Điều quan trọng nhất đối với Xương Ninh Hầu phủ trong suốt tháng sáu, chính là ngày sinh nhật mười bảy tuổi của Đường Thời Ngữ.
Ngày này, Xương Ninh Hầu cùng Hầu phu nhân, chính là tổ phụ tổ mẫu của Đường Thời Ngữ, hiếm khi lộ diện.
Hai vị lão nhân gia đã ít xuất hiện trước mặt tiểu bối nhi, lão nhân gia vui vẻ, lôi kéo Đường Thời Ngữ nói mấy câu đơn giản, tặng lễ vật, rồi liền trở về.
Mọi người trong gia đình cùng nhau ăn bữa trưa, cùng với chi thứ hai.
Hôm nay, hiếm khi Đường Kỳ Nguyên thay áo choàng thanh nhã của hắn, mặc một bộ cẩm bào tối màu.
Hắn cũng hiếm khi không soi mói lời nói và hành động của các đệ đệ và muội muội.
Hắn cũng không uống rượu, cũng không chịu được lời mời nhiệt tình của Cố Từ Uyên mà uống mấy chén rượu.
Một bữa cơm gia đình vui vẻ hòa thuận, đơn giản mà lại làm cho Đường Thời Ngữ đỏ mắt.
Đường mẫu và Đường phụ cùng trưởng bối nhị phòng nâng ly nói lời vui vẻ, trêu ghẹo nàng nói: “Đây là một ngày tốt lành, sao A Ngữ lại khóc?”
Đường Thời Uyển bị mang theo cũng có chút xúc động, lấy khăn tay lau khóe mắt, thổn thức nói: “Trưởng tỷ nên cao hứng, cao hứng quá nên khóc.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nhị thúc cười đến không khép miệng lại được: “Ầy, A Ngữ dễ cảm động như vậy, sau này làm sao xuất giá được, không được khóc thành người mau nước mắt?”
Tính tình Nhị mẫu mạnh mẽ, vỗ lưng trượng phu một cái, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Nói không chừng, dù sao A Ngữ xuất giá cũng không dời khỏi phòng kia.”
Mọi người cười to, mọi người đều biết Cố Từ Uyên muốn làm “con dâu ở rể” cho Đường gia, cũng đều biết tình cảm của hai tiểu bối này rất sâu đậm, mấy trưởng bối Đường gia vốn không có ý niệm dòng dõi chi niệm gì, cũng vui vẻ chuyện người có tình ý cuối cùng thành người nhà.
Huống chi, tuy nói tính tình Cố Từ Uyên lạnh lùng một chút, nhưng lại là một hài tử tốt, một thân y thuật cũng cực kỳ cao siêu, danh y trong kinh tuy mạnh, nhưng A Uyên cũng không kém phần nhượng bộ.
Vị Tam ca chi thứ hai tặng chó cho Đường Thời Ngữ nhướng mày, vẻ mặt cười xấu xa, “Vậy về sau, ta phải đổi giọng gọi A Uyên là muội phu.”
Đường Thời Ngữ: “…”
Nàng xấu hổ tiện tay sờ vào ly rượu trong tay, bị xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, khẩn trương uống chút gì đó đè nén ngọn lửa trong lòng.
Nàng chạm vào thành ly, nhưng ngay sau đó, một bàn tay lớn ấm áp bao bọc tay của nàng.
Đường Thời Ngữ kinh hãi, nhìn lại, chống lại đôi mắt đen tràn đầy ý cười của thiếu niên.
Nàng ngượng ngùng, giãy dụa, lại bị người nắm chặt, không chút nhúc nhích.
Nàng hoảng hốt liếc nhìn xung quanh, thì thầm hờn dỗi: “Chàng làm gì vậy?”
Thiếu niên cười nhạt không nói, chậm rãi rút cái ly trong tay nàng ra, đưa chén trà ấm trước mặt hắn chưa động qua.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Ánh mắt của hắn đang truyền đáp ——
Không được uống rượu.
Mặt Đường Thời Ngữ càng đỏ lên.
Quỳ thủy của nàng vốn là ngày mười bảy, nhưng mà tháng này lại trì hoãn đến hơn hai mươi, Cố Từ Uyên không tính toán tốt ngày của nàng, mặt thối mấy ngày, cuối cùng kết luận là tháng này dung túng nàng ăn quá nhiều thứ không nên ăn.
Đều trách hắn nhất thời mềm lòng.
Quỳ thủy của nữ tử bất thường cũng không phải chuyện nhỏ, Cố Từ Uyên lấy lại tinh thần, tuyệt đối sẽ không để cho nàng chạm vào những thứ không nên ăn nữa.
Đường Thời Ngữ ngượng ngùng thu tay lại, ngoan ngoãn cầm tách trà nóng lên uống.
Dòng nước ấm áp theo yết hầu chảy vào bụng, nàng mới phát hiện, trên bàn □□ yên tĩnh một chút.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, tất cả mọi người đều nhìn nàng và Cố Từ Uyên với biểu tình giống nhau.
Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy A Uyên cũng cười nhìn nàng, không chút bận tâm đến người nhà ở đây.
Tay Đường Thời Ngữ khẽ run rẩy, nàng cũng không phân biệt được rốt cuộc là bị hắn làm tức giận hay xấu hổ, vùi đầu, ra sức ăn chút gì đó.
Đôi mắt khôn khéo của Nhị thúc và Nhị mẫu đánh giá qua lại trên người hai người, cuối cùng cười quay đầu hỏi Đường mẫu: “Đại tẩu, không biết hôn sự của hai đứa nhỏ cần chuẩn bị như thế nào? Ta có thể giúp gì không?”
Ánh mắt Đường mẫu sáng lên, bà đang chờ có ai nói những lời này với bà.
Bà đã tìm cho Cố Từ Uyên một gia thế trong sạch mà đơn giản, người ta cũng không quan tâm đứa nhỏ này có thể dưỡng lão cho bọn họ hay không, tất cả mọi thứ đều đã nói xong, chỉ là đăng ký tên mà thôi.
Nhưng nếu làm qua loa thì hôn sự không thể dựa vào người khác hỗ trợ, chuyện nhà trai nhà gái hai bên này đều phải một mình bà bận rộn, mấy ngày nay nàng sầu đến rụng tóc rất nhiều.
Hiện tại tốt rồi, Nhị phòng chủ động mở miệng, bà cũng sẽ không khách sáo với Nhị phòng.
Nhị thúc Nhị mẫu nhìn Đường mẫu hòa ái tươi cười, đột nhiên trong lòng sinh ra ý đồ, nhưng mà Đường mẫu không để bà có cơ hội cự tuyệt, hai vị phu nhân tay cầm tay, đi thiên sảnh thương lượng.
Đường Thời Ngữ bị trêu đến mức thiếu chút nữa đem mặt vùi vào chén cơm, may mắn Cố Từ Uyên đúng lúc nâng đầu nàng lên.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, thiếu niên vẫn cười vui vẻ như trước, ánh mắt vẻ mặt lại chăm chú, từ đầu đến cuối, tầm mắt đều rơi vào trên người nàng.
Đường phụ cùng Nhị thúc nhìn nhau một cái, trong lòng không nói gì mỉm cười, chạm chén với nhau, tiến đến một chỗ thấp giọng tán gẫu.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Uyển cau mày, đũa dùng sức chọc vào rau xanh đáng thương trên đĩa của nàng.
“Đừng chọc nữa, đó không phải là A Uyên, có bản lĩnh ngươi đi lên đánh một trận.” Tam ca uống hơi nhiều, tay chống đỡ trên bàn, không ngừng chọc thủng.
Đường Thời Uyển: “…”
Sau một bữa cơm gia đình vui vẻ hòa thuận, đã gần đến giờ Mùi.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Thời Ngữ liền dễ buồn ngủ, mơ mơ màng màng trở về phòng, như lệ thường ngủ trưa.
Chờ nàng tỉnh lại, Vân Hương đã chờ ở một bên.
“Cô nương.” Vân Hương cười đến cong mắt, trong tay cầm chiếc váy hoa hồng thêu hoa hồng mới của Vân Cẩm Các.
Đường Thời Ngữ mới tỉnh còn có chút mơ màng, “Làm sao vậy?”
“Ngài quên rồi sao, ngài nói bữa tối muốn đi Ngự Thủy Lâu, còn nói buổi tối muốn đi hội đèn lồng.”
Cứ bảy ngày, trong thành sẽ tổ chức một hội đèn lồng, vừa vặn hôm nay có một buổi và hôm nay là sinh nhật nàng.
Ngủ một giấc, nàng suýt quên mất.
“A Uyên đâu?”
Nàng từ trên giường đứng dậy, cho Vân Hương hầu hạ thay y phục.
“Ta ở đây.”
Giọng nam quen thuộc từ phía sau bình phong truyền tới.
Vân Hương nhỏ giọng nói: “Uyên công tử ở gian ngoài đọc sách.”
Đường Thời Ngữ gật gật đầu, tăng nhanh tốc độ thay y phục.
Tiếng ma sát của vải tuy nhỏ, nhưng cũng truyến qua bình phong, bay ra ngoài, chui vào trong lỗ tai thiếu niên đang không yên lòng đọc sách trên giường La Hán.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn nhắm mắt lại, toàn thân vây quanh hương thơm trên người nàng, bên tai là tiếng vang mập mờ, hắn đột nhiên nhớ tới đêm đó cởi áo của nàng, nghĩ đến xúc cảm trơn nhẵn đầu ngón tay kia.
Máu toàn thân đều cấp tốc tụ tập lại nơi nào đó.
Y thư đáng thương bị ném mạnh trên giường, một trận gió thổi qua, cánh cửa bị đập mạnh.
Nữ hài trong phòng đang thắt đai lưng dừng lại, hơi sững sờ.
Sao đột nhiên đi rồi…
Cố Từ Uyên đứng ở ngoài cửa, dựa vào cột trụ ở cửa, hít thở thật sâu.
Chờ hai người sửa sang xong, ngồi xe ngựa xuất phát.
Khi đến Ngự Thủy Lâu, sắc trời còn sớm.
Thật sự là rất trùng hợp, bọn họ lại gặp được Yến vương cùng Thái tử ở chỗ này.
Chẳng qua hai người kia vừa mới lên lầu hai, không nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa.
Đường Thời Ngữ ghé mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, khi đối phương nhận thấy tầm mắt của nàng liền nhìn lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Ánh mắt hắn ra hiệu: Làm sao vậy?
Nàng khẽ lắc đầu.
Ngủ trưa có hơi lâu, Đường Thời Ngữ không muốn ăn gì.
Cố Từ Uyên gọi mấy món ăn kèm chua ngọt hợp khẩu vị, lúc này nàng mới ăn nhiều hơn một chút.
Sau khi ăn, bọn họ không đi vội.
Hội đèn lồng vào ban đêm sẽ chờ mặt trời lặn và khoảng giờ Tuất mới bắt đầu.
Bọn họ chọn phòng riêng tầm nhìn rất tốt, còn tự mang một đài quan sát nhỏ.
Từ nơi này có thể nhìn thấy sự ồn ào náo nhiệt của đường phố cách đó không xa.
Nàng thực sự rất thích.
Thành thật mà nói, sinh nhật này là sinh nhật thoải mái nhất của nàng.
Trước khi 15 tuổi cập kê, nàng và A Uyên từng ở am Thanh Tâm, người xuất gia thích thanh tịnh nhất, cho nên mỗi lần nàng ăn xong mì trường thọ của tiểu sư phụ trong am thì cùng A Uyên đi xem sao trên sườn núi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nhưng khi đó sức khỏe của nàng không tốt, mặc dù sinh nhật vào mùa hè, nhưng đêm trên núi vẫn còn một chút hơi lạnh.
Cố Từ Uyên cũng chỉ cho phép nàng ở bên ngoài ngắm sao nửa canh giờ.
Mười lăm tuổi, cập kê cũng không làm lớn, khi đó thân thể nàng còn chưa chuyển biến tốt, chỉ có một bữa cơm đơn giản ở Hầu phủ.
Năm 16 tuổi, sinh nhật của nàng khi vẫn còn bệnh, đêm đó A Uyên canh giữ nàng cả đêm.
Cho đến tháng 3 năm nay, cuối cùng sức khỏe của nàng đã được cải thiện.
Sinh nhật lần thứ 17 của nàng là một trong những niềm vui lớn nhất.
Đường Thời Ngữ cố gắng hồi tưởng lại kiếp trước bộ dáng mười bảy tuổi như thế nào, nàng phát hiện ra rằng trí nhớ của nàng dần dần mờ đi.
Không biết là xảy ra sai lệch ở đâu, sinh nhật kiếp trước của nàng là vào mùa thu, khi đó trời đã chuyển lạnh, Tề Hú cùng nàng có hôn ước.
Sau sinh nhật lần thứ mười tám, mùa đông năm đó xảy ra chuyện, còn bao nhiêu nữa thì nàng không nhớ nổi.
Giống như ký ức của kiếp trước, chỉ có khoảng thời gian A Uyên tham dự vào thì ký ức càng sâu.
Đường Thời Ngữ ngồi trên cái ghế nhỏ trên đài quan sát ngẩn người, phía sau đột nhiên dâng lên một cái ôm ấm áp.
Thiếu niên khom lưng, ôm người vào trong ngực.
Đầu đặt ở cổ nàng, chậm rãi cọ cọ, dây thổ cẩm màu đen từ trên vai hắn buông xuống, theo gió bay bay, lay động trước mắt nàng.
Dây buộc tóc của A Uyên là do nàng tặng, áo choàng của hắn do chính tay nàng đo.
