Chấp Niệm - Dạ Mạn

Cố Niệm nhìn người đàn ông trước mắt , cô yêu người đàn ông này nhiều như vậy , vì sao hai người lại tới bước này ? Thế nhưng hết lần này đến lần khác là do ba cô làm hại Tống gia ?

Cô và Tống Hoài Thừa đều không sai .

Tống Hoài Thừa nắm chặt tay cô : " Dọn khỏi nhà Lục Diệp Thanh , phòng ở tôi sẽ sắp xếp ."

Cố Niệm kinh ngạc : " Anh dùng thân phận gì để sắp đặt tôi và Phán Phán ."

" Cái này cô không cần quan tâm , tóm lại mau chóng dọn đi ." Anh nói , giọng điệu không cho phép từ chối : " Phán Phán là con gái tôi , tôi sẽ không cho người đàn ông khác làm cha con bé ."

Cố Niệm hất tay anh ra , cô đột nhiên cười lớn : " Tại sao tôi phải dọn khỏi nhà anh ấy ? Vào lúc tôi khó khăn nhất Lục Diệp Thanh ở cạnh tôi , anh ấy coi Phán Phán như con gái mình , vì sao anh ấy không thể làm ba Phán Phán ? Anh cảm thấy anh có thể làm ba con bé ? Một người đã kê đơn cho mẹ con bé , không muốn cho con bé ra đời . Anh có nghĩ sau này Phán Phán biết được mọi chuyện , con bé sẽ nghĩ thế nào ?" Cô hít một hơi sâu , đôi mắt ngập nước tràn ngập sự cố chấp : " Đúng là thân phận của anh bây giờ , nếu như anh muốn tranh đoạt quyền nuôi dưỡng từ tôi , tôi biết tôi không có phần thắng . Nhưng , Tống Hoài Thừa , lần này tôi sẽ không buông tay ."

Vẻ mặt Tống Hoài Thừa thay đổi : " Hắn ở trong mắt cô hoàn hảo vậy sao ?"

" Đúng , anh ấy rất tốt , điều quan trọng là anh ấy yêu tôi ."

" Hắn yêu cô ? Cô cứ tin tưởng hắn thế ? Hắn yêu cô cái gì ? Một người phụ nữ kết hôn còn mang theo con của mình ? Cô nghĩ hắn yêu cô sao ?" Tống Hoài Thừa bị lời nói của cô kích thích , lời nói dần có chút tàn nhẫn : " Hay là nói hắn yêu công phu trên giường  của cô ?"

' Bốp' một âm thanh vang lên .

Cố Niệm khó tin nhìn anh , tại sao anh có thể nói như vậy ?

Mặt Tống Hoài Thừa nghiêng sang một bên , Cố Niệm dùng tay phải đánh anh , sức lực không lớn , không có cảm giác đau đớn , thế nhưng mặt anh có vẻ u ám : " Bị tôi nói trúng rồi thẹn quá hoá giận ?" Anh chậm rãi đến gần cô .

Cố Niệm lùi về sau một bước , ngã ngồi trên ghế của anh . Tống Hoài Thừa chớp mắt nhìn cô , anh nhớ đến cảnh tượng Lục Diệp Thanh và cô ở bãi đậu xe , ánh mắt đỏ dần .

Cố Niệm nhìn anh , cô phát hiện ra cô không hề hiểu anh .


Khi nụ hôn của Tống Hoài Thừa hạ xuống , cô khó có thể tin .

Tống Hoài Thừa giam giữ thân thể cô , Cố Niệm không ngừng lắc đầu , thế nhưng anh không có ý định buông tay .

" Tống Hoài Thừa , đừng để tôi lại hận anh ." Cố Niệm khó khăn nói .

Tay Tống Hoài Thừa nóng như lửa , tối hôm đó anh xem Chu Hảo Hảo là cô , anh không tin . Có lẽ mấy năm nay , quá lâu anh không chạm vào phụ nữ , nếu không làm sao anh bị mùi sữa tắm mê hoặc .

Cố Niệm mặc áo T-shirt , thật sự là quá thuận lợi cho anh .

Hai người đã làm vợ chồng 2 năm , hai bên đã quá mức quen thuộc . Cố Niệm rõ ràng cảm nhận được dục vọng của anh .

" Tống Hoài Thừa , mau dừng tay ." Cô vẫn rất sợ .

Chiếc áo T-shirt mỏng manh bị anh kéo xuống , da thịt tuyết trắng rơi vào mắt anh .

Trong lúc tức giận Tống Hoài Thừa đã sớm mất phương hướng : " Cố Niệm , tại sao trước đây cô lại đến trêu chọc tôi ?"

Tại sao ?

Bởi vì em yêu anh .

" Tại sao cô lại trở về ?" Tôi đã quyết định quên hết tất cả về cô .

Cố Niệm cắn môi , nước mắt chảy xuống .


Tay Tống Hoài Thừa trượt đến quần cô , khi anh cởi nút quần cô , anh đột nhiên ngẩn ra , bụng cô đầy vết rạn do mang thai để lại , rất khó nhìn .

Cố Niệm nhăm mắt lại , cũng không dãy dụa nữa .

Cô cảm giác được tay anh đang che bụng cô , cô co rúm lại một chút .

Chỗ đó thật sự rất khó nhìn , Phán Phán từng nói , những vết rạn kia giống những côn trùng nhỏ .

Cố Niệm là cô gái vụng về , trước đây luôn có đủ các loại chăm sóc , ngay cả nốt mụn cũng xử lí cẩn thận , rất sợ để lại sẹo .

Nhưng hôm nay ...

Cố Niệm rất sợ đau .

Ngón tay Tống Hoài Thừa chạm vào bụng cô , nhưng mãi không thấy vết mổ do sinh . Anh nói : " Cô sinh tự nhiên à ?"

Cố Niệm mím môi không nói .

Lần thứ hai Tống Hoài Thừa nghiêng người hôn môi cô : " Vì sao không sinh mổ ?"

Cố Niệm không để vào mắt , anh hỏi vì sao ? Cố Niệm cười : " Anh muốn biết ?" Cuối cùng cô cũng tìm lại được âm thanh của mình .

Tống Hoài Thừa híp mắt lại .


" Bởi vì không có tiền , sinh mổ chi phí rất đắt , hơn nữa thời gian hồi phục rất dài . Tôi không có tiền và tinh lực ." Cố Niệm không có chút tâm trạng nào : " Anh biết không ? Lúc Phán Phán ra đời chỉ khoảng 2kg , tựa như con mèo nhỏ . Gần 2kg , anh biết là nặng bao nhiêu không ?" Khi đó cô cũng không hận anh , bởi vì cô nghĩ anh cũng rất đáng thương . Dù sao ba cô cũng hại ba anh chết thảm , hại anh từ nhỏ đã mất ba .

Nhưng bây giờ cô bắt đầu hận .

Vì sao khi anh đang trả thù Cố gia , còn có thể tàn nhẫn với cô như vậy ?

Đôi mắt Tống Hoài Thừa thâm trầm : " Cố Niệm ..."

Lời của anh còn chưa nói hết , điện thoại của Cố Niệm vang lên . Điện thoại rơi trên mặt đất , cuộc gọi hiển thị trên màn hình Tống Hoài Thừa đều thấy rõ ràng .

Cố Niệm vùng vằng đứng lên cầm lấy điện thoại : " Diệp Thanh ..."

" Hủ Hủ vừa gọi điện cho anh , đã xảy ra chuyện gì ?" Âm thanh Lục Diệp Thanh đầy lo lắng : " Có đúng là Tống Hoài Thừa không ?"

Cố Niệm ngồi dưới đất , kéo kéo quần áo , cố gắng không nghĩ đến chuyện lúng túng nữa nãy : " Em không sao , em rất khoẻ . Không phải là anh ấy , là một khách quen tìm em ." Cô kìm nén giọng nói ở cổ họng , để thanh âm của mình nghe vẫn như trước .

" Anh mới đi đón Phán Phán , con bé ầm ĩ muốn ăn kem , anh nói với con bé là hỏi em đã ."

Cố Niệm nói : " Không cho con bé ăn , dạ dày con bé không tốt , ăn sẽ đau bụng ."

" Xong rồi , anh đã cho con bé ăn một cây ." Lục Diệp Thanh bất đắc dĩ nhìn Phán Phán : " Bọn anh chờ em về , buổi tối ra ngoài ăn cơm ."

" Được ." Cố Niệm nháy mắt mấy cái , tình yêu không khó khăn như vậy .

Thượng đế đóng của bạn một cánh cửa , đồng thời sẽ mở một cánh cửa sổ cho bạn .

Cô tin đường của cô chính là cửa sổ đó .

Tống Hoài Thừa ngồi một bên , anh từ từ khôi phục dáng vẻ lạnh lùng : " Là điện thoại của Lục Diệp Thanh ?"


Cố Niệm đứng lên , đưa lưng về phía anh . Hành động của anh vừa rồi chỉ là ý nghĩ sai lầm dẫn đến hậu quả nghiêm trọng .

" Sao cô không nói cho hắn biết đang ở cùng một chỗ với tôi ?" Tống Hoài Thừa hỏi .

Cố Niệm nắm tay , đứng thẳng lưng : " Bởi vì tôi để ý anh ấy , tôi sợ anh ấy lo lắng , sợ anh ấy lo ngại . Tôi không muốn người tôi quan tâm khó chịu . Tống Hoài Thừa , tôi có thể xác định nói cho anh biết , nếu lựa chọn của tôi là anh ấy , đương nhiên tôi sẽ không dễ dangg quay đầu lại ." Cô giơ tay trái lên : " Chúng tôi sẽ kết hôn ."

Tống Hoài Thừa vẫn nhìn cô , cuối cùng khoé miệng cũng nhếch lên thành nụ cười trêu tức : " Cô xác định hai người có thể ở cùng chỗ ? Chỉ là bác sĩ mà thôi ."

" Tôi và anh không còn gì để nói , lên toà án tôi sẽ hầu anh đến cùng ."

Cố Niệm vô tri vô giác trở về , Lục Diệp Thanh đã đặt một chỗ tốt để ăn , bọn họ đến không sớm cũng không muộn . Một bữa cơm vui vẻ , Phán Phán ăn rất nhiều , đều là do Lục Diệp Thanh chăm sóc con bé .

Chỉ cần Cố Niệm chuẩn bị đút , Lục Diệp Thanh liền nhận lấy : " Để anh đút cho con bé , em ăn của em đi ."

Cố Niệm nhìn anh , anh đối sử vơi Phán Phán thật tốt , so với Tống Hoài Thừa anh càng xứng đáng làm ba hơn .

Hơn nữa Phán Phán cũng rất thích anh , giữa bọn họ đang từ từ hoà hợp , tương lai không xa , bọn họ sẽ là người một nhà hạnh phúc .

Nước tương trên tay Phán Phán đều lau lên áo sơ mi của Lục Diệp Thanh , cô phát hiện , cười không ngừng , Lục Diệp Thanh giúp con bé lau tay : " Còn muốn ăn gì nữa không ?" Cố Niệm đưa khăn giấy qua giúp anh lau .

" Không sao , đừng lau . Trở về tắm một chút là được rồi ." Lục Diệp Thanh không thèm để ý chút nào .

" Anh đừng chiều con bé thế , để nó tự ăn đi ."

" Không phải anh đang tranh thủ gây ấn tượng với con bé sao ?" Lục Diệp Thanh cười , dịu dàng nhìn Cố Niệm : " Nhóm người ở khoa anh hỏi anh lúc nào chuẩn bị mời họ đến tham gia hôn lễ của chúng ta ?"

Cố Niệm sửng  sốt , ánh mắt mông lung dưới ánh sáng , trong nhát thời không biết nói gì : " Em ..."

Lục Diệp Thanh xắn tay áo lên : " Không cần gấp gáp trả lời anh ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận