Chấp Niệm - Dạ Mạn

Đi một vòng , hoá ra anh không buông tay được .

Lúc trước khi trả thù , anh cũng chẳng vui sướng gì , trái lại bản thân càng thêm mất phương hướng .

Mới sáng sớm Tống Hoài Thừa đã thất thần , tất cả mọi người đều nhìn ra , ông chủ cuồng công việc này cũng có lúc không tập trung .

Sau đó Lê Hạ ở lại : " Làm sao vậy ? Tối qua ngủ không ngon à ?"

Tống Hoài Thừa nhắm mắt , vẻ mặt hoảng hốt . Tối qua anh lại mơ đến lúc học đại học . Chuyện đã qua bao lâu rồi ? Khi anh găp Cố Niệm lần đầu tiên rõ ràng ngay trước mắt . Trong mơ mọi chuyện giống như vừa xảy ra ngày hôm qua .

Căn tin ồn ào , Cố Niệm bưng bát canh củ cái sườn heo , nhanh chóng bước đi , miệng không ngừng la hét : " Xin nhường đường , xin nhường đường ..."

Anh và bạn học vừa vào cửa , giương mắt nhìn liền thấy cô hùng hổ đi tới , tóc thắt bím đuổi ngựa vung vung là chói mắt anh , buộc anh phải liếc nhìn nhiều lần , chỉ là một cái nhìn , tất cả canh trong bát Cố Niệm đều đổ lên quần lên giày anh .

Mọi người xung quanh đều nhìn cô , gương mặt đầu sỏ gây nên chuyện đầy tiếc hận : " Canh sườn của tôi ."

Tống Hoài Thừa quan sát người trước mặt , cô mặc chiếc áo T-shirt trắng rộng thùng thình , trên ngực có dòng chữ in nhỏ ' Đan Thanh Hoạ xã' (*) . Chả biết trong trường có nhóm này từ khi nào mà dám đặt hai chữ Đan Thanh , thật không biết khiêm tốn .

(*) Đan Thanh là dòng tranh cổ trung quốc dùng hai màu chính là xanh và đỏ .

Cố Niệm nhìn anh , vẻ măt khó chịu , cặp mắt trong trẻo như vòng xoáy hấp dẫn ánh mắt anh .

" Bạn học , thật xin lỗi ." Cô chỉ quần và giày anh , suy nghĩ một chút rồi áy náy nói : " Hay tôi mời cậu uống bát canh nha ."

Tống Hoài Thừa nhìn cô cũng không nói gì .

Mấy người cùng kí túc xá không an phận nói : " Bạn học , chúng tôi không ngại đâu , cùng nhau ngồi đi ."

Cứ như vậy người ở hai phòng kí túc xá quen biết nhau .

Hôm đó Cố Niệm thật sự mời Tống Hoài Thừa uống canh , chỉ là Tống Hoài Thừa không uống .

Về sau mỗi lần Cố Niệm gặp anh ở trường đều mua một phần canh sườn , Tống Hoài Thừa cũng chưa bao giờ phản đối . Cho đến khi bọn họ chính thức xác định quan hệ . Ngày đó Cố Niệm gọi mọi người trong phòng kí túc xá đến , mua một nồi canh sườn .

Món canh sườn luôn làm mọi người kí túc xá cười không dứt . Mỗi lần thấy canh sườn đều nghĩ đến Cố Niệm và Tống Hoài Thừa . Các người ấy còn trêu ghẹo sau này con của hai người có thể đặt nhũ danh là Tiểu Xương Sườn .

Lê Hạ thấy anh không nói : " Con gái cậu hôm nay không đi học ."

Tống Hoài Thừa mở mắt , trong tròng mắt loé sáng .

" Thầy giáo của con bé nói con bé bị bệnh ." Lê Hạ nhún vai .

Tống Hoài Thừa lập tức ngẩng đầu lên : " Có đi bệnh viện không ?"


" Tôi cũng không phải là thám tử . Hơn nữa chú Lục của con bé không phải bác sĩ sao , cần gì đến bệnh viện ." Lê Hạ sâu xa nói .

Tống Hoài Thừa ' ừ' một tiếng : " Quả thật không cần làm chuyện thừa ."

Lê Hạ kinh ngạc nhìn anh .

Phán Phán ăn kem ly , ngày thứ hai bị tiêu chảy , đi cả một đêm , sáng sớm mới đỡ hơn một chút , chỉ là tinh thần ủ rủ vô cùng . Cố Niệm không thể làm gì khác là đưa con bé đến phòng vẽ .

Phương Hủ Hủ thấy cô đến , gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên : " Cố Niêm , mình vừa nhận được điện thoại của thầy Lương , bức tranh kia của cậu được đưa tới Pháp dự thi . Cậu mau gọi điện cho thầy Lương đi ."

