Cố Phán chỉ là cô bé 4 tuổi nhưng suy nghĩ của cô chín chắn hơn các bạn cùng trang lứa . Trước khi Tống Hoài Thừa xuất hiện , cô bé luôn mong gặp ba mình .
Ba có thể đưa cô bé đi chơi , đi tiêm có ba đi theo cô bé cũng sẽ không sợ , ba có thể dạy cô bé đọc chữ , không cần phải chuyện gì cũng nhờ mẹ .
Lúc Tần Phượng và Phương Hủ Hủ nói chuyện với nhau , cô bé không nhiều thì ít cũng nghe được một chút . Ví dụ như cô đã biết ba mẹ đã ly hôn .
Ly hôn có nghĩa là gì , cô bé có thể mờ mịt hiểu ra được .
Khi Tống Hoài Thừa xuất hiện ở nhà trẻ cũng chính là lúc ra chơi . Đám trẻ con tốp năm tốp ba từ lớp học ra ngoài chơi , nhưng chỉ có một mình Cố Phán ngồi đó lật sách .
Tiếng hoan hô của bọn trẻ , nhưng không có âm thanh của con bé .
Tống Hoài Thừa bước vào , chậm rãi đi tới bên cạnh con bé .
Cố Phán cảm giác có người đến nên ngẩng đầu lên , nhìn thấy anh , đôi mắt đen chớp chớp , loé lên vài phần khó hiểu : " Chú muốn dẫn con đi đâu ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khẩn trương , lặng lẽ xê dịch vị trí .
Hôm nay bên cạnh Tống Hoài Thừa còn có một nữ phiên dịch .
" Đều không phải ." Anh nhíu mày một cái .
" Vì sao không ra chơi cùng các bạn khác ?" Tống Hoài Thừa ngồi xổm xuống , nhìn theo hướng cô bé nhìn .
Cố Phân vuốt sách : " Con không biết nói chuyện ."
Trong lòng Tống Hoài Thừa như bị ai đó nhéo cái thật đau , hồi lâu anh mới lấy lại giọng nói của mình : " Chú đưa con ra ngoài chơi nhé ?" Anh chỉ ta phía cầu trượt .
Cố Phán yên lặng : " Chú thật sự không dẫn con đi sao ?"
" Không dẫn ." Tống Hoài Thừa nói .
" Vậy được ." Thực sự con bé cũng muốn chơi . Bình thường Cố Niệm rất bận , đến đón cô bé cũng phải quay về làm việc . Buổi tối cô phải lên lớp , đôi khi còn phải phê duyệt tranh .
Hiếm khi bà ngoại đến đón cô bé , cô bé thích nhất chơi leo núi , nhưng bà ngoại sợ cô té nên không cho .
Cố Phán lao ra khỏi phòng học , giống như chú ngựa nhỏ vừa thoát cương , vù vù xông về phía trước . Cố Phán chơi đến nỗi đầu đầy mồ hôi , động tác linh hoạt . Cầu trượt trơn bóng làm cô bé không thể chơi được , chơi món đồ khổng lồ này có chút nguy hiểm .
Tống Hoài Thừa theo ở phía sau , một bước không rời , trên mặt đầy vẻ cưng chiều nhưng anh không hề hay biết .
Nữ phiên dịch ở một bên không nhịn được nói : " Có thể thấy con bé bình thường không thể chơi những thứ này ."
Cố Phán vui sướng chơi đến hơn một tiếng . Tống Hoài Thừa mang nước tới đưa cho con bé .
Cố Phán liếm môi rồi lắc đầu .
" Uống đi ." Tống Hoài Thừa biết hiện tại con bé rất khát .
Cố Phán cắn môi : " Mẹ nói không thể uống nước người lạ đưa cho , bên trong có thể sẽ bỏ gì đó ."
Nữ phiên dịch cẩn thận dịch lời Phán Phán , chỉ thấy sắc mặt Tống Hoài Thừa thay đổi .
" Mẹ con nói thế sao ?" Thanh âm Tống Hoài Thừa cứng ngắc .
" Đúng vậy ." Cố Phán ngây thơ nói : " Cho nên ngoài trừ mẹ , bà ngoại , dì Hủ Hủ , chú Lục và cô giáo , thì đồ người khác đưa con sẽ không uống . Con phải tự bảo vệ mình thật tốt , như vậy mẹ mới không lo lắng ."
