc : " Bác gái , cháu không muốn nghe những lời này một lần nữa . Phán Phán là con gái cháu , là con gái của Tống Hoài Thừa . Thật có lỗi , cháu có việc đi trước ."
Mẹ Chu tức giận ôm lấy ngực : " Không được . Tức chết tôi rồi ."
Tống Hoài Thừa ra đến ngoài , anh hít một hơi sâu , thoải mái như buông bỏ được gánh nặng .
Chu Hảo Hảo đuổi theo .
Cha Chu ở đằng sau hô to : " Con trở lại cho cha , không được tìm cậu ta nữa ."
" Hoài Thừa ." Cô ta ôm lấy anh từ phía sau : " Đừng , đừng giải trừ hôn ước ." Nước mắt rơi xuống : " Anh có thể đón Phán Phán về , em nhất định sẽ yêu nó như con ruột mình ."
" Hảo Hảo ..." Tống Hoài Thừa nặng nề gọi tên cô ta .
" Không huỷ hôn , được không ? Đừng huỷ hôn . Em yêu anh ." Chu Hảo Hảo khóc không thành tiếng : " Cho dù trong lòng anh không có em cũng không sao ." Cô ta khó khăn nói .
Cô ta đã cho đi tất cả , thời gian 4 năm , cô ta không thể lấy lại .
" Hảo Hảo . Em sẽ gặp người thích hợp với em ." Tống Hoài Thừa đè nén nói : " Thật ra người đó luôn bên cạnh em ."
Thân thể Chu Hảo Hảo cứng đờ : " Nhưng đời này em sẽ không yêu được người khác . Tống Hoài Thừa , sao anh có thể tàn nhẫn như vậy ?"
Tống Hoài Thừa gỡ bỏ từng ngón tay cô ta : " Trở về đi ."
Anh cứ như vậy mà bỏ đi rồi . Chu Hảo Hảo nhìn theo bóng dáng anh dần dần biến mất , rốt cuộc cũng không nhìn thấy gì nữa .
Cô ta không cam lòng !
Tống Hoài Thừa vừa về đến nhà , trong nhà trống rỗng . Trên đất trong phòng khách còn những túi quần áo lớn . Anh đi qua nhặt từng cái để vào phòng trẻ em .
Gian phòng kia là lúc anh và Cố Niệm kết hôn , cô ta đã tỉ mỉ chuẩn bị , lúc ấy Cố Chu Đạo cũng tham gia .
Nhìn tất cả món đồ trong căn phòng , vẻ mặt anh tràn đầy đau khổ , trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt của cô và Phán Phán .
Vì không nói được , cô bé chỉ có thể khoa tay múa chân , vẻ mặt người khác không kiên nhẫn thì con bé sẽ lo lắng mà đổ mồ hôi , cong khoé miệng lên lại không phát ra âm thanh nào .
Bởi vì không thể nói chuyện , con bé bị nhà trẻ cự tuyệt , mà cô bất chấp đi từng trường cầu xin họ nhận Phán Phán .
Bởi vì không có tiền , cô mang theo con gái ở trong phòng vẽ , chỉ có một chiếc giường đơn sơ .
Bởi vì không có tiền , con gái chỉ có thể mặc quần áo người khác không cần .
Mà tất cả những thứ này đều bởi vì anh , là anh bức cô đến đường này .
Anh đã làm gì ?
Thù hận che mờ hai mắt , làm anh quên mất cô gái đã khiến anh vui vẻ . Trái tim anh đau đớn vô cùng . Là tự tay anh phá huỷ toàn bộ .
Cố Phán truyền hai bình nước biển xong hình huống đã tốt hơn nhiều , nhưng mặt vẫn bị sưng .
Cố Niệm vẫn cùng con bé ngồi trên giường chơi đồ chơi xếp gỗ của Lục Diệp Thanh mua . Cố Niệm cầm di động xem tin tức trên mạng , sự việc đứa con riêng của Tống Hoài Thừa vẫn đang được chú ý .
Trong lòng Cố Niệm tràn đầy lo lắng .
Lúc Lục Diệp Thanh mang cơm chiều đến thì thấy Cố Niệm đang thất thần , ngay cả hắn đi vào cũng không biết : " Ăn cơm thôi ."
Cố Niệm giật mình , nhìn qua cửa sổ , trời đã tối đen như mực : " Em không đói ."
Lục Diệp Thanh đặt đồ xuống .
Cố Niệm thấy đồ ăn , không muốn ăn chút nào : " Phán Phán , đừng chơi nữa , mau ăn cơm thôi ."