Phương Hủ Hủ nói rất nhanh , căn bản không thể che giấu được sự hưng phấn .

Cố Niệm giật mình  , quả nhiên bị tin tức này làm cho kinh ngạc .

Khổ tận cam lai (*) , có lẽ chính là như vậy .

(*) Hết khổ đến sướng .

Phương Hủ Hủ ôm lấy Phán Phán : " Mẹ thật lợi hại , nhất định sẽ nổi tiếng , sau này sẽ là một hoạ sĩ lớn ." Không bao giờ bị người ta xem thường nữa .

Cố Niệm gọi điện thoại cho Lương Cảnh Thâm : " Thầy Lương , em là Cố Niệm ."

Lương Cảnh Thâm vừa nghe là cô : " Cố Niệm , chắc Hủ Hủ đã báo tin cho em rồi . Bức tranh kia của em ở trong nước không giành được giải nhất , nhưng thầy rất thích nên nhường cho bạn thầy sang Pháp dự thi ."

" Cảm ơn thầy ." Cố Niệm nghẹn ngào .

Lương Cảnh Thâm biết mấy năm nay cô gặp không ít khó khăn : " Cố Niệm , em cũng nên lấy lại tự tin , bắt đầu lại lần nữa , không nên quên những điều thầy dạy cho em . Em còn trẻ , tương lai còn rất dài , không nên lưu luyến với quá khứ ."

Cố Niệm nói : " Em biết ."

" Tay em hiện tại thế nào rồi ? Thầy có người quen , em có muốn xem qua một chút không ?"

Cố Niệm nắm tay : " Hiện tại khá hơn nhiều rồi ạ ."

" Vậy là tốt rồi . Có thời gian rảnh thì sang đây giúp thầy một chút ." Lương Cảnh Thâm khách khí nói , ông cũng không cần người hỗ trợ lắm .

" Thầy Lương , em sẽ đến ." Trong lòng Cố Niệm tràn đầy cảm kích .

Lần tranh tài trong nước này ' Thính' không được giải nhất nên Cố Niệm không đặt nhiều quan tâm . Hơn nữa rất ít người dân quan tâm đến nghệ thuật . Nhưng đối với Cố Niệm mà nói , đây là tin tốt nhất trong những năm  gần đây .

Rất nhiều chuyện không hài lòng trước đây cũng đã lắng xuống .

Sắc mặt Cố Niệm cũng khá hơn , các tế bào phủ đầy bụi cũng từ từ thức tỉnh .


2 năm nay Lục Diệp Thanh vẫn chuyên tâm nghiên cứu châm cứu , hiện tại các huyệt thị khó anh cũng đã thông thạo . Cố Niệm dỗ con gái ngủ xong , đi ra phòng khách . Thấy anh ở dưới ánh đèn , một tay cầm sách , một tay cầm kim châm , ánh mắt chuyên chú .

Cố Niệm giật mình : " Đã trễ thế này sao chưa nghỉ ngơi ?"

Lục Diệp Thanh ngước mắt nhìn cô : " Em qua đây , đưa tay ra đi ."

Cố Niệm vươn tay .

Lục Diệp Thanh đè mấy huyệt vị trên tay cô : " Thế nào ?"

" Ê ẩm tê tê ." Cố Niệm nói .

" Chỗ này thì sao ?"

" Không có cảm giác gì ."

Lục Diệp Thanh nhíu mày lại , đôi mắt nhìn vào sách hồi lâu , anh khẽ thở dài : " Em yên tâm , tay của em nhất định sẽ hồi phục tốt ."

Cố Niệm muốn nói ' Không sao , như vậy cũng rất tốt' . Nhưng nhìn vẻ mặt của anh , cô nhợt nhạt cười : " Bác sĩ Lục , em tin tưởng anh ."

Lục Diệp Thanh giật mình : " Thứ bảy này đi theo anh gặp một người ."

" Là ai ?" Cố Niệm hỏi .

" Dì nhỏ của anh ." Lúc Lục Diệp Thanh nói chuyện , trên trán lộ ra sự phiền muộn .

" Được ." Cố Niệm nghe Phương Hủ Hủ nói , gia cảnh Lục Diệp Thanh không tệ , thế nhưng rốt cuộc là thế nao các cô cũng không biết .

" Anh vẫn chưa nói cho em biết , khi anh 9 tuổi thì mẹ anh rời đi , là dì nhỏ nuôi anh lớn ." Lục Diệp Thanh nói : " Dì nhỏ của anh là một người phụ nữ kiên cường lại xinh đẹp ."

Đến thứ bảy , khi Cố Niệm nhìn thấy dì của Lục Diệp Thanh cô mới hiểu được thế nào là xinh đẹp .