Trái tim hắn gửi gắm nơi của nàng, ánh mắt hắn như hình với bóng, cả người hắn đều thuộc về nàng.
Đường Thời Ngữ luôn cảm thấy cảm xúc của mình hiếm khi dao động, nhưng đối mặt với A Uyên, nàng luôn khó kiềm mình, cảm xúc mãnh liệt như sóng biển nói đến liền tới, đánh cho người trở tay không kịp.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng xoay người trong vòng tay hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, túm lấy cổ áo hắn, ngửa đầu hôn lên.
Động tác bá đạo như vậy, cho tới bây giờ đều không phải phong cách của nàng, nhưng giờ phút này, nàng cố tình làm.
Không bị đại não khống chế, thân thể có năng lực tự chủ, động tác theo tâm tình dao động.
Hơn nửa ngày, Cố Từ Uyên chỉ có thể ngơ ngác bị người khống chế, mặc cho người ta xâm lược.
Trong mắt thiếu niên dần dần nhiễm ý cười, ánh mắt đen nhánh như vực sâu vạn trượng dưới vách đá dựng đứng, cánh tay dài của hắn ôm lấy eo nàng, nâng thân thể nàng để nàng đem trọng lượng giao cho hắn, còn lại, toàn bộ dựa vào nàng chỉ dẫn, không chút phản kháng.
Hắn luôn như vậy, trong chuyện gì cũng nguyện làm theo ý nàng.
Trừ khi hắn không thể chịu đựng được.
Gió lúc hoàng hôn rất dịu dàng, nhưng giao tiếp giữa đôi tình nhân lại vô cùng nóng bỏng.
Đường Thời Ngữ nắm lấy hắn muốn làm gì thì làm thật lâu, đột nhiên bị hắn đè gáy lại, sau đó bị hắn xoay người chuyển hướng.
Nụ hôn của thiếu niên dần dần sâu hơn.
Nhiệt độ trên môi hắn cực nóng, hô hấp cũng nóng bỏng, ngay cả thế tấn công cũng càng ngày càng hung mãnh.
Nàng nhắm mắt lại, nhìn không thấy tình triều trong mắt thiếu niên dần dần bị rút đi, ánh sáng lạnh đâm ra từ trong mắt, thẳng tắp bắn về phía đài quan sát bên cạnh ——
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Ở đó, có một vị khách không mời.
Yến vương Tiêu Bằng lắc lắc chén rượu trong tay, mắt phượng híp lại, tùy ý đánh giá nam nữ trẻ tuổi đang ôm hôn nhau, đối diện với ánh mắt tràn ngập địch ý cùng uy hiếp của thiếu niên, hơi mỉm cười.
Sau đó không chút để ý đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, xoay người đi.
Hắn chỉ là đi ra hít thở không khí, không nghĩ tới đụng phải người trẻ tuổi thân thiết.
Trong mắt thiếu niên kia sắc bén rất quen thuộc, cực kỳ giống như hắn từng thấy trên người Cố Vân, ánh mắt kia đâm đến khó chịu, rồi lại vạn phần hấp dẫn người khác, hắn không khống chế được, nhìn thêm hai lần.
Nhưng cũng chỉ là hai lần mà thôi.
Mặc dù hắn không phải là quân tử gì, hắn cũng khinh thường việc quấy nhiễu chuyện tốt của người khác.
Trên đài quan sát khôi phục lại bình tĩnh, động tác của Cố Từ Uyên dịu đi.
Hắn áp môi nàng, dịu dàng liếm liếm, trấn an tâm hồn xao động của nàng.
Khi tách ra, bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh bùng lên đốm lửa.
Bàn tay Cố Từ Uyên ấn sau đầu nàng càng ngày càng nóng, hắn hít sâu một hơi, ấn đầu nàng, tiến thêm một bước về phía mình.
Khi trán sắp chạm vào nhau, lại khắc chế dừng lại.
Ngón tay vuốt ve gáy nàng, từng chút một, mài đến ngứa ngáy khó chịu.
Nàng nhịn không được muốn tiến lên, thiếu niên lại đè nén trốn đi.
Thanh âm đè rất thấp, “Đừng nháo.”
Nàng mê mang nhìn lại, “Hả?”
Bộ dáng vô ý thức mị hoặc lòng người kia, chỉ cần liếc mắt một cái, liền làm cho người ta không kiềm chế được.
Trái tim Cố Từ Uyên bất ngờ tê dại, bất ngờ không kịp phòng dời mắt đi, nhìn xa xa không biết từ lúc nào đã đốt ngọn đèn dầu, “Chúng ta nên đi xuống.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...