Chấp Niệm - Dạ Mạn

Không có người nói chuyện .

Năm chữ này lập tức làm cô kích động .

Cố Niệm nhất thời biến sắc : " Anh dựa vào cái gì mà nghe điện thoại của tôi ? Tống Hoài Thừa , anh đây là xúc phạm quyền riêng tư ." Cô tức giận , hơi thở trở nên dồn dập : " Anh đã nói cái gì ?"

Cô vội vàng cầm điện thoại , nhìn vào lịch sử cuộc gọi .

" Làm sao vậy ? Phán Phán là ai ?" Tống Hoài Thừa hỏi .

Cố Niệm lạnh mặt : " Không phải việc của anh ."

Tống Hoài Thừa thấy đáy mắt cô ẩm ướt , nhưng cũng không hỏi thêm gì .

Cố Niệm đưa bản phác hoạ cho anh .

Tống Hoài Thừa mở ra xem , lông mày nhíu lại : " Cô vẽ sao ?"

Cố Niệm gật đầu .

Tống Hoài Thừa nhìn cánh tay phải của cô , trầm ngâm suy nghĩ , xem ra tay cô quả thực bị thương rất nghiêm trọng .

" Nếu như anh cần sửa .."

" Tôi cảm thấy chất lượng của bức tranh với giá tiền tôi phải trả không phù hợp ." Tống Hoài Thừa nói thẳng .

Sắc mặt Cố Niệm trắng bệch , thực sự anh nói đúng , cô không phản bác . Thương nhân quả thực là thương nhân , đúng là quỷ bóc lột trắng trợn .

Cô không muốn tranh cãi : " Nếu như anh không hài lòng có thể kết thúc hợp đồng , lệ phí vi phạm hợp đồng có thể tính toán ." Cô hào phóng nói .

Không còn ràng buộc với anh , số tiền kia cô nguyện ý không cần .

Tống Hoài Thừa làm sao không biết suy nghĩ của cô : " Được rồi , tôi miễn cưỡng chấp nhận ."

Cố Niệm mở to mắt : " Anh có ý gì ?"


Tống Hoài Thừa tràn đầy hứng thú , khoé miệng nhếch lên tạo thành đường cong : " Vậy cô cho rằng trước kia tại sao tôi lấy cô ?"

Đột nhiên nói đến chuyện này , Cố Niệm cười lạnh : " Nếu mà anh không có yêu cầu gì đối với bản phác hoạ của tôi , thì tôi đi trước . Tống tiên sinh trả thù lao hào phóng như vậy , anh yên tâm , chúng tôi nhất định sẽ giao tranh đến ."

Tim Tống Hoài Thừa co lại .

Cố Niệm chép miệng , có chút khát . Tống Hoài Thừa nhìn ra được , cầm lấy bình nước trước mặt rót cho cô một ly , quay đầu đưa cho cô .

Cố Niệm nuốt yết hầu : " Anh biết không , một khi bị rắn cắn , mười năm vẫn sợ dây thừng ."

Bị người tin tưởng làm tổn thương mới là tổn thương chí mạng , có lẽ khó có thể hồi phục lại như cũ .

Cố Niệm thấy gương mặt âm trầm của anh , tự nhiên cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều .

Tống Hoài Thừa vung tay ném cái ly kia đi , nước tung toé đầy đất : " Thế nào ? Tìm được đường lui rồi cho nên hiện tại mới đắc ý như vậy ?"

Cố Niệm bối rối hít một hơi : " Đúng thế , anh đã thấy được , bạn tốt của anh , Lê Hạ đối với tôi .." Cô còn chưa dứt lời , Tống Hoài Thừa bước lên một bước , dùng tay áp chế đẩy cô lên solon , thân thể anh chặt chẽ ám sát .

Cố Niệm biến sắc , cách một tầng áo mỏng , cô đột nhiên cảm thấy lo sợ : " Tống Hoài Thừa !" Cô lớn tiếng la lên .

Tống Hoài Thừa cười lạnh : " Cố Niệm , tại sao cô trở thành như vậy ?"

Cố Niệm bất giác cười , để cho bản thân bình tĩnh lại , hai tay chậm rãi ôm cổ anh : " Tống tiên sinh , chúng ta còn chưa thảo luận giá tiền .."

Cố Niệm nhìn động tác của anh , giật mình nhớ đến trước kia . Đôi mắt của cô dần trở nên mờ mịt , nhìn chằm chằm vào ly nước kia , ánh mắt không có tiêu cự .