Dì nhỏ của Lục Diệp Thanh nhìn qua cũng không lớn hơn bọn họ lắm .

Cô thật không ngờ dì nhỏ của anh lại ở đây , trước đây cô cũng ở chỗ này .

Lục Nhu dịu dàng cười : " Thường nghe Diệp Thanh nhắc tới cháu , nói nó mời cháu đến chơi nó lại không chịu , lần này rốt cuộc cũng được gặp ."

Cố Niệm đưa quà lên , là Lục Diệp Thanh mua thực phẩm dinh dưỡng nhập khẩu ở nước ngoài . Lục Nhu nhìn lướt qua , để người giúp việc nhận : " Lần tới không phải mua những thứ này . Mua thật nhiều đồ ăn cho mình , nhìn xem cháu gầy quá . Con gái mà gầy quá sẽ không hấp dẫn ."


Cố Niệm nhìn Lục Nhu : " Bác gái ..." Cô dĩ nhiên sẽ không để cho mình mất lễ phép . Gọi bác gái là cho cô ấy già quá không ?

Lục Nhu cau mày : " Bác gái nghe già quá , gọi một tiếng dì nhỏ giống Diệp Thanh đi ."

" Dì nhỏ .." Cố Niệm khó khăn gọi .

Lục Diệp Thanh kéo tay Lục Nhu : " Dì nhỏ , hình như dì lại gầy đi ."

Lục Nhu liếc anh : " Còn không phải chuyện chung thân của cháu làm buồn phiền sao . Niệm Niệm , cháu cứ tự nhiên như nhà mình nhé ."

Cố Niệm phát hiện cô không thê không thích người phụ nữ trước mắt , cô ấy giống như người chị lớn , thân thiết từ ái .

Lục Nhu không có con , cho nên thương yêu Lục Diệp Thanh vô cùng , yêu ai yêu cả đường đi có lẽ là thế này , cô ấy cũng thích Cố Niệm vô cùng .

Cố Niệm và Lục Diệp Thanh đứng trên sân thượng , gió nhẹ thôi . Cố Niệm nhìn phía trước , đó là nhà của cô . Lục Diệp Thanh theo ánh mắt cô nhìn về quá khứ : " Muốn đi xem không ?"

Cố Niệm cười : " Không cần , nhìn cũng không trở về được , ngược lại càng thêm thương tâm ." Cô quay đầu : " Dì nhỏ của anh bao nhiêu tuổi ?"

Tay Lục Diệp Thanh phủ trên mặt cô : " Dì chỉ lớn hơn anh 9 tuổi ."

9 tuổi .

Nói cách khác , khi Lục Nhu 18 tuổi đã bắt đầu chăm sóc cháu ngoại trai .

" Chính dì muốn như vậy , 3 năm đại học dì vừa học vừa chăm sóc cho anh ." Ánh mắt Lục Diệp Thanh dần phức tạp .

Cố Niệm bị mắc kẹt trong chính suy nghĩ của mình : " Nhưng nhìn qua dì nhỏ chỉ bằng tuổi em ."

Lục Diệp Thanh bật cười , có đôi khi cách quan sát của phụ nữ thật đặc biệt .

Rất đả kích người . Cố Niệm đưa tay vân vê mặt mình : " Không biết khi em đến tuổi của dì nhỏ sẽ như thế nào ?"

" Yên tâm , cho dù em xấu anh cũng sẽ không ghét bỏ em ."

Cố Niệm trầm mặc .

Lục Nhu tuy rằng nhìn qua ôn hoà nhưng khi đặt câu hỏi tuyệt không mơ hồ : " Các cháu tính khi nào thì đi đăng kí đay ?"

Trán Cố Niệm túa ra mồ hôi : " Dì nhỏ , vấn đề này cháu vẫn đang bàn với Diệp Thanh ."

" Dì đã xem qua , ngày 10 tháng 10 rất tốt ."

Cố Niệm gật đầu : " Cháu sẽ hỏi Diệp Thanh ."

" Khi nói đến chuyện kết hôn , các cháu có nói đến chuyện đứa nhỏ không ?"

Cố Niệm giật mình , trong lòng oán thầm dì nhỏ nghĩ thật nhanh . Cô đưa mắt tìm kiếm Lục Diệp Thanh , cũng không thấy bóng dáng anh đâu : " Lúc trước có đề cập qua ." Vẻ mặt Cố Niệm ngẩn ra , quyết định ăn ngay nói thật : " Dì nhỏ , trươc đây cháu đã có một cuộc hôn nhân thất bại , cháu còn có con gái nữa ." Cô không biết Lục Diệp Thanh đã nói qua với cô ấy chưa .

