Cuối cùng được ăn cả ngã về không, Chu Thành Bình giao tài sản công ty cho vợ, cũng cho vợ quản lý công ty, hắn mang tài sản mấy trăm triệu tài chính đi vào ngành giải trí.
Nhưng hắn không biết quy củ ngành giải trí, trước trước sau sau ném vào mấy trăm triệu cuối cùng nhưng cũng chẳng có chút tăm hơi nào cả, cũng chính một năm thất bại khi gia nhập ngành giải trí, hắn và Lâm Đông Mai cãi nhau, trở mặt và chia tay, mẹ ruột Lâm Mạn Ny là Tạ Hiểu Di thì theo Chu Thành Bình.
Về sau sinh ra Lâm Mạn Ny, quyền hành tài chính Chu gia được giao cho vợ Chu Thành Bình nắm giữ, Chu Thành Bình tại Chu gia quyền nói chuyện nhỏ đi nhiều.
Dưới tình huống này, Tạ Hiểu Di sinh hạ Lâm Mạn Ny làm sao đi vào cửa lớn Chu gia? Vì vậy...
Ân ân oán oán năm đó được nhắc lại, Lâm Đông Mai cảm xúc không khống chế được khóc rống lên, thời điểm nàng rơi lệ thì bên tai có tiếng vang thật lớn...
- Hô...
Thân thể ngồi bật dậy, gian phòng tối như mực không thấy năm ngón tay.
- Thì ra là ác mộng...
Lâm Đông Mai sững sờ thật lâu, lúc này thở dài, ngữ khí cũng mang theo một ít thất vọng khó tả, mộng là giả, chuyện Chu Thành Bình bại lộ cũng là giả.
Một người ôm hai đầu gối dựa vào giường, thần tình phức tạp.
Cũng vào lúc này, trong Hoa Hạ Thần Điện đèn đuốc sáng trưng, Diệp Dương Thành chậm rãi mở mắt ra, nhìn qua Lâm Đông Mai trong Càn Khôn Tu Di Kính, thần tình của hắn phức tạp vạn phần.
Chu Thành Bình bắt cóc Lâm Đông Mai, hình như có qua hệ tới quan hệ giữa Chu Thành Bình và thủ hạ Xích Mi Quỷ Đế. Mà kẻ này là cha ruột Lâm Mạn Ny.
- Nhưng mà Mạn Ny có nhận người này là cha hay không còn khó nói...
Ngồi trên bảo tọa, Diệp Dương Thành lẩm bẩm:
- Nàng không nhận thì ngươi không phải!
Vị trí tiệm điện ảnh này rất ẩn nấp, ngay trong khu vực núi sâu và rừng rậm bao quanh, chung quanh là cây cối to lớn, trong khu đất trống lớn có một lều vải nhỏ dùng để quay chụp và sinh hoạt hằng ngày.
Tiệm điện ảnh ở khu vực ẩn nấp như thế đúng là khó bị người ta phát hiện ra, cho dù bị người ta phát hiện, chỉ cần không có cảnh sát xâm nhập vào trong kiểm tra, người bình thường nhìn thấy tấm biển tiệm chụp ảnh treo ở đó cũng chuyển di lực chú ý, tấm biển có ghi: khu vực chụp ảnh ngoại cảnh.
Lúc này trời vừa tối, trong tiệm điện ảnh này cũng tối lửa tắt đèn, chỉ có thê dựa vào ánh trăng mông lung miễn cưỡng nhìn rõ sự vật, trừ tiếng côn trùng trong rừng cây thì chỉ có âm thanh gió xào xạt vang vọng.
Kim Định Thông là một thành viên của tiệm điện ảnh này, hắn làm việc trong nơi này đã hơn bốn năm, từ tư lịch đã là thành viên lão thành, quyền nói chuyện trong căn cứ cũng không kém.
Buổi tối hôm nay vừa vặn hắn dẫn bốn tay chân đi tuần tra, phòng ngừa đám diễn viên gia súc kia thừa cơ chạy trốn, phải biết rằng được nghỉ ngơi một đêm, những diễn viên này cũng khôi phục không ít thể lực.
Gió lạnh thổi qua mặt, Kim Định Thông chỉ mặc cái áo ba lỗ rùng mình, vô ý thức nhìn qua trăng sáng trên bầu trời, không biết như thế nào, trong lòng sinh ra dự cảm xấu.
- Đều lên tinh thần cho ta, Nhị Mão phụ trách phía tây, lão Hoa xem phía đông, đầu trọc nhìn phía bắc!
Kim Định Thông quát lớn:
- Mở đèn pin lên, cẩn thận một chút!
- Biết rõ!
