Bị tin tức này làm thần trí có chút ngây ngẩn, nhưng rốt cục là một bí thư tỉnh ủy, Tằng Quốc Xuân rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, trong lúc nhất thời không hiểu rõ vì sao Trần Thiếu Thanh lại mang theo Tằng Diệu Diệu đi gặp Lâm Đình Huấn, chỉ có thể dặn dò hai bảo tiêu tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên phải cẩn thận quan sát một phen.
Nhưng trong lòng hắn lại có phán đoán, bởi vì hắn nhớ lại lúc trước khi tổ chức sinh nhật cho Tằng Diệu Diệu, Lâm Đình Huấn từng đến dự, phỏng chừng Lâm Đình Huấn đồng ý gặp Trần Thiếu Thanh là vì Tằng Diệu Diệu giới thiệu tới.
Có ý tưởng này, Tằng Quốc Xuân càng thêm khinh thường Trần Thiếu Thanh, hơn nữa Tằng Hán Vĩ tuy rằng tỉnh lại nhưng vẫn luôn nói ra lời ngu ngốc điên khùng, càng kích thích sắc mặt hắn thêm xanh mét.
Vì thế hắn dặn dò hai bảo tiêu tìm cơ hội mang theo Trần Thiếu Thanh về Thiệu Hoa thị, hắn thật muốn nhìn xem tiểu tử phó cục trưởng nho nhỏ chỉ biết đầu cơ trục lợi kia, làm sao đi lừa dối Tằng Diệu Diệu!
Nhưng những chuyện phát triển kế tiếp vượt ngoài phạm vi dự liệu của hắn, sau khi dùng cơm xong, Trần Thiếu Thanh cũng không chia tay Lâm Đình Huấn, mà trực tiếp lên xe đến trong nhà Lâm Đình Huấn qua đêm…
Nhưng chính vì như thế hai bảo tiêu cũng không cơ hội tiếp xúc Trần Thiếu Thanh!
Nhưng Tằng Quốc Xuân cũng không tin Trần Thiếu Thanh còn có thể ở lại trong nhà Lâm Đình Huấn cả đời!
Cả một đêm Tằng Quốc Xuân đều tâm thần không yên.
Đợi tới hôm sau, hắn cân nhắc thật lâu, lần này Trần Thiếu Thanh cũng không lý do gì tiếp tục lưu lại nữa chứ?
Trên thực tế hắn đoán không sai, hôm sau Lâm Đình Huấn đưa tiễn Trần Thiếu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu rời đi, nhưng hai bảo tiêu vẫn không cơ hội hạ thủ, bởi vì Lâm Đình Huấn đưa hai người đến thẳng sân bay!
Khi tin tức truyền về, Tằng Quốc Xuân cân nhắc, cuối cùng đã chịu quay về Thiệu Hoa sao?
Nhưng mà…
Sau khi Trần Thiếu Thanh rời khỏi Lâm gia, đi lên máy bay, nhưng không quay về Thiệu Hoa thị, mà là đi thẳng tới An Huy, khi tin tức truyền về, Tằng Quốc Xuân thiếu chút nữa muốn hộc máu.
Sau đó hắn mới biết được, khi Trần Thiếu Thanh cùng Tằng Diệu Diệp xuống máy bay ở Hợp Thừa, đi thẳng tới một sân golf, theo sự quan sát cẩn thận của hai bảo tiêu, người đang ở sân golf chờ hai người họ chính là ủy viên tỉnh ủy An Huy, bí thư ban kỷ luật thanh tra tỉnh…
Vừa nghe được tin tức này, sắc mặt Tằng Quốc Xuân vô cùng phấn khích, lúc xanh lúc đỏ, làm cho người ta không rét mà run.
Theo tin hồi báo của hai bảo tiêu, Trần Thiếu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu đều được chiêu đãi nhiệt tình, ban đêm lưu lại trong nhà bí thư ban kỷ luật thanh tra tỉnh, thẳng đến sáng hôm sau mới rời khỏi Hợp Thừa lên máy bay đi tới Giang Tây…
Hiện tại Trần Thiếu Thanh mang theo Tằng Diệu Diệu đi tới Quảng Đông, gặp mặt phó chủ tịch tỉnh Quảng Đông Cừu Sâm Miểu! Hắn đang muốn làm gì? Hắn cho mình là ai?
Từng tin tức được truyền về, nguyên bản trong lòng Tằng Quốc Xuân luôn đánh giá Trần Thiếu Thanh không bối cảnh, không chỗ dựa vững chắc, nhưng lúc này lại không khỏi dao động lên, hắn tựa hồ loáng thoáng nhìn thấy được một mạng lưới nhân mạch thật lớn giấu kín sau lưng Trần Thiếu Thanh!
Vì sao sớm không thấy, muộn không thấy, ngay lúc này hắn lại nhìn thấy? Tằng Quốc Xuân ý thức được, sở dĩ Trần Thiếu Thanh làm như vậy căn bản là làm cho hắn xem! Trần Thiếu Thanh thông qua phương thức này nói cho Tằng Quốc Xuân biết, đừng nghĩ ra hắn không chỗ dựa, chỗ dựa của hắn vững chắc tới mức làm người kinh hãi đảm chiến!
Trên thực tế Tằng Quốc Xuân thật sự cảm nhận được cỗ áp lực này, bởi vì những vị quan lớn một tỉnh mà Trần Thiếu Thanh gặp mặt, cũng không phải quan chức cùng một phe cánh, bọn họ thuộc về những phe phái khác nhau, tóm lại quan hệ rất xa!
Nhưng Trần Thiếu Thanh lại đi gặp mặt họ, hơn nữa mỗi người đều phi thường nhiệt tình, sau khi ảnh chụp gởi về, Tằng Quốc Xuân cơ hồ nghĩ hai mắt của mình xảy ra vấn đề, phản ứng đầu tiên của hắn chính là những tấm ảnh chụp đều là giả!
Hắn thật sự rất khó tin tưởng, chỉ là một phó cục trưởng công an dựa vào vận khí đi tới địa vị hôm nay, sau lưng lại có bối cảnh khổng lồ như thế, đây là một dạng bối cảnh như thế nào? Hắn không biết, căn bản không thể tưởng tượng, những quan chức thuộc những phe phái khác nhau kia, vì sao lại tồn tại liên hệ với một phó cục trưởng nho nhỏ địa cấp thị?
Sau khi có phát hiện này, hắn liền đem hồ sơ về Trần Thiếu Thanh kiểm tra lại thêm một lần, lần này hắn đã phát hiện một ít điểm bất thường…
Con đường lên chức của Trần Thiếu Thanh thật sự làm người kinh ngạc, nhưng vì không có bằng chứng, mọi người chỉ có thể xem việc hắn lên chức chính là vận khí, như nhà giàu mới nổi mà thôi.
Nhưng sau khi đã lấy được càng nhiều tin tức, nếu lại kiểm tra, sẽ nhìn ra rất nhiều vấn đề bị xem nhẹ, chưa từng bị phát hiện, vì thế con đường lên chức của Trần Thiếu Thanh ở trong quan niệm của Tằng Quốc Xuân chính là có người đứng sau lưng cố ý an bài.
Kể từ đó, bối cảnh của Trần Thiếu Thanh biến thành mơ hồ, những gì lộ ra sau lưng hắn, ngay cả Tằng Quốc Xuân cũng cảm thấy kinh hãi.
Nhưng chuyện của con mình chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao? Bỏ mặc một tên hỗn đản làm con mình bị phát điên, biến thành con rể của mình? Tằng Quốc Xuân không thể nhận, cho nên bối cảnh của Trần Thiếu Thanh càng thêm cường đại, trong lòng hắn càng thêm khổ sở.
- Tiểu mỹ nhân, nàng đừng chạy…cho đại gia hôn một cái…
Vào lúc này, Tằng Hán Vĩ lại lẩm bẩm kêu lên, cười hắc hắc nói:
- Chậc chậc, tiểu mỹ nhân, đại gia đến đây!
Trên mặt lộ vẻ đáng khinh, một giây sau hắn lại cực độ hoảng sợ, mạnh mẽ kéo mền trùm kín đầu, thất kinh hô lớn:
- Không…đừng qua đây…không! Tao không phải kẻ điên, tao không phải cơ lão…
Thanh âm sắc lạnh the thé vang vọng trong phòng bệnh, vẻ mặt Tằng Quốc Xuân càng thêm xanh mét.
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một nam tử cao gầy hơn bốn mươi tuổi đi vào, hắn nhìn thoáng qua Tằng Hán Vĩ đang nằm hò hét trên giường bệnh, đi tới trước mặt Tằng Quốc Xuân giảm thấp thanh âm, nói:
- Lão gia tử, không thể lưu lại thêm nữa.
- Lại gọi điện thoại tới thúc giục?
Tằng Quốc Xuân hít sâu một hơi, thản nhiên hỏi.
Nam tử gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Đã ở lại Thiệu Hoa nhiều ngày như vậy, chuyện của nhị thiếu gia cần giải quyết, nhưng không thể làm chậm trễ chuyện trong tỉnh.
- Được rồi.
Tằng Quốc Xuân phiền lòng khoát tay, quay đầu nhìn thoáng qua Tằng Hán Vĩ, có chút không kiên nhẫn nói:
- Đi an bài một chút, chạng vạng xuất phát.
Nam tử cũng không nói gì, rời khỏi phòng bệnh, mấy ngày nay chứng kiến Tằng Quốc Xuân không ngừng nổi giận, thật không muốn bị đốt tới thân mình…mọi việc cần phải cẩn thận một chút mới thỏa đáng.
Nhất thời không khí trong phòng bệnh có chút quỷ dị, lại có chút âm trầm làm người sợ hãi.
Lúc này Trần Thiếu Thanh, Tằng Diệu Diệu đang vừa đi vừa cười nói với phó chủ tịch tỉnh Quảng Đông Cừu Sâm Miểu, bước lên một chiếc xe màu đen rời khỏi trà lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...