Phán Phán giương mắt , khoa tay múa chân : " Con không đói bụng ."
" Nói chuyện ." Cố Niệm trừng mắt nhìn .
Phán Phán há miệng thở dốc : " Mẹ thật hung dữ ." Con bé nói có chút chậm , từng chữ cũng không rõ ràng lắm .
Cố Niệm ôm con bé , nhìn thẳng mắt con bé nói : " Về sau nhất định phải dùng miệng nói , nói chậm một chút cũng không sao , biết không ?"
Cố Phán gật đầu .
Cố Niệm chọc chọc trán con bé nói : " Lại quên rồi ."
Cố Phán liếc mắt : " Con biết rồi ."
Cố Niệm vui mừng , không sao , chưa nói đến việc con bé nói chuẩn hay không . Chỉ cần con bé có thể mở miệng nói cô đã rất vui rồi .
Đêm ngày càng khuya . Cố Phán rốt cuộc cũng ngủ say .
Cố Niệm và Lục Diệp Thanh đứng tren hành lang , hành lang vắng lạng vào ban đêm càng thêm quạnh quẽ .
Cố Niệm nói : " Anh cũng nên về nghỉ ngơi một chút , mai còn đi làm ."
" Không sao . Anh ở đây với em ."
Cố Niệm nâng mắt nhìn hắn : " Diệp Thanh , cảm ơn anh ." Cảm ơn đã cùng em ở cùng em khi em yéu đuối nhất .
Lục Diệp Thanh nhìn thấy tình cảm trong mắt cô , không khỏi nâng tay vén tóc cô : " Nói cảm ơn bạn trai mình , có lẽ quá lạnh nhạt rồi ."
Cố Niệm mỉm cười , giờ khắc này cô cũng không tránh né ánh mắt của anh .
Lục Diệp Thanh cúi đầu , nhẹ nhàng hôn lên trán cô : " Em đừng quên chúng ta đã định trước ."
Cố Niệm giơ tay ôm lấy lưng anh : " Sẽ không ." Đôi mắt loé sáng : " Diệp Thanh , anh biết không , hôm nay Phán Phán mở miệng nói , em đã nghĩ thông rất nhiều việc . Ân oán Tống gia và Cố gia làm hại quá nhiều người khiến cả hai bên đều chịu tổn thương . Lúc trươc trong lòng em từng thù hận , nhưng lại giả vờ không quan tâm làm cho dì và Hủ Hủ đều không nhìn ra . Bằng không hai người khẳng định sẽ khó chịu , nhưng giờ Phán Phán có thể nói , mặc kệ hận cũng tốt , yêu cũng được , tất cả đều không còn ý nghĩa . Diệp Thanh , sau này em sẽ luôn hướng về tương lai mà sống ."
Lục Diệp Thanh ôm cô : " Không phụ lòng anh là tốt rồi ."
Cố Niệm thè lưỡi : " Phụ lòng anh ? Em sợ cả đời mình sẽ không hạnh phúc này ."
Lúc này hành lang truyền đến bước chân hỗn loạn , đột nhiên lúc đó đèn cũng nhấp nháy liên tục . Cố Niệm nâng tay che mặt , Lục Diệp Thanh kéo cô ra sau lưng .
Hắn cau mày nhìn , vậy mà nơi này có hơn mười phóng viên .
" Cố tiểu thư , tộ là phóng viên của báo XX , xin hỏi cô và ông hoàng xây dựng Tống tiên sinh có quan hệ gì ?"
" Nghe nói cô và Tống Hoài Thừa sinh môt đứa con gái ?"
" Cố tiểu thư , cô có biết Tống Hoài Thừa đã có vị hôn thê không ?"
...
Vấn đề liên tiếp được đặt ra , từng câu bén nhọn khiến cô không chịu nổi .
Sắc mặt Cố Niệm dần trở nên thâm trầm .
Lục Diệp Thanb nhếch khoé môi : " Nơi này là bệnh viện , mời các người đi , không nên quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi , không tôi sẽ báo cảnh sát ."
" Xin hỏi anh và Cố tiểu thư có quan hệ gì ?"
Trong mắt Lục Diệp Thanh càng thêm thâm trầm : " Tôi là ai không quan trọng , quan trọng là các người vì sao không đi hỏi Tống Hoài Thừa mà tìm đến một người phụ nữ để chất vấn ? Đạo đức nghề nghiệp các ngươi đâu ? Thấy người yếu thì bắt nạt à ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...