Cách đó không xa, mấy nam nhân ở dưới một gốc đại thụ đáp lời, lúc này bốn cột sáng hiện ra, mấy nam nhân này đi một hướng, một tên bên cạnh Kim Định Thông nói:
- Thông ca, đáng cẩn thận như vậy sao? Đám nhãi con này to gan thế sao?
Trong căn cứ tổng cộng có nuôi mười hai con chó săn lớn, nhưng hai ngày trước tiến vào thời kỳ động dục, trở nên nôn nóng bất an, vì vậy mười con bị đưa xuống núi lai giống, còn một con rất táo bao, bị hnoots trong lều vải và không thả ra.
Tên này cũng quen thuộc với đám chó săn, nhưng đối mặt với con chó có khả năng nổi điên thì rất phiền muộn, không biết Kim Định Thông đêm nay là thế nào?
- Hy vọng là không xảy ra chuyện gì a.
Nhìn thấy mấy tên kia tiến vào lều vải, cảm giác khẩn trương của Kim Định Thông không vì thế mà giảm bớt, ngược lại càng bất an hơn vài phần, hắn vô ý thức nhìn qua lều vải giam giữ đám diễn viên, nhíu mày đi qua.
Thời điểm này diễn viên đều bị giam trong lều vải chính giữa, chung quanh có lưới sắt vây quanh phòng ngừa các diễn viên nhấc lều vải bỏ trốn, phòng bị như thùng sắt.
Ra vào lều vải chỉ có một lối đi, ngày bình thường không chỉ có tay chân trông coi, còn có bốn con chó canh cửa, bất cứ kẻ nào ra vào lều vải đều có chó sủa nhắc nhở, theo lý mà nói, đám diễn viên tay không tấc sắt này không có khả năng chạy trốn.
Cũng không biết vì cái gì, Kim Định Thông cảm thấy không ổn, vì muốn yên tâm, hắn quyết định đi vào lều vải tìm kiếm/
Trong lều vải chỉ có một cái đèn điện, Kim Định Thông mở chốt, lều vải sáng lờ mờ, hắn dùng gậy điện gõ vào cửa ra vào phát ra âm thanh đinh đang, hô:
- Đều đứng lên cho ta!
Lều vải yên tĩnh lập tức vang lên tiếng yên ắng, nhìn thấy đám diễn viên tụ tập lại, hắn nhíu mày.
- Xếp hàng, đếm số!
- Làm sao bây giờ?
Trong đầu những diễn viên kia đang khó hiểu, làm sao bây giờ? Trong lều vải vốn có hai mươi ba người, nhưng bây giờ Thôi Bằng Cử chạy trốn, chỉ còn lại hai mươi hai, xếp hàng điểm số? Đây chẳng phải muốn mạng của bọn họ hay sao?
Trong đầu vô cùng lo lắng, nhưng mà cũng xếp thành hàng.
Nữ diễn viên đứng đầu hô:
- Một!
- Hai!
- Ba!
- Bốn!
...
- Hai mươi mốt!
- Hai mươi hai!
- Hai mươi ba!
Lúc này hai mươi a người không nhiều không ít. Tình huống này làm cho người ta không rõ, đều kinh ngạc nhưng không ai lên tiếng cả.
Kim Định Thông thì sao? Hắn nghe các diễn viên đếm số, cũng không cẩn thận kiểm tra, chỉ cảm thấy cảm xúc của mình đêm nay không đúng, nghi thần nghi quỷ, lập tức đưa tay kéo một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mặc áo ngủ tơ lại, nói:
- Ngươi đi theo ta1 Những người khác tiếp tục ngủ!
Tay chân, quay phim và đạo diễn đều là kẻ có đặc quyền ở đây, mà diễn viên chỉ là kẻ ở tầng dưới chót, bất cứ kẻ nào cũng có thể yêu cầu nữ diễn viên ngủ cùng, hiển nhiên Kim Định Thông muốn thiếu nữ thanh tú này ngủ với hắn...
Nghe được Kim Định Thông nói thế, thiếu nữ này không dám có cả suy nghĩ cự tuyệt, yên lặng đi theo Kim Định Thông, có lẽ với nàng mà nói, chuyện như thế không phải lần đầu.
Thời điểm mọi người tuyệt vọng sẽ trở nên chết lặng, mà với Kim Định Thông là người cường thế, có lẽ trong mắt bọn họ, những nữ diễn viên này chỉ là đồ chơi mà thôi, vung tay bảo tới, khoát tay bảo đi, chỉ cần không chết người thì chẳng ai gây phiền toái cho bọn họ.
Vì vậy mắt thấy tai họa sắp xảy ra, một người âm thầm báo danh hai lần, những diễn viên khác âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà không ai đi cản trở Kim Định Thông mang thiếu nữ rời đi, có lẽ bọn họ cũng không muốn phản kháng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...