Tống Hoài Thừa nắm chặt chai nước , anh dùng hết sức mới có thể ép tâm tình trong lòng xuống : " Mẹ con nói rất đúng , nhưng chú là ba của con .."
Trong mắt nữ phiên dịch loé lên sự kinh ngạc . Trước khi đến , cô ta cũng có nghĩ qua . Thế nhưng Tống gia ở thành phố D rất giàu có , chỉ là đến thời ông cụ Tống thì sụp đổ . Về sau Tống Hoài Thừa đã vực dậy , Tống gia liền trở mình .
Tống Hoài Thừa ở bên ngoài hầu như không có tin xấu gì , ở trong mắt người ngoài , anh là người không lăng nhăng , mấy năm nay bên cạnh anh chỉ có Chu Hảo Hảo đi cùng .
Đột nhiên nghe từ miệng anh nói câu đó , nữ phiên dịch hít sâu một hơi mới có thể ổn định lại . Không biết nếu người ngoài biết được chuyện này sẽ thế nào ?
Cố Phán giơ tay lau mồ hôi : " Con biết ." Cô bé ngước khuôn mặt lên : " Chú là ba của con , nhưng con không quen chú , chú và mẹ con đã ly hôn rồi ." Nói xong , cô bé trừng mắt nhìn : " Con biết ' pa pa' , con còn viết được nữa đấy . Chú xem này .."
Cố Phán đưa ngón trỏ ra , ở trên đống cát viết hai chữ ' Pa pa' .
Nét chữ xiêu vẹo , lại rất non nớt .
Tống Hoài Thừa im lặng .
" Thế nào ? Con biết đúng không ?" Khuôn mặt Cố Phán loé lên vài phần đắc ý .
Tay Tống Hoài Thừa run run xoa đầu Phán Phán : " Tốt lắm ."
" Ai dạy con ?" Anh hỏi .
" Lúc mẹ dạy anh chị học , con không đi chơi , ở một bên viết chữ ." Cố Phán vui vẻ cười : " Con còn viết được rất nhiều chữ . Tên mẹ con - Cố Niệm ." Cố Phán lại ngồi xổm xuống : " Tên mẹ con rất hay , Niệm Niệm ." Viết được phân nửa : " Con quên Niệm viết như nào rồi , không viết nữa ."
Cô bé vỗ tay phủi cát : " Khi nào trở về con bảo chú Diệp dạy lại ."
Cổ họng Tống Hoài Thừa nghẹn lại : " Niệm phải viết thế này ." Anh đưa ngón trỏ ra : " Con xem , đây là tên của mẹ ."
" Đúng rồi , con sẽ nhớ kĩ ." Cố Phán toét miệng cười .
Tống Hoài Thừa nhận lấy khăn giấy nữ phiên dịch đưa , quay sang nói Cố Phán : " Ba lau tay cho con ."
Cố Phán nhìn anh , tuỳ ý để anh lau tay . Cố Phán nghĩ thầm ba mình chính là như vậy , nhưng mà dì Hủ Hủ nói ba mình rất xấu , đối xử với mẹ không tốt làm mẹ đau lòng . Cho nên con bé cũng không thích ba .
" Mẹ dạy dỗ con rất tốt ." Tống Hoài Thừa gằn từng chữ nói , đôi mắt tối đi vài phần .
Gương mặt Cố Phán tràn ngập vui vẻ , ba đang khen bé đây mà . Bụng bỗng nhiên réo lên . Cố Phán sờ bụng nhìn qua phòng học , sắp đến giờ ăn rồi .
" Con phải vào đây , hẹn gặp lại ." Cô bé vẫy tay chào anh .
" Con muốn ăn gì ? Ba dẫn con ra ngoài ăn ?" Tống Hoài Thừa cau mày lại .
Cố Phán vừa nghe anh muốn dẫn bé ra ngoài liền xua tay , xoay người chạy về phòng học . Khi đến cửa , cô bé xoay ngươi nhìn anh . Thấy anh vẫn đứng đó , Cố Phán thở gấp , tuyệt đối không được nói cho mẹ biết .
