So với cái gọi là danh môn, hiện nay chỗ dựa và bối cảnh mới là trọng yếu nhất, không có những vật này, cái gì cũng là vô nghĩa, cho dù... Diệp Dương Thành nói tổ tông Trần Thiểu Thanh chính là Trần Thế Mỹ.
- Tôi đã nói thế, đương nhiên là đã chuẩn bị thật tốt.
Diệp Dương Thành cười ha hả, từ trong túi tiền ném một tờ giấy lên bàn trà:
- Cả hai xem đi!
Nhìn qua Diệp Dương Thành ném tờ giấy, Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu tâm thần bất định, không biết Diệp Dương Thành ghi cái gì trong tờ giấy nhưng dù sao nó cũng là hy vọng cuối cùng của bọn họ, có thể quang minh chính đại mang bạn trai về nhà, còn tốt hơn là tránh né a?
Nhìn vào tờ giấy Diệp Dương Thành đặt lên bàn trà, cuối cùng vẫn Tằng Diệu Diệu duỗi tay ra, mặt không đổi sắc mở tờ giấy.
Kết quả chính là, nàng vừa nhìn nội dung ghi trong tờ giấy, sắc mặt của nàng suy sụp, lại không có mở miệng nói chuyện, mà lừa yên lặng đưa cho Trần Thiểu Thanh.
Trần Thiểu Thanh phản ứng cũng không tốt hơn Tằng Diệu Diệu bao nhiêu, cầm tờ giấy đọc đi đọc lại nhiều lần, cuối cùng xác định trên tờ giấy ghi tên và số điện thoại, trừ chuyện đó ra không có chuyện khác.
- Lão Diệp, anh vui đùa hơi lớn rồi đấy...
Trần Thiểu Thanh cũng không có tức giận, hắn cười khổ nhìn qua dãy số mà Diệp Dương Thành đưa, nhún vai nói:
- Chỉ có những dãy số này có thể làm cái gì?
- Số của những người này em đều có.
Cho đến lúc này Tằng Diệu Diệu hít khí lạnh nói ra, nói:
- Nhưng có thể liên lạc với bọn họ, chưa hẳn là cùng một hệ với họ!
Đứng dậy cầm tờ giấy trong tay đưa lại cho Trần Thiểu Thanh, lần nữa nhìn xem về sau, Tằng Diệu Diệu ngẩng đầu lên nói:
- Hơn nữa những người này toàn bộ không phải đứng đầu, bất luận người nào cũng không thể làm Tằng gia cảm thấy áp lực, cho dù cuối cùng đầu nhập vào một người, chỉ sợ rằng...
- Ai nói phải đầu nhập?
Nhìn qua Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu đôi tỉnh tình lữ kẻ xướng người họa, Diệp Dương Thành thần sắc quái dị, nói:
- Không thể đầu nhập toàn bộ vào sao?
- À?
Tằng Diệu Diệu cùng Trần Thiểu Thanh trợn mắt há hốc mồm, bọn họ căn bản không nghĩ tới Diệp Dương Thành lại có thể nói như thế! Trên tờ giấy ghi lại quan to một tỉnh, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều là quan chức cấp phó bộ, không có ai là cấp bộ cả.
Phía trên có tổng cộng mười chín số liên lạc, không chỉ bao trùm cả khu Hoa Đông, đồng thời còn có bốn quan to cấp phó các tỉnh còn lại, không cần thành lập quan hệ với mười chín người này, chỉ cần có ba người trong đó ủng hộ Trần Thiểu Thanh, Tằng gia sẽ không cản trở tình cảm của Tằng Diệu Diệu cùng Trần Thiểu Thanh nữa.
Nhưng vấn đề mấu chốt là, có thể sao? Đó căn bản là chuyện đầm rồng hang hổ.
Tằng Diệu Diệu liên tục cười khổ, nói ra:
- Tuy em không theo chính trị, nhưng những quan to cấp tỉnh này em hiểu một chút, bọn họ thuộc trận doanh khác nhau, chỉ cần mười chín người trong tờ giấy này, ít nhất cũng liên quan tới mười trận doanh, bảo bọn họ cùng làm chỗ dựa cho Thiểu Thanh, chỉ sợ là...
Tằng Diệu Diệu không có nói lời phía sau ra, dù sao Diệp Dương Thành tới đây là nghĩ biện pháp giúp bọn họ... Kỳ thật nàng muốn nói đây là chuyện không có ý nghĩa.
- Lão Diệp, mày cảm thấy thế nào?
So sánh với Tằng Diệu Diệu không tín nhiệm, Trần Thiểu Thanh lại cảm thấy Diệp Dương Thành đêm nay biểu hiện có chút cổ quái, dựa theo hắn hiểu về Diệp Dương Thành, loại vấn đề mấu chốt này hắn không có vui đùa
Quan hệ tín nhiệm bao nhiêu năm qua, Trần Thiểu Thanh không có gấp gáp bác bỏ Diệp Dương Thành đề nghị, mà là nhìn về phía Diệp Dương Thành hỏi thăm.
- Biện pháp chính là biện pháp tao vừa nói.
Diệp Dương Thành nhìn qua Trần Thiểu Thanh, cười nói:
- Tao cho mày tờ giấy này, phía trên ghi mười chín người, chỉ cần mày nói với bọn họ mày là huynh đệ Diệp Dương Thành thì bọn họ sẽ ủng hộ mày.
Lời nói tràn đầy tự tin làm cho Trần Thiểu Thanh ngây người, Tằng Diệu Diệu lại cho rằng Diệp Dương Thành đang mạnh miệng, cười khổ lắc đầu, cũng không có nói gì..
- Nếu không tin thì hiện tại gọi qua xác nhận đi.
Diệp Dương Thành tâm tính rất nhẹ nhàng, cũng không có bởi vì Tằng Diệu Diệu không tin mà bỏ qua, bởi vì hắn biết rõ sự thật cuối cùng sẽ chứng minh tất cả, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ ít xuất hiện.
Cho Trần Thiểu Thanh tờ giấy ghi chép quan to, kỳ thật đều là thủ hạ thần sứ của Diệp Dương Thành đảm nhiệm, hơn nữa mười chín người này chỉ là bộ phận nhỏ mà thôi, làm cho Trần Thiểu Thanh thành lập liên hệ với bọn họ, chỉ sợ không người nào trong nước dám cầm thái độ quái thái với Trần Thiểu Thanh!
Thân phận chân thật của Diệp Dương Thành chỉ cực hạn là các thủ trưởng biết, bọn họ tự nhiên cũng khẳng định quan hệ giữa Trần Thiểu Thanh cùng Diệp Dương Thành. Bỏ những nhân vật đầu não ra, bộ trưởng cũng tốt, phó bộ trưởng cũng được, đối mặt mười chín thế lực quan to cấp phó tinh ủng hộ Trần Thiểu Thanh, ai còn dám xem thường hắn?
Thời điểm cao điệu, Diệp Dương Thành tuyệt đối sẽ không lựa chọn ít xuất hiện, tới trình độ của hắn, cao điệu cùng ít xuất hiện cũng chỉ là một ý niệm mà thôi, đừng nhìn hắn bình thường ít xuất hiện, nhưng nếu cao điệu thì người bình thường sẽ bị dọa thật lớn.
Nhìn qua Trần Thiểu Thanh chần chờ bất định, Diệp Dương Thành tối nay làm chuyện xong xuôi, lập tức đứng dậy, nói:
- Dựa theo tao nói mà làm đi, đã gọi điện thoại cho người ta là biết thật giả ngay, với tư cách huynh đệ Diệp Dương Thành, ai có thể xem thường mày chứ?
- Tạo...
Nhìn qua Diệp Dương Thành khí thế bá đạo, Trần Thiểu Thanh khó tránh khỏi há hốc mồm, há hốc mồm không nói ra lời, hai tay cũng đã nắm thật chặc thành nắm đấm, không biết nên giải thích cảm xúc thế nào, trong lòng khó bình tĩnh được.
Diệp Dương Thành đi, cũng không có uống nước trà sôi đã nguội kia, chỉ để lại Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu hai người ngồi ở phòng khách nhìn nhau, cuối cùng dùng ánh mắt ngờ vực lẫn nhau, tờ giấy kia nặng ngàn cân.
- Nếu không, hiện tại gọi điện thử xem?
Trần Thiểu Thanh nuốt nước miếng, tâm tình bất ổn nói ra.
- Hiện tại mấy giờ, ngày mai lại gọi.
Tằng Diệu Diệu đề nghị làm Trần Thiểu Thanh động tâm, nhưng nhìn thời gian thì chần chờ.
- Điện thoại nếu không nói chuyện, buổi tối hôm nay hai ta cũng đừng ngủ.
Trần Thiểu Thanh cười khổ nói:
- Không giải quyết xong chuyện này, chúng ta có thể ngủ được sao?
- Nhưng mà không thể gọi hiện giờ.
Tằng Diệu Diệu lý trí khắc chế xúc động, nàng nói nhỏ:
- Đã rạng sáng hai giờ, qua năm giờ lại gọi sau!
- Cái này...
Trần Thiểu Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói:
- Được, bảy giờ gọi!
Sau khi rời khỏi tiểu khu nhà Trần Thiểu Thanh, Diệp Dương Thành tìm khu vực hẻo lánh không người quay về Phù Không Thần Điện, hắn tìm hoa viên vắng vẻ ngồi đó, bắt đầu công việc lu bù.
Bên kia, trong đầu Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu chỉ toàn rối rắm, đang ngồi trên ghế, không ngừng trò chuyện, bọn họ cũng không biết, khi bọn họ chờ đợi trong đêm dài đằng đẳng, ở ngoại ô thành phố Thiệu Hoa còn có hai đang mặc đồ Tây đen đứng đó, bộ dáng dường như bất tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...