Cô đã quên mất sinh nhật mình , 4 năm nay ngày này đã trở thành bình thường như bao ngày . Hai số 18 trên bánh gato làm cô không tự chủ nở nụ cười , hoá ra vẫn còn người nhớ ngày này , trong lòng cô tràn đầy cảm động .
" Đồng ý đi ! Đồng ý đi ." Mọi người nhịp nhàng hò reo .
Cố Niệm khoé miệng chậm rãi cong lên : " Nhẫn rất đẹp ." Cô vươn tay ra .
Lục Diệp Thanh cười , vẻ mặt yêu thương , chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa tay trái cô . Anh nắm đầu ngón tay mảnh khảnh của cô , tay Cố Niệm rất đẹp , bởi cô thường xuyên vẽ tranh nên móng tay cắt rửa rất sạch sẽ .
Lục Diệp Thanh bước về phía trước , hôn lên trán cô .
Cố Niệm không nhúc nhích , thân thể cứng đờ .
Mọi người vỗ tay hoan hô , trong phòng ăn cực kỳ náo nhiệt .
Bữa cơm kết thúc , Lục Diệp Thanh ôm Phán Phán đi trước , Phán Phán ôm chặt cổ Lục Diệp Thanh , vẻ mặt lưu luyến không muốn xa .
Phương Hủ Hủ và Cố Niệm đi phía sau , Cố Niệm cúi đầu .
" Phán Phán rất thích anh Lục ." Phương Hủ Hủ nói .
Cố Niệm ngẩng đầu : " Đúng vậy . Anh ấy làm cho người ta có cảm giác an toàn khi ở gần , Phán Phán rất tin tưởng anh ấy ."
Phương Hủ Hủ cười : " Cậu xem đêm nay Phán Phán rất vui vẻ . Như vậy cũng tốt , Lục Diệp Thanh sẽ dạy dỗ Phán Phán rất tốt ."
Cố Niệm sờ chiếc nhẫn , cô đã lấy hết dũng khí đồng ý với anh : " Hủ Hủ , cậu yên tâm , mình quyết định rồi , sau này bọn mình sẽ là người một nhà ."
Nếu đã lựa chọn con đường này , cô nhất định sẽ kiên trì đến cùng .
Chuyện trước kia cứ xem là giấc mơ đi .
Ba người cùng nhau về nhà .
Lúc xuống xe , Cố Phán nắm tay hai người , rất giống người một nhà .
Tay Cố Niêmn cầm theo hộp bánh gato .
Tống Hoài Thừa ngồi trong xe , trong bóng tối không ai chú ý đến sự hiện diện của anh . Đáy lòng anh trầm xuống , vẻ mặt nghiêm trọng . Lúc đại học mỗi lần đến sinh nhật , Cố Niệm sẽ nói thật sớm cho anh biết , mời bạn bè trong kí túc xá ăn cơm . Anh nhớ kĩ thời điểm đó từng chút một . Sau khi kết hôn , mỗi lần sinh nhật hai người đều tổ chức ở nhà , Cố Niệm có thể làm một món hai món , sau đó kêu đồ ăn ở ngoài . Không có bữa tối dưới ánh đèn lãng mạng , nhưng cô lại nói : " Tống Hoài Thừa , chỉ cần mỗi năm đến sinh nhật có thể bên cạnh anh , chính là món quà tuyệt vời nhất ."
Tống Hoài Thừa nhìn sang chổ khác , khuôn mặt tươi cười của Phán Phán hiện lên trong đầu anh như làn sóng .
Cho đến khi ba người vào nhà , anh mới cầm điện thoại lên .
" Luật sư Phương , chuyện chúng ta nói lúc trước , anh mau chóng chuẩn bị đi ."
" Được , không thành vấn đề ."
Tống Hoài Thừa cúp điện thoại , điện thoại vứt tuỳ ý trên xe . Anh thưởng thức ánh sáng của bật lửa , chút chút lại bật lên .
Chỉ mấy ngày sau , Cố Niệm nhận được cuộc gọi xa lạ , khi cô nghe đối phương giới thiệu thân phận thì bối rối vô cùng .
Luật sư Phương hẹn gặp cô , Cố Niệm vẫn rất căng thẳng .
Lần đầu tiên gặp luật sư Phương , cô đã đi thẳng vấn đề chính : " Tôi không để Tống Hoài Thừa cướp con gái của tôi đi ."
" Cố tiểu thư , trước tiên cô bình tĩnh , hãy nghe tôi nói , mọi việc sẽ làm theo pháp luật ."
Cố Niệm nắm chắc các ngón tay , sắc mặt lo lắng : " Anh là luật sư của anh ta , chắc chắn sẽ nói giúp anh ta thôi ."
Luật sư Phương cười : " Cố tiểu thư , Tống tiên sinh cũng là ba của con gái cô , nhưng cô lại không cho anh ấy nói đến sự tồn tại của đứa bé , đối với anh ấy như vậy có công bằng không ?"