" Cố Phán , là ba cậu sao ? Ba cậu cao thật đó ." Một đứa nhỏ tò mò hỏi .
Cố Phán lắc đầu , dì Hủ Hủ nói , chú Lục sẽ là ba của cô bé .
Cô bé thích chú Lục hơn .
" A , đó không phải là ba của cậu sao ? Ồ , đúng rồi , cậu không có ba ."
Cô giáo đi tới : " Cố Phán , sang đây rửa tay đi ."
Sau khi Tống Hoài Thừa rời khỏi nhà trẻ liền đi đến nhà cụ Tống . 2 năm qua thân thể ông Tống không thể nào so với trươc kia , mắt cũng kém , tai cũng nghe không rõ .
" Hoài Thừa , đánh cờ với ông nào ." Ông cụ thấy anh đến liền gọi anh chơi cờ .
Tống Hoài Thừa chơi cờ cho tới bây giờ chưa bao giờ nhường ông , lần nào ông cũng thua . Ông cụ nhìn bàn cờ : " Đứa trẻ này , cũng không biết nhường ông một chút ." Ông thở dài : " Cháu chẳng hiểu chuyện giống Niệm Niệm chút nào ."
Tống Hoài Thừa nhìn ván cờ , chiếu tướng .
" Ông nghe nói con bé đã trở về , hai đứa gặp nhau chưa ?" Hai mắt ông cụ đục ngầu , nhìn mọi vật đã không còn rõ nữa .
" Ừm ." Tống Hoài Thừa gật đầu .
Sắc mặt ông cụ khẽ động : " Nói chuyện rồi sao ?"
Qua vài giây Tống Hoài Thừa mới trả lời : " Nói chuyện rồi ."
" Thế nào ?" Ông cụ chờ mong hỏi .
Tống Hoài Thừa nhanh chóng xếp lại cờ : " Cháu và cô ấy không thể nào ."
Ông cụ bất mãn ' hừ' một tiếng : " Cũng không biết mây năm này ai làm cho cháu độc thân . Chuyện quá khứ đã qua , quên không được , không bằng lui một bước , cho bản thân cơ hội . Hoài Thừa , đơi người sau này còn 40 năm , 50 năm , cũng có thể lâu hơn ."
Tống Hoài Thừa ' ừm' một tiếng , không trả lời .
" Con bé Hảo Hảo kia , không phải ông không thích , đại khái là do ấn tượng ban đầu của ông , con bé Cố Niệm khiến ông rất thích . Haiz , nếu như khi đó cháu và Cố Niệm có con thì tốt rồi ."
Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Nói thế là sao ạ ?"
" Vì có con thì không thể rời đi ." Ông cụ Tống xem như chuyện đương nhiên nói .
Tống Hoài Thừa giật khoé miệng . Mấy năm nay , lúc rảnh rỗi anh càng muốn sang đây với ông cụ . Bởi vì chỉ có ông mới ở bên tai nhắc tới người kia .
Anh thích nghe ông cụ nhắc tới những chuyện lúng túng của cô , có như vậy , anh mới cảm thấy chút độ ấm trong lòng .
Chẳng đến nhắc tào tháo , tào tháo liền tới .
Chu Hảo Hảo biết Tống Hoài Thừa đến thăm ông cụ , buổi tối cũng lái xe đến .
Ông cụ đối với cháu dâu tương lai này đúng là quá khách khí , không giống như Cố Niệm .
" Ông , cháu mang cháo đến cho ông này , chỗ mà ông thích nhất . Cháu đổ ra cho ông nhé ." Khuôn mặt Chu Hảo Hảo trang điểm xinh đẹp , lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ .
Ông cụ cười : " Hảo Hảo , cháu ngồi đi , để dì làm được rồi ."
" Cháu làm được mà , cũng không phải chuyện lớn gì ." Chu Hảo Hảo nói .
Tống Hoài Thừa ngồi một bên , yên lặng đánh giá cô . Chu Hảo Hảo thay đổi , trước kia cô ta chưa bao giờ làm những việc này . Thật tra bọn họ ai cũng thay đôi , không còn là những người tuổi trẻ nhiệt huyết năm đó .
Trước đây anh và Cố Niệm chưa chính thức xác định mối quan hệ , cũng thương đến đây chơi với ông cụ .