" Uống đi .." Tống Hoài Thừa lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô .

Cố Niệm lắc đầu : " Tống tiên sinh , anh sẽ không bỏ gì vào ly nước chứ ?"

Tay Tống Hoài Thừa hất ly nước ra ngoài : " Không biết phân biệt ."

Lúc này cửa phòng làm việc mở ra .

Từ Hành và Lê Hạ cùng nhau bước vào .


Tống Hoài Thừa quát : " Đi ra ngoài ."

Hai người kia giật mình .

Cố Niệm cười , nụ cười đầy châm biếm .

Đợi bọn họ rời đi , Cố Niệm lại lo lắng .

" Tống tiên sinh , anh nghĩ giá tiền như thế nào ?"

" Cút !" Tống Hoài Thừa nhanh chóng rời ra , quay lưng lại với cô .

Cố Niệm đứng lên , sửa sang lại quần áo , cô nắm chặt hai tay của mình , đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay . Như vậy cuối cùng cũng không còn dây dưa với anh ta nữa .

" Cố Niệm , tôi không bao giờ muốn thấy cô nữa ."

Cố Niệm nhún vai : " Như anh mong muốn , nhưng phiền anh gửi tiền qua tài khoản của tôi ." Nói xong cô thở ra một hơi , hai chân bất lực nhưng vẫn ra ngoài .

Lê Hạ và Từ Hành ở ngoài cửa cách đó không xa , sắc mặt hơi khó coi . Thấy cô ra , Lê Hạ đi tới .

Cố Niệm không vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước . Lê Hạ đi bên phải cô , nét mặt hờ hững .

Cho đến khi đến cửa thang máy : " Cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì ?"

Cố Niệm không muốn để ý tới hắn , đưa tay bấm thang máy .

Lê Hạ kéo tay cô xuống : " Tôi hỏi cô , đứa bé kia có phải là con của Tống Hoài Thừa không ?"

Ánh mắt Cố Niệm sắc bén mạnh mẽ lướt qua hắn : " Không phải ."

Lê Hạ không biết nên nói gì : " Không phải là tốt rồi ."

Cố Niệm lấy lại bình tĩnh : " Anh và anh ta có quan hệ như thế nào ?"


" Ai ? Hoài Thừa sao ?" Lê Hạ miễn cưỡng nói : " Chúng tôi khi còn bé là hàng xóm , nhưng sau này tôi xuất ngoại ."

" Vậy anh và Chu Hảo Hảo cũng quen biết ?"

" Đúng thế , làm sao vậy ?"

" Tôi không thích liên quan đến bọn họ , cho nên Lê tiên sinh , về sau coi như không quen biết ." Giọng của cô nhỏ nhẹ .

Thang máy cuối cùng cũng đến , nhấc chân tiến vào thang máy , cửa thang máy chậm rãi khép lại .

Lê Hạ chỉ thấy cô cúi đầu , trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ , đúng là điên rồi .

Khi hắn trở về , trong phòng truyền đến âm thanh tranh cãi .

" Cậu nhìn xem bây giờ cậu là cái dạng gì rồi ? Cậu điên rồi sao ? Cố Niệm và cậu đã ly hôn .."

" Đó là chuyện của tôi ? Không liên quan tới cậu ."

" Cậu không lo sẽ phụ lòng Hảo Hảo sao ?"

" Từ Hành , cậu cần gì luôn miệng nói đến cô ấy , đã thích cô ấy , vì sao không tự mình tranh thủ đi . 4 năm qua cậu đang làm gì vậy ?"

Chuyện này trong lòng mấy người họ đều biết rõ , nhưng ai cũng không muốn vạch trần .

Hôm nay Tống Hoài Thừa nói chuyện này ra , cho thấy anh rất tức giận . Lê Hạ nhanh chóng bước vào : " Hoài Thừa , chúng tôi tìm cậu bàn việc ."

Tống Hoài Thừa hít sâu , tay nắm thanh nắm đấm , môi mỏng mím chặt thành đường thẳng : " Chuyện gì ?"

Từ Hành miễn cưỡng nói : " Hai người nói chuyện , tôi đi trước ."

" Này .." Lê Hạ gọi Từ Hành cũng không quay đầu . Hắn khó xử nhìn Tống Hoài Thừa .

Tống Hoài Thừa ngồi vào trên ghế , anh nhắm mắt lại , lông mày vẫn nhíu chặt lại .

Lê Hạ thở dài : " Thời điểm tôi thấy Cố Niệm , đã cảm thấy có chút quen . Hiện tại cậu nói cho tôi biết cô ấy là vợ cậu , không , là vợ trước ."

Tống Hoài Thừa mở mắt ra , lạnh lùng nhìn hắn một cái .

Lê Hạ cười khẽ : " Sự thật là vậy , cuối cùng tôi đã nhớ ra , tôi đã từng xem qua ảnh của cô ấy . Lần trước cầm giúp cậu quyển sách kia , trong sách có kèm hình của cô ấy ."

Tháng 9 , bạn nhỏ Cố Phán cuối cùng cũng trở thành học sinh trường mẫu giáo . Ngày đầu tiên Cố Niệm đưa con bé đi nhà trẻ , vừa để cô bé ngồi xuống , cô quay người lại , Cố Phán liền chạy đến ôm đùi cô , thẳng thắng lắc đầu , đáng thương cầu xin cô đừng đi .


Cố Niệm khẽ cắn môi : " Phán Phán , chơi với các bạn đi , buổi chiều mẹ sẽ tới đón con ."

Giáo viên đến bế con bé , Cố Niệm vội vàng thoát ra . Cô không dám quay đầu lại , sợ quay lại sẽ không chịu được .

Thậm chí cho đến bữa trưa cô đều nghĩ tới Phán Phán , không biết con bé có khóc không , giữa trưa ăn có ngon không , bửa trưa có ngủ hay không .. Hiện tại cuối cùng cô cũng hiểu lòng của ba cô , khi đó không cho cô đi nhà trẻ , luôn mang cô bên người .

Tâm tình khó chịu khiến cô vẽ tranh cho khách mãi chưa xong , cô tuỳ ý phối màu vẽ lại xuất hiện hình ảnh của Phán Phán . Một bức vẽ mất hơn 2 tiếng .

Lúc này Phương Hủ Hủ tiến đến " Ồ" một tiếng , rõ ràng rất ngạc nhiên : " Tay của cậu khoẻ rồi ?"

Cố Niệm xoa tay : " Đại khái đã có cảm giác rồi ,"

Phương Hủ Hủ cẩn thận xem xét : " Quả thật không tệ ." Trong bức ảnh này , bàn tay nhỏ của Phán Phán đang che miệng kề bên vai cô , giống như đang khe khẽ thì thầm với cô : " Hãy cho con một cái tên nhé ."

Vẻ mặt Cố Niệm hoảng hốt : " Nói ."

Nói - một hành động đơn giản biết bao , nhưng có đôi khi một chuyện đơn giản lại trở thành một loại hi vọng xa vời .

Phương Hủ Hủ âm thầm thở dài : " Yên tâm , sẽ có một ngày như vậy ."

Cố Niệm do dự nói : " Thứ sáu tuần này bác sĩ Lục hẹn giúp mình gặp một chuyên gia ."

Phương Hủ Hủ vỗ tay cô : " Yên tâm đi , anh Lục quen biết rất nhiều người ."

Cố Niệm gật đầu .

Phương Hủ Hủ nhìn cô , dịu dàng nói : " Tối hôm qua Phán Phán cầm bức tranh ' Ba tôi' tới hỏi mình , ba của con bé đâu ."

Cố Niệm ngạc nhiên mở to mắt .

" Nha đầu kia tinh lắm , nó không dám hỏi cậu lại đi hỏi mình . Mình cũng không biết trả lời con bé thế nào , liền bịa ra một lí do , mình nói đợi đến lúc Phán Phán nói chuyện , ba sẽ trở về ." Phương Hủ Hủ gãi mái tóc ngắn lộn xộn .

Cố Niệm cười : " Tâm tư của Phán Phán so với chúng ta còn sớm trưởng thành hơn ." Người mẹ như cô đôi khi không biết làm thế nào mà ở chung với trẻ con được .

" Phán Phán cần một người ba , mà cậu cần một người chăm sóc . Cố Niệm , người kia không đáng ." Phương Hủ Hủ nặng nề nói .

Cố Niệm nói : " Yêu cũng yêu rồi , sai cũng sai rồi , có đáng hay không cũng vậy . Mình không có cách nào khác ."

Thật sự biết sai rồi sao ?

Phương Hủ Hủ muốn hỏi , vì sao cậu vẫn còn giữ nhẫn cưới của hắn ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui