Từ nhỏ Cố Từ Uyên đã luyện võ, tố chất thân thể rất cường tráng, đến buổi chiều ngày sau thì đã hết sốt, người có thể đi trở lại.
Thân thể hắn tốt lên, giống như một tiểu hầu theo đuôi phía sau Đường Thời Ngữ cả ngày, không rời một lúc nào, nếu nói về sự thay đổi, chính là càng thêm dính người.
Ba mươi tháng tư hôm nay, trên phủ đến quản sự của làng vải như thường lệ.
Vào ngày cuối cùng của mỗi tháng, làng vải nổi tiếng nhất Phụng Kinh sẽ phái quản sự đến Xương Ninh Hầu phủ đo thân thể cho quý nhân, nhất là cơ thể của mấy vị tiểu chủ tử còn đang trong giai đoạn phát triển, cách một khoảng thời gian liền phải đo lại y phục.
Quản sự sẽ ghi lại kích thước của các chủ tử, nếu số liệu có sai lệch so với tháng trước, như vậy phải may lại y phục mới.
Các chủ tử tự mình lựa chọn màu sắc, lựa chọn chất liệu, hoa văn và kiểu dáng vải, các tú nương của làng vải sẽ cắt may theo mẫu, sau đó đưa tới đây.
Từ trước đến nay, Cố Từ Uyên không thích người khác chạm vào hắn, nhưng mỗi tháng chỉ cần nhịn một lần này là tốt rồi, hắn không muốn gây phiền toái cho Đường Thời Ngữ.
Nhưng hôm nay đã xảy ra chút ấp.
“Xin lỗi A Uyên công tử, nha đầu mới tới không hiểu chuyện.”
Quản sự ma ma cúi đầu khom lưng cười, bà trở tay vặn lên người tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Mặt của Cố Từ Uyên lạnh lùng, nửa người mặc ngoại bào đứng ở một bên.
Khi Đường Thời Ngữ nghe tin thì chạy tới, rồi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Làm sao vậy?”
Cố Từ Uyên thấy nàng đến, lập tức đứng dậy đi về phía nàng.
Vẻ mặt hắn uất ức, ôm lấy áo bào, che trung y bên trong, bộ dạng như vừa mới bị nam nhân cưỡng đoạt.
Đường Thời Ngữ quay đầu nhìn Lý ma ma, rồi nhìn nha hoàn nơm nớp lo sợ bên cạnh nàng, nhíu nhíu mày.
Nha hoàn này ăn mặc lộng lẫy, dáng người cũng uyển chuyển thướt tha, đôi mắt kia cực kỳ đẹp, giờ phút này trong mắt ngậm nước, điềm đạm đáng yêu, không an phận nhìn lung tung.
Trong lòng của Đường Thời Ngữ có chút không thoải mái, nhưng cũng không cố ý gây khó dễ.
Nàng đứng ở phía trước Cố Từ Uyên, chặn hắn lại, Cố Từ Uyên thuận thế trốn ở phía sau nàng.
Đường Thời Ngữ bình tĩnh hỏi: “Sao lại thế này?”
Lý ma ma cười, “Làm kinh động đến Đại cô nương, thật sự là tội đáng chết vạn lần a… Nha hoàn mới tới, không hiểu quy củ, chọc Uyên công tử…”
“Làm sao chọc giận được?”
Lý ma ma lau mồ hôi, ấp a ấp úng đáp, “Cái này…”
“Thôi, A Uyên đệ nói xem.” Đường Thời Ngữ không kiên nhẫn ngắt lời.
Cố Từ Uyên giống như nhịn thật lâu, giờ phút này rốt cuộc có người làm chỗ dựa thì càng thêm ủy khuất.
“Ả quyến rũ ta.”
Bốn chữ nhẹ nhàng, làm kinh hãi Lý ma ma cùng tiểu nha hoàn suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Ánh mắt Đường Thời Ngữ nhất thời lạnh lùng.
Cố Từ Uyên cũng chưa từng thấy nàng như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Lý ma ma không biết lửa giận của Đường Đại cô nương đã đến vào lúc này, dù sao cũng là Đại cô nương Hầu phủ, nên tính tình có chút uy nghiêm.
