Chấp Mê

Minh Diễm nhìn cái bóng của mình chiếu vào trong con ngươi Hàn Chương.

Y cong khóe môi, tràn đầy hứng thú, bàn tay lạnh lẽo che ở chỗ mạch đập của Hàn Chương.

Hàn Chương không hề động.

Minh Diễm được một tấc lại muốn tiến một thước, hơi thở trong mũi quét qua tai Hàn Chương.

Tư thế như vậy, hai người dựa rất gần nhau, Minh Diễm như mất khí lực giống dây leo gai nhọn, dán lên người Hàn Chương.

Âm thanh cũng dần dần mềm mại, “Ngươi giống kiếm của ngươi thật, vừa lạnh vừa cứng. Rõ ràng tuấn mỹ như thế, lại không có vẻ tươi cười, tiếc quá.”

Hàn Chương nhìn chăm chú vào đuôi mắt đỏ nhạt của Minh Diễm, và ánh nước long lanh trong mắt, nghi hoặc, “Đây là nước mắt?”

Hắn học Minh Diễm, mơn trớn đuôi mắt y, đầu ngón tay thấm nước.

Âm cuối Minh Diễm khàn khàn, “Đương nhiên.”

Hàn Chương tò mò nhìn một chấm sáng lóng lánh trên đầu ngón tay, “Tại sao lại có nước mắt? Ngươi đang đau lòng?”

Đúng ngay lúc này, Minh Diễm ngậm lấy đầu ngón tay Hàn Chương.

Nhẹ nhàng dùng răng ma sát, lưỡi mềm liếm láp, Minh Diễm cười như bông hoa xinh đẹp nở rộ nửa đêm, “Đây không phải là đau lòng, đây là động tình.”

Dưới cây đào, nháy mắt hoa đào nở rộ như mưa sao rơi. Minh Diễm bị đặt lên thân cây, ánh nước ở khóe mắt càng sâu.


Hắn liếc xéo, nhìn chằm chằm Hàn Chương, hồng y lộn xộn nửa treo trên bả vai, “Ngươi thô lỗ quá đó!”

Hàn Chương nhìn chằm chằm gương mặt Minh Diễm nửa tấc không rời, khắc chế mà tham lam. Ngón tay thon dài của hắn dọc theo đường vai, cuối cùng lau đến nước mắt ở khóe mắt Minh Diễm, “Đây là động tình.”

Theo động tác của hắn, Minh Diễm kinh động kêu ra tiếng, ngón tay vô thức nghiền một cánh hoa đào, màu đỏ nhạt dính vào đầu ngón tay như ngọc.

Mồng một, người hầu của chưởng môn truyền lời, bảo Hàn Chương đến Trích Tinh điện gặp mặt.

Lúc Hàn Chương cưỡi kiếm đến Trích Tinh điện, trong điện trống không, chỉ có chưởng môn Thiên Diễn tiên Tông ngồi trên ngọc tọa.

Hàn Chương thu kiếm, “Sư phụ.”

Chưởng môn một phái đạo cốt tiên phong, ôn hòa nói, “«Phiếu Miểu Kiếm» thế nào rồi?”

“Đã tới tầng mười một.”

“Có quan ải không hiểu?”

“Không có.”

“Tốt!” Trong mắt chưởng môn đều là hài lòng, “Lần này ta truyền cho ngươi một bộ công pháp khác  —— «Chư Thiên Tinh Công». Bộ công pháp này chính là tuyệt thế công pháp cuối cùng mà tiên nhân Thiên Diễn tiên tông phi thăng thượng giới lưu lại. Trong bổn môn, chỉ có đồ nhi ngươi, có tư chất tu luyện cái này. Ngươi vạn vạn phải nghiêm túc nghiên cứu, nhất định không thể cô phụ kỳ vọng của ta và các trưởng lão!”

“Xin nghe chi mệnh của sư phụ, đồ nhi nhất định một lòng tu luyện.” Hàn Chương mắt mù, ánh mắt rơi vào chỗ hư không, “Sư phụ, tháng sau chính là thi đấu trăm năm một lần của Thiên Diễn tiên Tông, đồ nhi cũng  muốn tham gia.”

Nghe xong, nụ cười ấm áp trên mặt chưởng môn ngưng lại, giọng nói lại không thay đổi, “Là ai nói cho người biết, tháng sau có thi đấu?”

Hàn Chương thành thật nói, “Lúc đồ như cưỡi kiếm, nghe được tin đồn.”

Chưởng môn cười lên lần nữa, “Đồ nhi đừng vội nóng nảy, người không giống những người khác ở tông môn. Bọn hắn tham gia thi đấu, chẳng qua một vì dương danh, hai vì công pháp linh đan. Ngươi là đệ tử thân truyền của ta, không được bẻ gãy thân phận, tranh đoạt danh nhỏ lợi nhỏ như vậy. Chuyện quan trọng nhất của ngươi bây giờ là chuyên tâm tu luyện, sớm ngày toái đan thành anh, không được bị vật bên cạnh quấy rầy râm tư!”

Hàn Chương gật đầu, “Tôn sư phụ dạy bảo.”

Trở lại Trụy Nguyệt Phong, lúc Hàn Chương vào phòng ngủ, bước chân dừng lại.

Khoảnh khắp tiếp theo, có hương thơm lượn lờ quấn lấy, ngay sau đó, có người ôm hắn từ phía sau.

Minh Diễm mềm mại không xương dán trên lưng Hàn Chương, “Sự phụ ngươi gọi ngươi đi làm gì? Đi lâu vậy.”

Hàn Chương nắm chặt cánh tay Minh Diễm quấn ngang hông hắn, vuốt ve xoa nắn, “Xin lỗi, để ngươi đợi lâu rồi.”

Minh Diễm liếm qua vành tai Hàn Chương, hơi thở cũng chọc người, “Hôm nay, có nhớ ta không?”


Hàn Chương nghiêm túc trả lời: “Tất nhiên là thời thời khắc khắc nhớ ngươi.”

Minh Diễm cười nhẹ, “Đó là nhớ ta, hay nhớ cơ thể của ta?” Ngữ điệu tinh quái.

Giọng nói của Hàn Chương vẫn nghiêm túc như cũ, “Đều nhớ.”

Minh Diễm hôn lên cằm Hàn Chương, thì thầm, “Vậy thì để ta nhìn xem, rốt cuộc ngươi nhớ ta nhường nào.”

Sau đó, lười biếng dán lên người Hàn Chương, Minh Diễm vỗ tay phát ra tiếng, khí lưu vô hình mở cửa sổ ra.

Ngoài cửa sổ mặt trăng đã treo giữa trời.

Đầy người Minh Diễm đều là vết đỏ nhạt màu, ánh mắt nhỏ vụn, mệt mỏi nói, “Trụy Nguyệt Phong này của ngươi, vắng vẻ thật. Ta đến đây mỗi ngày, mỗi đêm, chưa từng chạm mặt với người khác.”

Hàn Chương đang chậm rãi hôn cổ Minh Diễm trả lời, “Sư phụ không cho phép bất kỳ kẻ nào đến Trụy Nguyệt Phong.”

“Vì sao?”

“Ảnh hưởng ta tu luyện.”

Trong mắt Minh Diễm cười chế giễu, “Ngoài sư phụ ngươi, ở Thiên Diễn tiên tông này, ngươi có quen biết ai không?”

Hàn Chương lắc đầu, “Không có.”

“Ngươi bái nhập Thiên Diễn tiên tông, bao nhiêu năm tháng rồi?”

Hàn Chương cẩn thận nhớ lại, “Trước bảy tuổi ta ở trong núi rừng hoang dã, sau này được sư phụ dẫn vào Thiên Diễn tiên tông, đến giờ đã hơn bốn trăm chín mươi năm.”

“Kim Đan đỉnh phong chưa được năm trăm tuổi, thiên hạ này, vạn năm cũng không ra được một người.” Minh Diễm áp tay lên đan điền của Hàn Chương, “Kim Đan này của ngươi nuôi vô cùng tốt. Nếu ngươi thật sự muốn phá Đan thành Anh, cùng lắm là công phu ngồi thiền điều tức.”

Đuôi mắt diễm lệ mang theo hứng thú, “Nói nghe xem, vì sao đè ép tu vi, không kết Nguyên Anh?”


Hàn Chương im lặng.

Minh Diễm cũng không giận, “Không nói cũng được.” Y kéo bàn tay Hàn Chương đặt lên đùi mình, “Vậy sư phụ của ngươi gọi ngươi đi vì chuyện gì? Thi đấu tông môn?”

“Sư phụ không cho phép ta tham gia thi đấu tông môn.” Hàn Chương áy náy trong lòng vì không đáp. Nghe Minh Diễm hỏi chuyện này, lại không giấu giếm, “«Phiếu Miểu Kiếm» ta đã luyện qua, sư phụ truyền cho ta công pháp mới.”

“Công pháp gì?”

“Chư Thiên Tinh Công.”

Hàn Chương không thể thấy mọi vật, không trông thấy, khi nghe được bốn chữ này, nét mặt Minh Diễm bỗng nhiên lạnh như băng.

Nhưng nhận thức của hắn cực kỳ nhạy cảm, “Ngươi không vui?”

Minh Diễm hỏi lại, “Sao ngươi xác định ta không vui?”

“Tuy hai mắt ta mù, nhưng lúc toàn tâm cảm giác, có thể nhận ra khí tức quanh người ngươi thay đổi. Ngươi đang không vui.”

Minh Diễm không đáp, “Sư phụ ngươi truyền cho ngươi công pháp này, còn nói gì nữa?”

“Còn nói, công pháp này do lão tổ bay lên thượng giới để lại, trong tông môn chỉ có ta có thể tu luyện.”

Minh Diễm nâng cằm lên, trêu đùa Hàn Chương cùng y hôn môi dây dưa, cho đến khi hơi thở hơi gấp, mới đè giọng nói, “Hắn không nói cho ngươi, công pháp này, đã từng có một người luyện.”Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ những lập định trong các loại truyện huyền huyễn, tu tiên…. nếu lập định Nguyên Anh kỳ cao hơn Kim Đan kỳ, thì phải nói thành “phá Đan thành Anh”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui