Sau khi tu dưỡng điều tức trong thời gian ngắn, tu vi của Hàn Chương ổn định ở Xuất Khiếu trung kỳ.
Cánh tay dẻo dai của Minh Diễm cuốn lấy người từ phía sau, dán người vào, “«Chư Thiên Tinh Công» của ngươi đến tầng thứ mấy rồi?”
“Tầng thứ sáu.”
Minh Diễm cân nhắc một lát, “Vậy lúc công pháp này luyện đến tầng thứ chín, đúng lúc ngươi có thể vượt qua Phân Thần, tiến vào Hợp Thể kỳ.”
So với người khác, tâm cảnh của Hàn Chương thuần khiết, lại là kỳ tài ngút trời không thế xuất (không xuất hiện trên trần thế), cảnh giới thăng cấp như nước chảy thảnh sông, không hề ngăn trở.
Được nước linh tuyền ngâm đến độ toàn thân mềm mại, Minh Diễm dứt khoát phủ lên người Hàn Chương, mặc cho mái tóc dài đen như mực bồng bềnh trên mặt nước.
Hàn Chương nắm một lọn tóc đen, đưa lên mũi hít hà, “Thơm quá.”
Minh Diễm cười khẽ, “Có muốn ngửi nơi khác không?”
Chơi đùa trong bồn tắm một lúc lâu, Minh Diễm chọc cằm Hàn Chương, cẩn thận chu đáo, “Ngủ ngươi tuyệt sắc như vậy, cũng không tiếc.”
Nhận ra gì đó, Hàn Chương bỗng nhiên bắt lấy tay Minh Diễm, “Ngươi muốn rời khỏi?”
Phản ứng thế này, Minh Diễm rất hưởng thụ. Y thổi hơi vào tai Hàn Chương, “Ta không đi đâu hết, chỉ ở bên cạnh ngươi, ngươi chớ chê phiền mới phải.”
Hàn Chương thả lỏng thanh tuyến, “Vui vẻ còn không kịp.”
Nửa khép mắt, Minh Diễm lại ra lệnh, “Ngâm chán rồi, ôm ta lên.”
Hàn Chương theo lời ôm lấy người mềm mại như không xương, đứng lên từ bể tắm, mang theo một thân ướt nước lạnh, đi đến phòng ngủ.
Mấy ngày sau, người hầu của chưởng môn lại đến chuyển lời, bảo Hàn Chương chuẩn bị, tham gia lễ mừng thăng cấp.
Ánh mắt Hàn Chương hơi lạnh, “Lễ mừng thăng cấp của ai?”
“Đương nhiên là Hàn Chương Chân Quân người rồi! Người không biết, bây giờ, trong ngoài Thiên Diễn tiên tông, vô số kẻ muốn nhìn phong thái của người…” Giọng nói của người hầu cung kính mười phần, “Thấp hèn chưa từng thấy, tám ngàn dặm kiếp vân!”
Hàn Chương nghe xong, vẻ mặt lại không hề thay đổi.
Hắn thờ ơ phân phó, “Ngươi về báo lại, cứ nói là ta muốn bế qua phá Phân Thần, không đến tham gia lễ mừng.”
Đợi người hầu rời khỏi, Minh Diễm mới đi ra từ phòng ngủ, “Tại sao không đi?”
“Quá quái lạ.”
“Quái chỗ nào?”
Hàn Chương nói thẳng, “Từ lúc ta nhập môn, sư phụ chưa bao giờ để ta xuất hiện trước mặt người khác. Bây giờ, lại muốn vì ta tổ chức lễ mừng thăng cấp.”
Minh Diễm cong môi, “Không muốn đi thì không đi, ta cũng muốn ngươi ở bên ta nhiều hơn, nếu ngươi đi, ta cô đơn biết mấy.”
Giống như không việc vặt quấn thân nữa, Minh Diễm ở lại Trụy Nguyệt Phong.
Hàn Chương luyện kiếm, y nằm trên cây hoa đào, mang theo một bầu rượu, sung sướng tìm vui.