Bà cũng không nghĩ tới Uyên công tử lại thẳng thắn thốt ra như vậy, thầm nghĩ hôm nay việc này thật sự bị rối tung lên, hoàn toàn bị rối tung.
Trong lòng nàng cũng vô cùng tức giận, tức giận liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn một cái, trách mắng: “Đều là tiểu tiện đồ đ* nhà ngươi không thành thật! Còn không mau quỳ xuống!”
Tiểu nha hoàn phốc một cái quỳ trên mặt đất, đầu dập đầu thật nhanh.
“A Uyên, ả ta đã làm gì đệ.” Đường Thời Ngữ cảm thấy mình giờ phút này rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh.
Nhưng Cố Từ Uyên cảm thấy nàng không bình tĩnh.
Tay hắn lặng lẽ nắm lấy nàng, ngón tay đan vào lòng bàn tay nàng.
Đường Thời Ngữ ngước mắt nhìn hắn một cái, thiếu niên nhàn nhạt cười cười, nàng siết chặt thành quyền, nắm ngón tay hắn trong tay.
Cố Từ Uyên lạnh nhạt liếc mắt nhìn nữ tử trên mặt đất, cười nhạo, chậm rãi khôi phục lại chuyện vừa rồi.
“Nữ tử này muốn đo cơ thể cho ta, ta cũng vô cùng phối hợp, chỉ là ả không giống nha hoàn lúc trước nhìn không chớp mắt, mà là nhìn trộm ta vài lần, ta không so đo với ả, dĩ nhiên nhắc nhở hai câu.
Nhưng ả chẳng những không dừng lại, ngược lại càng nhìn nhiều hơn.”
Ánh mắt Đường Thời Ngữ vô cùng lạnh lùng.
Cố Từ Uyên cười lạnh nói: “Tay ả không thành thật, ánh mắt cũng không thành thật, tâm tư càng không thành thật.”
Sắc mặt tiểu nha hoàn trắng bệch, càng ngày càng run rẩy.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng ra ngoài làm việc, vốn tính toán nếu có thể phân đến chỗ Đại công tử Hầu phủ thì tốt rồi, đáng tiếc mạng nàng không tốt, bị đẩy tới hầu hạ công tử không hề liên quan đến Hầu phủ này.
Cũng vì chuyện này mà tỷ muội của nàng được một thế gia công tử coi trọng, nạp vào trong phòng làm thiếp, hiện tại cuộc sống thuận buồm xuôi gió, chủ mẫu trong nhà là người không thích quản sự, tỷ muội được chủ tử sủng ái, sống cực kỳ sung sướng!
Nàng cũng muốn bay lên cành cây làm phượng hoàng!
Tuy vị công tử này không phải là con ruột của Hầu phủ, nhưng dường như cũng có chút địa vị, huống hồ bộ dạng của hắn sinh ra quá tốt, dáng người cũng cực tốt, nàng liếc mắt một cái liền không dời tầm mắt được…
Nhưng ai ngờ vị này không những không gần nữ sắc mà còn không chút thương hương tiếc ngọc, nàng mới đặt tay lên người hắn, hắn liền hung hăng đẩy nàng xuống đất, ánh mắt chán ghét đến cực điểm, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn đồ vứt đi.
Nói hai ba câu, Đường Thời Ngữ biết chân tướng rõ ràng, lửa trong lòng không hoàn toàn áp chế được.
Nàng lạnh lùng nói: “Vân Hương.”
“Cô nương.”
“Đem nữ tử này đưa đến chỗ mẫu thân ta.”
Tiểu nha hoàn cực kỳ hoảng sợ, vội vàng hô to: “Ta không phải người của Hầu phủ, ngươi không thể lén xử trí ta!”
“A, ta không nói muốn lạm dụng hình phạt riêng đối với ngươi, chỉ là muốn đem việc này giao cho mẫu thân làm chủ mà thôi, nha hoàn bên ngoài quyến rũ công tử Hầu phủ ta, việc này tất nhiên phải thông qua ý của mẫu thân.
Vân Hương, mang đi đi.”
Đường Thời Ngữ lạnh lùng nhìn Vân Hương và Liên Kiều thô bạo kéo nữ tử kia rời đi, rồi ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý ma ma, “Việc này không quan hệ với ma ma, nếu kiên quyết che giấu, chỉ sợ quý trang cũng khó thoát khỏi hiềm khích bao che.”
“Đúng vậy, ngài nói là nên phạt như thế nào thì phạt như thế nấy, đều nghe theo cô nương và phu nhân.”
Đường Thời Ngữ lạnh nhạt nhếch khóe môi, xoay người giúp Cố Từ Uyên để ý y phục, nàng nhìn cơ thể cường tráng của thiếu niên, ngón tay đảo qua lồng ngực hắn, thờ ơ nói: “Lại có, xem chuyện hôm nay, những hạ nhân thủ hạ của quý trang này, chỉ sợ tâm thuật bất chính không ít, ta sẽ bẩm báo tình hình với mẫu thân, suy nghĩ lại có nên tiếp tục giao dịch với quý trang hay không, dù sao…”
Nàng dừng một chút, khẽ cười nói: “Bố trang trong Phụng Kinh cũng không chỉ có một nhà các ngươi.”
Mồ hôi Lý ma ma theo hai má chảy xuống, lại nhiều lần bồi lễ, sau đó mang theo người chạy tới chủ viện.
Mọi người tản ra, Đường Thời Ngữ giúp hắn sửa sang lại y phục xong, tay đang muốn rời đi, đột nhiên bị một lực mạnh mẽ bắt được.
Nàng ngước mắt nhìn lại, thiếu niên mặt mày mỉm cười, nắm chặt tay nàng, cười đến ôn nhu.
Nàng rút lui, không co rúm, “Làm gì vậy? Buông.”
A Uyên chưa bao giờ ép buộc nàng cái gì, nàng muốn làm gì hắn cũng sẽ làm theo, hôm nay thật là kỳ lạ.
“Không buông, bộ dạng của tỷ tỷ vì ta làm chủ thật đẹp.”
Mặt của Đường Thời Ngữ đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cái miệng nhỏ khá ngọt.”
Cố Từ Uyên cười nói: “Ta nghe được, quả thật khá ngọt.”
Vì vậy, … Tỷ tỷ phải nếm thử một chút không?
Những lời này hắn không dám nói, sợ bị đánh, liền nuốt trở về.
Đường Thời Ngữ hắng giọng, ngôn từ ngay thẳng nói: “Ta vì Hầu phủ.”
“Ừm, vì ta mới giận lớn như vậy, ta hiểu.” Thiếu niên dương dương đắc ý lắc đầu.
Đường Thời Ngữ: “…”
Lừa gạt đứa trẻ trưởng thành không tốt.
Đường Thời Ngữ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, khó hiểu nói: “Vì sao ta cảm thấy sau khi đệ khỏi bệnh, không giống nhau?”
Hình như càng thêm cường thế một chút, càng thêm không biết xấu hổ một chút, cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không…
Cố Từ Uyên cười tủm tỉm nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng vài lần, rồi dời đi không dấu vết, trầm thấp cười, “Tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, ta vẫn là ta.”
“…… Ồ.”
Cố Từ Uyên híp mắt nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, nhìn thấy cả người Đường Thời Ngữ không được tự nhiên, nàng thẹn quá hóa giận nói: “Đệ muốn thế nào?”
“A……Tỷ tỷ, tỷ đuổi người đo y phục cho đệ đi rồi, tỷ có nên chịu trách nhiệm không?”
Hắn khom lưng, khuôn mặt tươi cười tiến đến trước mặt nàng.
Đường Thời Ngữ chưa từng thấy người trả đũa nào như vậy!
“Chẳng lẽ ta không nên đuổi người ngấp nghé đệ đi sao?” Nước chua trong lòng nàng trào ra, tay đẩy lồng ngực hắn, “Thì ra là làm hỏng chuyện tốt của đệ?! Vậy thì đệ đem người về đi! Đệ đi đi, ta không ngăn cản đệ!”
Xem ra vẫn là nàng xen vào việc của người khác?!
Đường Thời Ngữ tức đến nổi mắt đều đỏ lên.