Cố Niệm trầm mặc cúi đầu : " Anh ta không thích con của tôi ."
" Làm sao có thể ?" Giọng luật sư đầy vẻ không tin : " Tống tiên sinh rất quan tâm đến con gái mình ."
Cố Niệm không muốn nói gì , vẫn cúi thấp đầu .
Luật sư Phương chậm rãi đánh giá cô : " Cố tiểu thư , cô định tái hôn sao ?"
Cố Niệm nắm chặt tay : " Đúng vậy ."
" Cố tiểu thư , tình trạng kinh tế hiện nay của cô hình như .." Hắn còn chưa dứt lời : " Tại sao cô không để con bé có cuộc sống tốt hơn ."
Sắc mặt Cố Niệm tái nhợt : " Anh không biết giữa tôi và Tống Hoài Thừa đã xảy ra chuyện gì thì anh không có tư cách đánh giá sự lựa chọn của tôi . Luật sư Phương , về quyền nuôi dưỡng Phán Phán , tôi tuyệt đối sẽ không buông tay . Cá chết lưới rách , tôi không sợ ."
Luật sư Phương chầm chậm nói : " Cố tiểu thư , nếu như Tống tiên sinh có thể giúp cô giải quyết tình trạng kinh tế thì sao ?"
Cố Niệm cuối cùng cũng nổi giận : " Anh ta muốn dùng tiền mua con tôi sao ? Anh nói với anh ta , tuyệt đối không có khả năng ."
Luật sư Phương lộ ra vẻ tiếc nuối : " Cố tiểu thư , cô suy nghĩ lại đi , không chỉ tốt cho cô mà còn cho cả đứa bé . Cô không nghĩ tới sẽ cho con bé hoàn cảnh điều trị tốt nhất sao ? Chuyện đó liên quan đến cả đời con bé ." Luật sư Phương đúng là đại luật sư , chưa từng thua vụ kiện nào .
Cố Niệm căn bản không thể cãi lại , luật sư Phương đã nói trúng chỗ đau trong lòng cô .
Bởi vì tình trạng kinh tế hiện tại , cô đã làm cho Phán Phán chịu quá nhiều thiệt thòi .
Tinh thần của cô suy sụp hoàn toàn .
Cố Niệm vừa đi không lâu , luật sư Phương đứng dậy đi đến bàn phía sau : " Tống tiên sinh , thái độ của cô ấy rất kiên quyết ."
Tống Hoài Thừa không nhúc nhích : " Cứ theo trình tự đi ."
Từ sau khi Cố Niệm trở về , Tống Hoài Thừa liền thay đổi , bọn họ cũng nhìn ra được . Anh vẫn giống trước đây , vẫn cuồng công việc , thế nhưng những lúc rảnh rỗi anh lại một mình trầm tư .
Từ Hành đến tìm anh , thấy anh ngồi xem video : " Bữa tiệc gần đây cậu cũng không tham dự , xem gì đấy ?" Hắn ghé mặt vào nhìn : " Là con bé ?"
Trong video , giáo viên đang dạy . Một đám nhóc ngồi trên ghế nhỏ , hoạt bát đáng yêu dạng nào cũng có . Nhưng có một cô bé chỉ cười , không nói gì .
Tống Hoài Thừa tắt video : " Tìm tôi có chuyện gì ?"
" À , cậu muốn tiếp tục mở rộng dự án phương Bắc sao ? Bên kia đã thay đổi hai nhà khai phá rồi , nhà cửa có thể vẫn chưa xây được ." Từ Hành dời mắt sang chổ khác .
" Trở về chúng ta thảo luận sau . Được rồi , tôi muốn nghỉ hai ngày cuối tuần ."
" Cái gì ?" Đã nhiều năm rồi anh chưa từng xin nghỉ . Nhưng anh là ông chủ lớn , muốn nghỉ lúc nào chẳng được .
" Thân thể ông nội không khoẻ , tôi định qua thăm ông một chút ." Tống Hoài Thừa nhíu mày nói .
Từ Hành ngồi đó , gác tay lên sofa : " Được , chắc do thời gian trước ông bị bệnh ." Hắn bình tĩnh nói .
Tống Hoài Thừa nhíu mày : " Đã xảy ra chuyện gì ?"
" Cậu không biết sao ?" Từ Hành cười lạnh : " Ông bị viêm dạ dày ."
Tống Hoài Thừa trầm mặc lên tiếng , gương mặt uể oải mơ hồ : " Tôi biết rồi ."
Đã nhiều ngày qua nhưng Cố Niệm vẫn hoảng hốt , cùng sống chung mái nhà tất nhiên Lục Diệp Thanh cũng phát hiện ra .
Chuyện của Cố Phán chính là tảng đá đè nặng cô , trong lòng cô bây giờ quan trọng nhất là ba và con gái . Qua vài năm nữa ba cô có thể ra tù , nhưng Cố Phán thì sao ? Nếu như cả đời Phán Phán không thể nói được thì sao đây ?