Ngày tháng nối tiếp nhau, chỉ năm mươi năm, Hàn Chương đã vượt qua Phân Thần, đánh vào Hợp Thể kỳ.
Mà đám người đã biết, trên Trụy Nguyệt Phong của Thiên Diễn tiên tông, chính là Hàn Chương Chân Quân ở, chưa quá ngàn tuổi, đã sắp trở thành Hợp Thể đại năng.
Hàn Chương ngồi thiền, Minh Diễm nằm trên mặt đất, dùng đùi của hắn làm gối.
Từ dưới nhìn lên, Minh Diễm bỡn cợt nháy mắt, “Hàn Chương Quân Chân bây giờ đã là nhân vật lợi hại vang danh toàn giới, có cảm xúc tâm đắc gì?”
Hàn Chương rũ hàng mi dày xuống, sườn mặt như hàn ngọc điêu khắc, “Không.”
Minh Diễm cười nói, “Vậy giờ này ngày này, ta gối lên đầu gối ngươi, có cảm xúc tâm đắc gì?”
“Rất vui vẻ.”
“Còn gì nữa không?”
“Không muốn thả ngươi đi, một khắc cũng không muốn.”
Minh Diễm cười giòn tan, ngón tay quấn lọn tóc của Hàn Chương, “Tham lam quá không thể được. Còn nữa, nếu có người biết, Hàn Chương Chân Quân thanh minh hiển hách vậy mà lăn lộn cùng một chỗ với một kẻ tà tu, không lên án không được.”
Hàn Chương nghe vậy chỉ nói, “Ta chỉ để ý ngươi, người bên ngoài nào có… liên quan tới ta.”
Minh Diễm hôn lọn tóc của Hàn Chương, “Lời tâm tình này của ngươi, thật đúng là rơi vào đầu tim ta.”
Lại một phen quấn quýt si mê, đợi Hàn Chương ngủ, Minh Diễm làm pháp chú, kéo hồng y bị lệch mặc cẩn thận, rời khỏi Trụy Nguyệt Phong.
Trích Tinh điện.
Minh Diễm vỗ tay phát ra tiếng, ngồi trên ghế dài, đối mặt với chưởng môn.
“Không lâu nữa, Hàn Chương sẽ tiến vào Hợp Thể kỳ. Đến lúc đó ta sẽ thực hiện lời hứa của ta, hy vọng ngươi cũng đừng bội ước.”
Chưởng môn đáp ứng, “Đây là đương nhiên.”
“Khi đó, ta sẽ huỷ bỏ đoạn ký ức này của Hàn Chương. Hắn sẽ là người vượt qua đại đạo, phi thăng thượng giới, không nên có ràng buộc trong lòng.”
Lời của Minh Diễm nhẹ nhàng, nhưng lúc nói những lời này, đầu lưỡi đều là mùi vị đắng chát.
Đường do chính y chọn.
Còn sống vốn không vui, không bằng buông tha tất cả, đổi một mạng của Hàn Chương. Lấy thiên tư tâm cảnh của Hàn Chương, đợi Chư Thiên đại trận mở, chắc chắn hắn sẽ phi thăng thượng giới.
Cũng coi như làm tròn tưởng niệm năm đó bản thân mới đạp cửa nhập đạo.
Trước khi đi, chưởng môn gọi Minh Diễm lại, “Dùng bản thân thay Hàn Chương, cuối cùng rơi vào kết cục thần hồn đều tán, đáng giá không?”
Minh Diễm hồng y tà tứ (không đàng hoàng), “Ta muốn thế nào thì là thế đó, có liên quan gì tới ngươi?”
Lúc Minh Diễm về Trụy Nguyệt Phong, Hàn Chương vẫn đang ngủ say.
Minh Diễm thoát y, để nhiệt độ cơ thể của Hàn Chương, xua tan sạch sẽ đêm dài sương lạnh trên người y.
Y nhìn chăm chú gương mặt say ngủ của Hàn Chương, nhẹ nhàng hôn lên, sau đó nhắm hai mắt lại, cùng nhau yên giấc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...