Hóa ra A Uyên thích một nử tử “chủ động” như vậy…
Cố Từ Uyên kề sát vào vài phần, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng của nàng, thấp giọng hỏi: “Ghen sao?”
Đường Thời Ngữ:!!
Nàng giận dữ nói: “Nói bậy cái gì đó! Tránh ra!”
Nói xong liền muốn tha cho hắn rồi rời đi.
Trong mắt hiện lên một tia bối rối, có loại quẫn bách bị người ta nhìn thấu tâm sự.
Cố Từ Uyên không cho nàng chạy trốn, đuổi theo đến cửa, hai tay chống lên cửa, vây người lại.
“Được rồi, là ta sai rồi, ta nói lung tung.”
Nụ cười của hắn sung sướng tươi sáng, trong mắt lóe lên sóng sáng lấp lánh, mặc dù ngoài miệng thỏa hiệp, nhưng trong lòng lại kiên định cho rằng mình nghĩ không sai, A Ngữ đang ghen! Nhận thức này làm cho hắn vui mừng như điên.
Bộ dạng của A Ngữ rõ ràng nói cho hắn biết, trong lòng nàng đang quan tâm hắn, nàng để ý nữ tử bên cạnh tiếp cận hắn.
Khóe miệng thiếu niên vẫn cong lên, Đường Thời Ngữ cúi đầu nhìn giày thêu dưới chân, lỗ tai nóng đến không chịu nổi, đỉnh đầu nàng là tiếng cười khàn khàn của thiếu niên, điều này làm cho nàng không biết xấu hổ ngẩng đầu.
Bầu không khí mập mờ càng lúc càng mãnh liệt, một tiếng bước chân cắt đứt sự kiều diễm.
“Cô, cô nương…” Một âm thanh nhát gan xuất hiện ở cửa.
Cố Từ Uyên nhàn nhạt nhìn lướt qua người đi tới, chậm rãi thu hồi cánh tay, đứng thẳng người, ánh mắt tùy ý nhìn về phía bên cạnh.
Đường Thời Ngữ được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm, nghiêng mắt nhìn, là tiểu nha hoàn bên cạnh mẫu thân.
“Chuyện gì?”
Tuy tuổi tiểu nha hoàn còn nhỏ, nhưng cũng có thể nhận thấy được bầu không khí tế nhị giữa hai người, nhưng từ nhỏ nàng hầu hạ ở trong Hầu phủ, biết cái gì nên nói, khi nào phải làm một người mù.
Nàng khẩn trương rũ mắt xuống, cung kính nghe theo nói: “Phu nhân mời ngài đi qua.”
“Ừm, ta sẽ đến sau.”
Trong lòng của tiểu nha hoàn còn sợ hãi rời đi, Đường Thời Ngữ bất đắc dĩ nói với thiếu niên: “Đệ hù dọa nàng ta làm cái gì?”
“Ta không có…” Hắn theo bản năng phản bác, khi chạm vào ánh mắt nhìn thấu của Đường Thời Ngữ, lại mau sửa miệng, “Ta hung dữ với các nàng một chút, tỷ tỷ cũng không cần lo lắng A Uyên sẽ bị cướp đi.”
Đường Thời Ngữ:!!
Nàng xách váy quay đầu đi về viện của Đường mẫu, một bên bước nhanh, một bên âm thầm cảm khái ——
Xem ra quả thật trận bệnh kia làm cho hắn thay đổi không ít.
Không chỉ trở nên cường thế, miệng càng không thể ngăn lại.
Một cú sút thẳng này đập thẳng vào nàng khiến nàng choáng váng.
Nàng ở phía trước tâm loạn như ma, thủ phạm còn ở phía sau vui sướng khi người gặp họa.
Chân Cố Từ Uyên dài, một bước chống đỡ nàng ba bước.
“Tỷ tỷ đi chậm một chút, ngã thì phải làm sao bây giờ?”
Nụ cười sáng lạn làm nổi bật ngũ quan anh tuấn của hắn làm hắn đặc biệt nhu hòa, các nha hoàn quét dọn trong viện nhao nhao đỏ mặt.
“Ngã cũng không có gì đáng ngại, A Uyên sẽ bắt được tỷ tỷ, không để tỷ tỷ bị thương.”
Hắn chậm rãi đi theo phía sau, chắp tay nhàn nhã tản bộ, rõ ràng đối lập với thiếu nữ phía trước đang vội vã chạy đi.
Đường Thời Ngữ sắp bị trêu chọc đến điên rồi, nàng suy sụp lặp đi lặp lại nhớ lại, có phải đại phu kê đơn thuốc hạ sốt rồi pha tạp dược kỳ quái gì đó hay không, bằng không tại sao lại để cho tính tình của một người có sự thay đổi lớn đến như vậy?!
“Bị thương không chỉ làm Quận chúa lo lắng, A Uyên cũng sẽ đau lòng.”
“Ah! Đệ im đi!”
Hai người ầm ĩ đến chủ viện, lúc này Cố Từ Uyên mới an phận ngậm miệng lại.
Bữa tối qua đi, Cố Từ Uyên cùng Đường Thời Ngữ tiêu thực ở trong viện.
Trăng sáng vằng vặc, gió đêm dịu dàng.
Đường Thời Ngữ đứng trước bàn đá, ngửa đầu nhìn sao.
Cố Từ Uyên ngồi trên ghế đá, nhấp một ngụm trà, dư quang liếc thấy Vân Hương đang chờ ở một bên, hơi giơ tay lên.
Vân Hương tiến lên, đưa áo choàng trong tay cho hắn, sau đó lặng lẽ lui ra nơi này.
Cố Từ Uyên đứng lên, đi về phía thân hình thiếu nữ đơn bạc.
“A Ngữ, cẩn thận bị cảm lạnh.” Thiếu niên khoác áo choàng lên vai nàng, sau đó đứng ở bên cạnh nàng, cùng nhau ngước lên ngôi sao trên bầu trời.
“A Ngữ, đang nhìn cái gì vậy?”
Đường Thời Ngữ đang chuyên chú nhìn ánh sáng sao trên trời, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “A Uyên, đệ có từng nghĩ tới chuyện của phụ mẫu ruột của mình không?”
Thân hình thiếu niên bị kiềm hãm lại, một khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên trước mắt, sau đó chính là bóng lưng phóng khoáng của nàng.
Trong trí nhớ khắc sâu nhất, ngoại trừ dung mạo khuynh thế vô song của nàng, chính là áo choàng đỏ rực rỡ của nàng.
Hắn cười khẽ, thờ ơ nói: “Nghĩ tới.”
Chẳng qua cũng chỉ là nghĩ tới mà thôi.
Chưa từng oán hận, càng không có hy vọng xa vời gì, sớm từ khi hắn bắt đầu có trí nhớ, hắn chính là một mình sống một mình.
Kiếp trước trước khi tìm được bệnh của A Ngữ, hắn vẫn luôn là một người.
Đời này, hắn tìm nàng trước tiên, tình yêu chân thành của hắn.
Có A Ngữ là đủ rồi, hắn không cần phụ mẫu ruột, cũng không quan tâm.
Đối với hắn mà nói, có lẽ phụ mẫu ruột không bằng người xa lạ.
Có lẽ bọn họ sẽ để cho hắn rời khỏi A Ngữ, rời khỏi Đường phủ, đây là chuyện hắn không thể chấp nhận nhất.
Sắc mặt Cố Từ Uyên ngưng trọng, trong lòng tính toán phải làm thế nào để tránh né hai người kia.
Hôn duyên mờ nhạt, bốn chữ này là lúc trước sư phụ trong am Thanh Tâm từng phê cho hắn.
“Đệ chưa bao giờ nghĩ tới tìm bọn họ sao?”
Theo nàng biết, không phải là phụ mẫu của Cố Từ Uyên đã mất, mà là bị vứt bỏ từ nhỏ.
Có lẽ phụ mẫu hắn còn sống, hoặc là đã gặp phải bất trắc cũng không biết.
Lấy năng lực của Hầu phủ, nếu hắn muốn tìm, mặc dù phải tốn một ít thời gian, nhưng cũng không tính là không có cách.
Nhưng trong những năm qua, A Uyên chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.
Hắn không đề cập tới thì bọn họ cũng không tự chủ đi điều tra.
Hôm nay mẫu thân đột nhiên nói một câu, “A Uyên trưởng thành”, làm cho nàng không khỏi suy nghĩ nhiều, có phải mẫu thân cố ý để cho hắn nhận tổ quy tông hay là cố ý để cho hắn lập gia đình, muốn vì hắn chọn một hôn sự tốt.
Đường Thời Ngữ cảm thấy mình rất ích kỷ, trong lòng nàng cũng không muốn để cho A Uyên rời đi, càng không muốn hắn cưới nữ tử khác, nhưng những chuyện này không thể nói ra miệng.
Giọng điệu của Cố Từ Uyên cực nhạt: “Không cần.”
Hắn không phải rất để ý, cũng không hy vọng nhận thân, hắn ở chỗ này sống rất tốt.
Đường Thời Ngữ xoa xoa cổ chua xót, cười cười với hắn, “Cũng được, đệ không muốn thì thôi, còn có tỷ tỷ đây.”
“Ừm, còn có tỷ.” Thiếu niên tiến lên một bước, ôm nàng vào trong ngực.
Cơ thể Đường Thời Ngữ cứng đờ, tay đặt ở ngực hắn, muốn đẩy hắn ra.
Hô hấp của thiếu niên rơi trên vai nàng, không biết có phải là cố ý hay không, trong động tác đẩy đẩy của nàng, hắn ôm chặt hơn một chút, dường như đôi môi mỏng vô tình lướt qua cổ nàng.
Giọng điệu của hắn sa sút, hơi bi thương nói: “Đừng đẩy ta ra, A Uyên chỉ có tỷ tỷ…”
Cằm đặt trên vai nàng, trong mắt mang theo ý cười, khóe miệng cong cong, ra sức đáng thương.
Tay Đường Thời Ngữ không còn sức lực rũ xuống, tùy ý hắn ôm chặt lấy.
Có lẽ nàng không bao giờ có thể từ chối hắn.
Cùng nhau thưởng thức bóng đêm, cơn buồn ngủ ập đến.
Đường Thời Ngữ định đứng dậy trở về phòng, thiếu niên chặn trước mặt nàng.
Hắn cười đến lẳng lơ, “Tỷ tỷ, còn chưa giúp ta đo y phục?”
Đường Thời Ngữ có chút bối rối, “Hả?”
“Chúng ta đã nói rồi, không có người giúp ta đo y phục là do tỷ tỷ tự mình đến a.”
Đường Thời Ngữ: “… Ai đã nói với đệ?”
“Tỷ tỷ, A Uyên không có y phục để mặc.”
Đường Thời Ngữ cảm thấy hình như tính tình của mình càng ngày càng kém, kiên nhẫn cũng không bằng trước.
Nàng nhẫn nhịn, thương lượng, “Gọi Vân Hương hoặc Liên Kiều tới, hoặc là để mẫu thân tìm quản sự của bố trang mới.”
“Ngộ nhỡ bọn họ cũng ngấp nghé sắc đẹp của ta thì làm sao bây giờ? Ta không tin các nàng, một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, tỷ đã nói sẽ quản ta.”
“……”
Nàng nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời này, trong mắt còn ẩn giấu chút uất ức, vốn đã á khẩu không nói nên lời, nàng càng thêm nói không nên lời cự tuyệt.
“Được rồi, hôm nay đã quá muộn, sáng mai dậy sớm, được không?”
“Không được, chuyện hôm nay thì phải xong, đây cũng là A Ngữ dạy ta, huống hồ nếu chậm thì sẽ xảy ra biến cố, ngộ nhỡ sáng mai tỷ trở mặt không nhận thì làm sao bây giờ?”
Cố Từ Uyên như một ác bá ngăn cản đường trở về phòng của nàng, trên mặt còn cười lộ vẻ không kiềm chế được, thật sự nhìn không giống người tốt.
Đường Thời Ngữ không còn cách nào, chỉ đành theo hắn trở về phòng.
Nàng đi phía sau, nhìn bóng lưng người phía trước lộ ra vui sướng, trong lòng bỗng nhiên có chút không yên.
Cô nam quả nữ, đêm khuya yên tĩnh a…
Đường Thời Ngữ mím môi, không nói một lời đi theo hắn vào phòng.
“Cửa sẽ không đóng.” Hắn nói.
Đường Thời Ngữ không có ý kiến, nàng cũng cảm thấy như vậy thì sẽ tốt hơn.
Thước mềm còn ném ở trên bàn, Đường Thời Ngữ cầm lấy, xoay người lại, thiếu niên đã cởi áo khoác ra.
Vẻ mặt của Đường Thời Ngữ phức tạp, “… Hành động của đệ nhanh thật.”
“Hắc hắc.”
“……”
Nàng từng bước đến gần, “Giơ tay lên.”
Thiếu niên làm theo lời.
Hắn rất cao, cao hơn nàng một đầu, lúc Đường Thời Ngữ nhìn lên hắn, vừa vặn thiếu niên cũng rũ mắt nhìn xuống.
Ban đầu lúc ở am Thanh Tâm, cái chuyện đo đạt này cũng là do nàng làm, chỉ là sau này trở về Hầu phủ, nàng không làm chuyện này nữa.
Hiện giờ lại nhặt lên, động tác nửa điểm cũng không mới lạ, chỉ là thiếu niên trước mặt đã dần dần trưởng thành thành nam tử, thân mật như thế, thật sự ái muội.
Cánh tay nàng từ từ duỗi ra sau, vòng qua thắt lưng hắn, nhìn giống như đang ôm.
Hai tay mở ra của Cố Từ Uyên hơi cứng đờ, muốn thu lại, rồi dừng lại ở nửa đường, nắm chặt quyền.
□□ yên tĩnh, nàng thậm chí còn nghe thấy nhịp tim lộn xộn của mình.
“Đệ lại có thể để cho ta làm chuyện của hạ nhân.” Nàng thì thầm.
Thiếu niên nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn nàng, “Nếu A Ngữ bất bình, ta cũng có thể đo giúp tỷ, chúng ta có qua có lại thì không ai chịu thiệt.”
Đường Thời Ngữ trừng mắt nhìn hắn, ai nói không chịu thiệt, nàng ăn thiệt rất lớn! May mà hắn nói ra miệng!
Cố Từ Uyên bị sự tức giận này trêu chọc đến cổ họng ngứa ngáy, hắn thấp giọng cười, tiếng chấn động trầm thấp trong lồng ngực gợi lên trong lòng làm nàng tê dại.
Tiếng ma sát của vải vóc càng làm cho bóng đêm càng thêm nóng bỏng, tay nàng như có như không chạm vào thân thể hắn, loại trêu chọc như có như không này làm cho Cố Từ Uyên hết sức hối hận khi đưa ra yêu cầu này.
Hắn cười khổ nhìn lên nóc nhà, thật sự là tự buộc mình.
Chờ Đường Thời Ngữ thu tay lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự tra tấn ngọt ngào có thể coi như đã kết thúc.
Nàng rời đi, chỉ để lại một câu “Chúc ngủ ngon”, rồi chạy trốn.
Cố Từ Uyên ngồi ở bên giường bình phục xao động, hắn nửa tựa vào đầu giường, mu bàn tay che khuất ánh mắt.
Hắn thấp giọng thở dài, “Tỷ tỷ, ta không muốn chờ…”
Không muốn chờ đủ chứng cứ chứng minh nàng cũng yêu hắn, muốn nhanh chóng hỏi rõ, nhưng lại sợ nhận được đáp án tiêu cực.
Chờ sau khi tiệc sinh thần qua đi, chờ ngày mai qua đi, hắn liền tìm nàng nói rõ.
Nếu đồng ý, hắn sẽ đối xử tốt với nàng gấp bội.
Nhưng nếu không được…
Vậy thì trả về thân phận đệ đệ.
Nàng thích ai, hắn sẽ giết người đó.
Có gì khó đâu?
Ngày hôm sau chính là mùng một tháng tư, là ngày sinh nhật của Minh Vương phi.
Hôm qua, Đường Thời Ngữ ngủ không ngon, ngược lại không có gặp ác mộng, chỉ là mơ thấy tiểu cẩu mình tự tay nuôi lớn nhào vào trên người điên cuồng liếm.
Về sau mới phát hiện, đây đúng là một con sói khoác da chó!
Tình hình chiến đấu trong mộng quá kịch liệt, cho nên buổi sáng khi tỉnh lại, cảm giác tê dại trên cánh môi còn chưa tiêu tan.
Đường Thời Ngữ cảm thấy rất xấu hổ, trong mộng nàng lại có thể đáp lại! Khi tỉnh lại, trên môi dường như còn có cảm giác sưng lên.
Nàng tỉnh táo ngồi ở bên giường, bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương đau đớn.
Là bởi vì tuổi tác càng lớn, hơn nữa mùa xuân đến, nàng cũng trở nên không an phận sao?
“Gâu Gâu Gâu!!”
Bên ngoài phòng có một trận gà bay chó sủa.
Nàng hét ra bên ngoài, “Vân Hương, có chuyện gì vậy?”
Vân Hương thở hồng hộc chạy ra đứng ở cửa, lau mồ hôi, trả lời: “Hôm qua Tam công tử mang về một chó đực, Tam công tử nghĩ cô nương người nuôi một con không khác nhau gì nuôi hai con nên sáng sớm đã đưa chó tới.”
Tam công tử là công tử bên Nhị phòng, ngày thường thích trêu mèo đùa chó, trồng hoa đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch, ngoại trừ những thói hư tật xấu như chơi gái, ra ngoài đánh bạc, tất cả vui chơi đều dễ dính vào một tay ăn chơi.
Hành tung của Tam ca người này thường xuyên không xác định được, thường xuyên ngủ ở quán rượu quán trà thư quán, nếu không chính là chào hỏi liền đi ra ngoài thám hiểm, Nhị bá vì hắn mà làm tan nát cõi lòng.
Tiểu Bạch chính là hắn đưa tới, A Uyên đã lâu không xử lý Tam ca vì chuyện này, sau đó biết được Tiểu Bạch là chó cái, hắn mới miễn cưỡng nén giận.
Hôm nay Tam ca lại đưa một chó đực tới đây…
Trong viện này của nàng sợ là càng khó bình tĩnh hơn.
“Động tĩnh ngoài cửa?”
“Vân Hương mau tới hỗ trợ a!” Liên Vểnh ở bên ngoài hô to.
Vân Hương thở dài, “Súc sinh kia thấy Tiểu Bạch thì động dục, Tiểu Bạch không muốn, nhưng súc sinh kia một mực đuổi theo, chó này rất giống kẻ trộm, nhóm nô tỳ vô dụng, nửa ngày cũng không bắt được nó.”
Vừa dứt lời, trong viện đột nhiên một tiếng kêu thê lương, sau đó an tĩnh lại.
Đường Thời Ngữ: “…”
Đầu Vân Hương đầy mờ mịt, đang muốn đi xem, Đường Thời Ngữ xua tay, bất đắc dĩ nói: “Đến thay y phục đi, trong viện không cần quản, nhất định là ma vương kia đi ra.”
Vân Hương sửng sốt một lát, hiểu được ý tứ của cô nương, bật cười.
Cố Từ Uyên là khắc tinh của tất cả sinh vật sống trong Đường phủ này ngoại trừ người ra.
Mặc kệ là vật sống hung tàn cỡ nào, Cố Từ Uyên lạnh mặt, đúng là toàn năng trấn trụ.
Đột nhiên Đường Thời Ngữ nhớ tới ngày đó bị người đặt ở trên giường, mặt đỏ lên.
Không trách đám súc sinh sợ hắn, bộ mặt thật của người này ngụy trang phía dưới, quả thật cực kỳ hung hãn.
Một bên Vân Hương trang điểm cho nàng, một bên cảm khái, “Quả thật là mùa xuân đã đến, Tiểu Bạch sẽ lo lắng, nàng còn nhỏ như vậy…”
Đường Thời Ngữ: “…”
Không biết tại sao, lại có chút chột dạ a..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...