Cả đời !
Lục Diệp Thanh thấy cô mãi chìm đắm trong trầm tư , ánh đèn thuỷ tinh trên trần nhà chiếu lên gương mặt cô lưu lại vệt tối không rõ nét . Anh ngồi xuống , sofa hơi lõm xuống .
Cố Niệm ngoái đầu , cô gượng cười .
" Em gặp phải chuyện gì à ?" Lục Diệp Thanh hỏi .
Cố Niệm trầm mặc một lúc : " Luật sư Tống Hoài Thừa đến tìm em ."
Lục Diệp Thanh cau mày lại : " Cố Niệm ." Anh gọi thẳng tên cô : " Lần sau có gặp chuyện như vậy nữa thì nói anh biết , được không ?"
Cố Niệm cong lưng lại , mở miệng nói : " Em không muốn anh bị cuốn vào chuyện giữa em và anh ta ."
Lục Diệp Thanh cầm tay cô : " Bây giờ em là bạn gái anh , chuyện của em cũng là chuyện của anh , Phán Phán đã gọi anh một tiếng chú Lục , thì anh càng không thể để em gánh chịu chuyện này một mình ."
Mắt Cố Niệm cay cay : " Cảm ơn anh , Diệp Thanh ."
Lục Diệp Thanh cươi : " Giữa hai chúng ta còn cần từ này sao ? Cố Niệm , sau này đừng nói hai chữ này nữa ." Anh ôm vai Cố Niệm kéo qua .
Cố Niệm vùi mặt vào ngực anh , từ đó toát ra luồn hơi ấm .
Lục Diệp Thanh , sao em có thể may mắn thế , có thể gặp được anh vào lúc này .
Thế nhưng em vẫn sợ .
" Tối mai anh có một đồng nghiệp kết hôn , em có bận không ?"
Ngay cả có bận cũng phải gác sang một bên .
Cố Niệm nhìn bản thân mình : " Em không bận , nhưng mà quần áo em dường như không thích hợp ."
Lục Diệp Thanh cười : " Không có việc gì , mặc cái gì đẹp một chút là được rồi ."
Cố Niệm cười : " Em cũng không thể để bác sĩ Lục mất hết mặt mũi được ."
Đang nói chuyện thì Phán Phán từ phòng đi ra . Cô bé cầm bức tranh tự vẽ theo , đưa cho Lục Diệp Thanh xem đầu tiên .
" Chú Lục , con vẽ đẹp không ? Đây là chú , đây là mẹ , đây là con ."
Lục Diệp Thanh nhìn bức tranh : " Con đây là ?"
Đôi mắt Phán Phán chớp : " Còn đây là em trai mẹ sinh cho con ."
Nói xong hai người đều ngẩn ngơ . Qua vài giây , Lục Diệp Thanh không kìm chế được liền nói : " Ừ , chú và mẹ con kết hôn , chúng ta sẽ cố gắng sinh cho Phán Phán một em trai ."
Phán Phán gật đầu : " Chú với mẹ yên tâm , con sẽ bảo vệ em trai thật tốt ."
Lục Diệp Thanh vuốt tóc con bé : " Chờ em trai trưởng thành , em lại bảo vệ Phán Phán mãi luôn ."
Gương mặt Cố Niệm tràn ngập niềm vui .
Đúng vậy , đây không phải cuộc sống cô luôn khát vọng sao ?
Thoát khỏi Tống Hoài Thừa , thế giới của cô vẫn sẽ bắt đàu mới .
Phán Phán rất có thiên phú vẽ , cũng không biết có phải mưa dầm thấm lâu không .
" Mẹ ." Cố Phán nghĩ đên cái gì : " Lần trươc chú kia đến nhà trẻ tìm con đó ."
Máu trong Cố Niệm như đông cứng lại , cô cô gắng không để lộ vẻ lo lắng trước con gái : " Sao , vậy con và chú ấy có nói chuyện không ?"
Cố Phán lắc đầu : " Haizz , con nói chú ấy cũng không hiểu ." Trên mặt cô bé hiện lên vẻ mất mát .
" Phán Phán thích chú đó sao ?"
Cố Phán suy nghĩ một chút : " Con thích mẹ nhất ."
" Vậy nếu chú đó muốn sống cùng Phán Phán thì sao ?"
" Mẹ có đi cùng không ?"
" Mẹ có thể không được ."
" Vậy con sẽ không đi ."
" Nhưng chú đó có thể mua cho con nhiều búp bê , những chiếc váy xinh đẹp , sau này con bệnh cũng không sợ không có tiền đi viện .."
Cố Phán lấy tay che miệng Cố Niệm lại . Con bé mất hứng nói : " Không muốn ba đâu , con chỉ muốn cùng mẹ ở chung một chỗ thôi ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...