Cố Niệm nhìn Lục Diệp Thanh : " Vậy chúng ta đến nhà chú Lục ở trước ." Cô và Lục Diệp Thann nhìn nhau : " Cho đến bao giờ em tìm được chỗ ở sẽ dọn đi ."
Lục Diệp Thanh cười yếu ớt : " Được . Anh trở về dọn dẹp phòng trước ."
" Cám ơn ." Cố Niệm cảm kích nói .
Lục Diệp Thanh muốn nói , không cần khách khí vơi anh như vậy , nhưng vẫn không nói ra : " Dọn nhà xong anh sẽ đến đón em ."
Tần Phương nhìn hai người , khoé miệng cong lên : " Cứ như vậy đi , dì đi làm thức ăn , Diệp Thanh ở lại ăn đi ."
Ai cũng nhìn ra Tần Phượng rất coi trong Lục Diệp Thanh .
Buổi tối , Cố Niệm thu dọn hành lí , đồ của cô không nhiều nên thu dọn rất nhanh .
Vali đầy ắp . Phán Phán cũng giúp một tay : " Mẹ , còn sách của mẹ nữa ."
Cố Niệm nhận lấy cuốn sách nặng trịch .
" Mẹ , sách này nhìn thật đẹp ." Cố Phán nghiêm túc nói .
Cố Niệm gật đầu : " Con mới bao nhiêu tuổi hả ? Xem có hiểu được không ?" Cất Thư Cát vào vali . Thật ra ngay cả Phương Hủ Hủ cũng không biết , sách này là quà sinh nhật khi cô học năm nhất , Tống Hoài Thừa đã tặng cho cô .
" Phán Phán rất muốn đến nhà chú Lục ở sao ?" Cố Niệm hỏi .
Cố Phán suy nghĩ một chút : " Dạ , nhà chú Lục rất đẹp ."
Thật ra nhà của Lục Diệp Thanh cũng không to lắm , hai phòng ngủ một phòng khách , cũng khá tốt , so với chỗ các cô ở thì tốt hơn nhiều .
Chỗ ở hiện tại của cô căn bản không phải nhà , phòng vẽ là nơi trưng bày lặt vặt , chỉ có một cái giường thôi .
Sơ sài như thế , Tống Hoài Thừa nói đúng , cô không thể cho Phán Phán cuộc sống tốt .
Phòng vẽ dọn đi không ít phụ huynh có ý kiến , vì thế đã kiến nghị với Phương Hủ Hủ rất lâu . Nhưng không có biện pháp , mọi thứ đã được quyết định . Phương Hủ Hủ tìm chổ mới , cách đây bốn năm trạm xe . Một số phụ huynh vẫn tiếp tục cho con học tiếp , với ngươi không có khả năng học nữa , Phương Hủ Hủ giảm toàn bộ học phí kì này cho họ . Các phụ huynh đều tỏ vẻ hiểu , dù sao dọn nhà đối với phòng vẽ mà nói là tổn thất quá lớn .
Hôm nay Phương Hủ Hủ lên lớp lần cuối cùng với học sinh , Cố Niệm ngồi trước sân khấu , sau khi ghi tư liệu học sinh giỏi . Cô một mực nhìn chiếc hộp nhung , chỉ tinh tế ngắm mà không mở ra .
Tiết học cuối kết thúc , cô mở hộp ra , một chiếc nhẫn tinh xảo nằm bên trong , trên bề mặt kim cương lấp lánh rực rỡ .
Phương Hủ Hủ sau giờ học đi ra , liếc thấy chiếc hộp : " Sao lại nhìn cái này ?"
Cố Niệm cười : " Để lại cũng vô ích , bỏ đi thì luyến tiếc , tớ nghĩ sẽ bán nó ."
Phương Hủ Hủ ánh mắt phức tạp nhìn cô : " Nghĩ thông suốt chưa ?"
Cố Niệm rủ mi mắt : " Ừ , bây giờ đến lúc phát huy giá trị của nó ." Trong lòng tràn đầy chua xót .
" Chuyện tiền bạc cậu đừng lo lắng , tớ có cách giải quyết ." Mắt Phương Hủ Hủ tối sầm lại , thoáng qua tâm tình phức tạp .
Cố Niệm không suy nghĩ nhiều .
Ngày hôm sau , Cố Niệm phải nộp bản thảo , Lê Hạ chưa cầm lấy tranh đã bảo cô ra ngoài . Sau khi liên hệ với Lê Hạ , Lê Hạ bảo cô chạng vạng tối tới nhà hắn .
Cố Niệm đồng ý , nhờ người giúp cô mang tranh đưa qua đó .
" Vào đây ngồi chút đi ." Cố Niệm đứng ở cửa : " Không cần , Lê tiên sinh , anh kiểm tra một chút xem có cần gì hay không ?"
Lê Hạ nhàn nhạt nhìn lướt qua : " Cô chờ một chút , tôi đi lấy số tiền còn lại ."
Cố Niệm gật đầu , cô đứng ở cửa . Phía sau chính là nhà của Tống Hoài Thừa , cô tận lực để cho mình không nghĩ chuyện liên quan đến Tống Hoài Thừa .
Chỉ chốc lát Lê Hạ đi tới : " Tôi không có nhiều tiền mặt lắm ."
Cố Niệm muốn nói , vậy ghi chi phiếu cho tôi , không nghĩ đến Lê Hạ nói : " Tôi đi mượn một chút ." Hắn liền trực tiếp đi tới cửa đối diện , giơ tay lên gõ môt cái .
Cố Niệm đứng ở đó , chỉ trong phút chốc cô rất mong sát vách không có ai .
Chừng 20 giây cũng không có tiếng động , cô nghĩ Tống Hoài Thừa không có nhà . Anh và Chu Hảo Hảo chuẩn bị làm hôn lễ , làm sao sống chỗ này chứ ?
Cô vừa định nói ' Lê tiên sinh không cần gấp gáp như vậy' , ai ngờ cánh cửa đột nhiên mở ra .
" Chuyện gì ?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Hoài Thừa truyền tới .
Cố Niệm trong nháy mắt cảm thấy được ánh mắt lạnh lùng rơi trên người cô .
" Này , tôi còn thiếu Cố Niệm tám ngàn , ở đây cậu có không ?" Lê Hạ không để ý nói .
Cố Niệm không nhìn anh , chỉ đứng phía sau Lê Hạ .
Tống Hoài Thừa quay vào nhà , lát sau đi ra : " Ở đây có một vạn ."
Lê Hạ cười nói : " Chút nữa trả lại cậu . Cố Niệm , này , đều cho cô hết ." Hắn nhét tất cả số tiền vào tay cô .
Cố Niệm cảm thấy lòng bàn tay nóng một chút , từng tờ một trăm mới tinh . Cô thuần thuật lật một cái , rút ra một ít , đếm ra hai mươi tờ : " Vừa đúng tám ngàn ."
Sắc mặt Lê Hạ căng cứng , quay đầu nhìn Tống Hoài Thừa .
" Vậy , Lê tiên sinh , tôi về trước ." Cô khách sáo nói . Nói xong liền ấn nút thang máy , từ đầu tới cuối không nhìn Tống Hoài Thừa .
Tống Hoài Thừa vẫn mặc tây trang trên người , trên mặt uể oải không chút che giấu : " Cố tiểu thư , xin hỏi bức tranh của tôi khi nào mới hoàn thành ?"
Cố Niệm không thể không nhìn anh , quay đầu : " Tống tiên sinh , tranh của anh tôi đã giao cho bạn tôi , anh yên tâm chúng tôi sẽ giao đúng hẹn ."
" Phải không ?" Tống Hoài Thừa mím môi : " Tôi nhớ kĩ tôi đã nói với cô , thế nào là giao cho bạn vẽ ? Cố tiểu thư làm trái yêu cầu hợp đồng , không biết rốt cuộc có ý gì ? Hay cô chê tôi cho tiền quá ít ?"
Cố Niệm áy náy nói : " Không có gì . Bởi vì phòng vẽ phải dọn đi , về sau tôi đến phòng vẽ không thuận tiện nữa , để không làm chậm trễ tranh của Tống tiên sinh nên mới giao cho bạn tôi . Tống tiên sinh , anh yên tâm , bạn tôi tuyệt đối vẽ đẹp hơn tôi . Người lần trước lo lắng tay của tôi ảnh hưởng đến tranh của anh , lúc này không cần phải lo lắng ."
" Phòng vẽ phải dọn đi ?" Anh trầm giọng nói .
Con ngươi Cố Niện loé lên sự trào phúng rồi biến mất : " Sao anh lại không biết được nhỉ ?" Cô nói theo bản năng .
Tống Hoài Thừa nhìn cô : " Cô cho là tôi làm ?" Anh từng bước một đi về phía trước , không hề chớp mắt nhìn cô . Hai người ở chung lâu như vậy , anh làm sao không hiểu suy nghĩ trong lòng cô .
Thang máy xuống tới nơi , cửa mở ra , Tống Hoài Thừa giơ tay đóng cửa : " Cố Niệm , cô cứ như vậy nghĩ tôi làm ?" Anh dường như tức giận , lòng ngực phập phồng .
" Không . Anh suy nghĩ nhiều rồi ." Cô bị hơi thở của anh vây quanh . Cố Niẹm quá quen với mùi hương này , đã nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi : " Tống tiên sinh , mời anh tránh sang một chút , tôi phải về ."
Giọng nói cô ôn hoà , thái độ khiêm tốn khiến người ta không tìm ra chút bất mãn nào . Thế nhưng lòng Tống Hoài Thừa lại vô cùng khó chịu . Đây không phải kết quả anh muốn sao ?
" Không phải cô đang nghi ngờ tôi sao ? Vì sao không nói chuyện rõ ràng ?" Tống Hoài Thừa nắm chặt tay phải cô , sức lực trên đầu ngón tay thể hiện anh có bao nhiêu phẫn nộ .
Cố Niệm nhíu chặt mi tâm , tránh ánh mắt anh , Tống Hoài Thừa thấy cô bị đau , âm thầm buông lỏng tay một chút : " Vì sao không nhìn tôi ?"
Cố Niệm hít một hơi , giương mắt chống lại ánh mắt anh , trong mắt bất đắc dĩ , cô yên lặng nói : " Tống tiên sinh , rất xin lỗi . Nhưng thái độ lúc trước của anh khiến tôi lo lắng không yên , phòng vẽ của chúng tôi 2 năm không có lợi nhuận gì . Tôi biết các anh thật sự muốn làm gì , tôi hoàn toàn không có khả năng thay đổi . Còn có bạn gái của anh trước kia cũng ..." Nói tới đây , cô suy nghĩ một chút , nuốt xuống , cười khổ : " Nói chung , lúc này tôi chỉ là một tiểu nhân ."
" Hảo Hảo , cô ấy làm gì ?" Tống Hoài Thừa nhìn cô .
Cố Niệm phiền não : " Tống tiên sinh , vì sao không đi hỏi bạn gái anh ? Nghe người ngoài như tôi có thể sai sự thật ." Cô thản nhiên cười : " Xin lỗi , tôi phải đi ."
Ngày Cố Niệm chuyển nhà , Tống Hoài Thừa vừa đi bên ngoài trở về , xe từ con đường phía trước phòng tranh vòng qua , anh bảo tài xế đi đường vòng đến phòng vẽ .
Tần Phượng đang kéo từng cái áo da rắn ra bên ngoài , Tống Hoài Thừa xuống xe đi tới .
Tần Phương nhấc cơ thể , vừa dọn nhiều đồ nên trong lúc nhất thời bà có chút hoa mắt , đến khi thấy rõ ràng , sắc mặt nhất thời thay đổi : " Cậu tới đây làm gì ?"
4 năm , Tần Phượng dường như già rất nhiều , nếp nhăn ở khoé mắt thật sâu .
" Cố Niệm có nhà không ?" Tống Hoài Thừa trầm giọng hỏi .
Tần Phượng nhíu mắt lại : " Cậu tìm nó làm gì ?"
Tống Hoài Thừa nhìn đống da rắn thật to .
" Cậu tránh ra một chút , hôm nay chúng tôi phải dọn đi . Cậu không nên quay lại tìm nó , Phán Phán là sinh mệnh của Niệm Niệm , nếu như cậu thật sự muốn nói với Cố Niệm , cậu cũng quá độc ác đấy , buông tha Niệm Niệm đi , con bé đã khóc quá nhiều rồi ."
" Các người dọn đến chỗ nào ?"
Tần Phượng nhìn anh : " Mẹ con nó dọn đến chỗ Lục Diệp Thanh ở ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...