Ban đầu cô cũng như vậy , không ngừng làm việc . Luôn làm sai việc , nếu không làm vỡ bát , thì lại cầm nhầm dấm chua .
Cuối cùng ông cụ không nhìn được nữa : " Hoài Thừa , cháu đi giúp con bé đi ."
" Cố Niệm , sau này sang đây nhiều một chút trò chuyện với ông , cứ thoải mái đi ."
" Ông , ông nói thật sao ?" Cố Niệm thả lỏng bờ vai : " Cháu nghĩ ông sẽ đánh cháu một trận chứ . Hiện tại cháu làm không tốt , sau này nhất định sẽ làm tốt hơn ."
Khoé mắt ông cụ giật giật : " Không có gì , để Hoài Thừa làm được rồi ."
" Cũng không thể để anh ấy làm mãi , cháu sẽ ngượng lắm ."
Nói chung thì giữa người và người phải nhắc đến duyên phận .
Tống gia và Cố gia có oán hận sâu đậm , thế nhưng ông cụ lại rất thích Cố Niệm . Đương nhiên ông rất đau lòng khi mất con trai , thù hận đối với Cố gia không thể dứt , nhưng cuối cùng ông đã nghĩ thông suốt .
Ông nhìn Chu Hảo Hảo : " Làm việc ở đài truyền hình rất cực khổ sao ?"
" Không khổ chút nào ạ , một tuần cháu ra ngoài quay cảnh một lần ." Chu Hảo Hảo cười .
Ông gật đầu : " Các cháu chuẩn bị khi nào chụp ảnh cưới ?"
Chu Hảo Hảo dời mắt sang Tống Hoài Thừa : " Cái này chờ Tống Hoài Thừa có thời gian đã ."
Tống Hoài Thừa mím môi : " Gần đây trong tay có một hạng mục , chờ hạng mục này làm xong sẽ đi chụp ."
" Được , nghe sắp xếp của anh ."
Ông cụ cũng không có chút hứng thú nào : " Hôn nhân không phải chuyện đùa , trước khi kết hôn phải chuânt bị thật tốt ." Ông ý tứ sâu xa nói .
Tống Hoài Thừa ' ừm' một tiếng .
Sau khi ông về phòng nghỉ ngơi , Tống Hoài Thừa cũng về phòng của mình , anh mở chai rượu , chất lỏng màu đỏ theo động tác của anh nhẹ nhàng chảy xuống .
Cửa sổ mở lớn , từng trận gió mát thổi tới .
Mấy năm nay tửu lượng Tống Hoài Thừa ngày càng tốt , chai rượu đã thấy đáy . Anh có chút đau đầu từ từ nhắm mắt nằm trên ghế .
Chu Hảo Hảo tắm xong , mặc áo choàng đi vào phòng anh : " Hoài Thừa ." Cô ta đi đến bên cạnh , thấy vẻ mệt mỏi của anh .
Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì ? Thù của chú Tống anh đã báo , Tống gia hiện tại lần nữa đứng lên . Anh rốt cuộc còn muốn thế nào nữa ?
Chu Hảo Hảo nhẹ giọng quỳ gối bên chân anb , ngưng mắt nhìn anh thật lâu , nhìn hàng mi của anh , mắt của anh : " Hoài Thừa .."
Cô nghiêng người về phía trước , hôn lên môi anh , hơi thở của anh mang theo mùi thơm ngọt ngào của rượu làm say lòng người .
Chu Hảo Hảo từng chút một dựa vào anh , thân thể mềm mại bao phủ lên người anh , tay che trước ngực anh , lòng bàn tay nóng rực .
Tống Hoài Thừa mượn cảm giác say , nửa tỉnh nửa mê , tay của anh theo bản năng nắm lấy hông cô ta .
Sắc mặt Chu Hảo Hảo tràn đầy mừng rỡ , tay không chủ được cởi cúc áo sơ mi của anh : " Hoài Thừa , Hoài Thừa .." Cô ta động tình nỉ non .
Tống Hoài Thừa từ từ nhắm mắt lại , mùi hương sữa tắm đã từng quen thuộc , thân thể anh giật giật , khẽ gọi : " Cố Niệm ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...