Sắc mặt Lục Nhu quả nhiên biến đổi , chỉ là không biểu hiện bên ngoài : " Như vậy đi . Dì tin tưởng ánh mắt của Diệp Thanh , chuyện đứa nhỏ các cháu cũng nên nghĩ đến . Diệp Thanh cũng không còn nhỏ , nếu các cháu không có tinh lực thì đưa đứa nhỏ dì chăm sóc ."


Cố Niệm gật đầu .

Hai người ăn xong cơm chiều mới trở về . Trên xe cuối cùng Cố Niệm cũng thở phào nhẹ nhõm .

" Lo lắng sao ?" Lục Diệp Thanh hỏi .

" Không lo lắng ." Cố Niệm trả lời .

" Dì nhỏ của anh không phải người như vậy ." Lục Diệp Thanh yên lặng nói .

Cố Niệm không hiểu nhiều về chuyện dì nhỏ của anh . Hai người cùng nhau trở lại phòng vẽ .

Cả ngày nay Phán Phán đều ở phòng vẽ . Phương Hủ Hủ thì lên lớp , Phán Phán thì ngồi trước bàn vẽ . Trước bục là nữ sinh viên thanh phố D , tới nơi này kiêm chức .

Lúc Tống Hoài Thừa đi vào liền thấy Phán Phán ngồi trên tấm đệm , yên lặng vẽ tranh .

Anh đi tới , anh không nói gì chỉ nhìn thân thể nhỏ của con bé . Đột nhiên nghĩ đến Cố Niệm nói Phán Phán sinh ra chỉ có 2 cân . Nhỏ như vậy , sao con bé có thể lớn lên ?

" Phán Phán ." Tống Hoài Thừa ngồi xổm xuống .

Phán Phán quay đầu thấy người đến là anh , hăng hái liền giảm xuống , ngáp một cái lại quay đầu vẽ tranh .

" Đang vẽ cái gì thế ?" Anh hỏi .

Phán Phán tiếp tục tô màu , thật lâu cô bé vẽ xong mới đứng lên .

Tống Hoài Thừa nhìn bức tranh của con bé , Phán Phán thật sự có thiên phú hội hoạ , đây căn bản không giống tranh đứa bé 4 tuổi vẽ ra : " Đây là tranh của con ?" Tống Hoài Thừa lấy tay ra dấu .

Phán Phán thấy anh biết ngôn ngữ kí hiệu , cô bé có chút ngạc nhiên : " Đây là mẹ , con , chú Lục và cả em trai ."

Sắc mặt Tống Hoài Thừa nhất thời đen lại : " Mẹ con đâu ?"

" Mẹ và chú Lục đi hẹn hò rồi ." Phán Phán cười . Phán Phán cũng không sợ làm anh khó chịu , quay đầu tiếp tục làm việc của mình .

Lúc này Phương Hủ Hủ đi ra , thấy Tống Hoài Thừa , sắc mặt liền không tốt : " Tống Hoài Thừa , sao anh còn mặt mũi đến đây ? Thế nào ? Còn muốn con gái sao ?"

Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Đây là chuyện của tôi và Cố Niệm ."

" A ..." Phương Hủ Hủ cười nhạt : " Thế nào ? Lớn tuổi rồi , tự mình không sinh con được nên muốn nuôi con Cố Niệm sao ? Tôi nói cho anh biết , nằm mơ đi ."

" Phương Hủ Hủ , tự chăm sóc cho bản thân mình đi ." Sắc mặt Tống Hoài Thừa hơi đổi : " Nếu thật sự xem Cố Niệm là bạn , cũng không cần vạ lây cá trong chậu ."

" Anh ..." Trong nháy mắt sắc mặt Phương Hủ Hủ trắng bệch : " Cảm ơn lời khuyên của anh . Anh yên tâm , cho dù tôi có chết cũng không để Cố Niệm và Cố Phán bị một chút thương tổn nào . Vậy còn anh , anh nói với tôi nhưng lời này có ý gì ? Anh quan tâm cô ấy sao ?"

Tống Hoài Thừa nhìn thoáng qua Cố Phán ở một bên , đôi mắt trong veo của con bé nhìn bọn họ . Anh giật giật khoé môi khô khốc .

Phán Phán vươn tay , nghiêm trang : " Dì Hủ Hủ , dì đã nói phải mắng chú ấy cẩu huyết lâm đầu ." Tựa như đang chất vấn Phương Hủ Hủ thất hứa .

Phương Hủ Hủ cười , cười đến chảy nước mắt : " Tống Hoài Thừa , anh thấy được không ? Anh nghĩ Phán Phán có thể sống cùng anh sao ? Con bé vốn không hề tin anh , con bé cũng không coi anh là ba nó . Ở trong lòng con bé anh còn kém rất xa Lục Diệp Thanh ." Cô hít hơi thật sâu , nói từng chữ : " Cố Niệm và Lục Diệp Thanh sẽ nhanh chóng kết hôn ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui