Chấp Chưởng Thần Quyền

Nếu không phải kiêng kỵ Diệp Dương Thành hoặc là nói người đứng sau màn thao tác hư ảo mà hắn tưởng tượng, dựa theo tính tình của Trịnh Bang Huy, đã sớm gọi người đánh Diệp Dương Thành bán thân bất toại.

Bởi vì lòng kiêng kỵ này, mới khiến cho Trịnh Bang Huy khắc chế cảm xúc của mình, không ngừng dùng lý trí tự nhủ, cho dù cuối cùng thật sự trở mặt, song phương rơi vào cục diện không chết không ngừng, cũng phải chặt chẽ chiếm cứ chữ lý.

Trịnh gia không thể chủ động ra tay, bởi vì Trịnh Bang Huy cần lưu con đường lui cho Trịnh gia. Chỉ cần chiếm cứ đạo lý, sau này vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn vẫn còn chút dư âm để chu toàn.

Kiêng kỵ quá nhiều, chuyện cần lo lắng cũng sẽ nhiều. Trịnh Bang Huy tối sầm mặt nhìn chăm chú vào Diệp Dương Thành, chờ hắn mở miệng.

Nhìn sắc mặt xanh mét của Trịnh Bang Huy, Diệp Dương Thành cũng không có tâm tư dây dưa với hắn, vươn tay phải đưa ra ba ngón tay, nói:

- Hôm nay mục đích tôi đến nơi này chủ yếu vì ba chuyện, chuyện thứ nhất, Trần gia giải oan Trần Hữu Chí, Trịnh gia không được xen tay làm khó dễ…

- Điều đó không có khả năng!

Trịnh Bang Huy không chút e dè nhìn chăm chú vào Diệp Dương Thành, âm thanh lạnh lùng nói:

- Trần gia đã cầm đi đơn đặt hàng, nếu không trả giá mặt mũi Trịnh gia làm sao chịu đựng?

Diệp Dương Thành thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, đối với phản ứng của hắn đã sớm có đoán trước. Chẳng qua Diệp Dương Thành căn bản không đem lời phản đối của hắn để trong lòng, cứ thế tiếp tục nói:

- Chuyện thứ hai, Trần Hữu Chí vào tù rõ ràng là âm mưu của Trịnh gia gây ra, ở trong tù chịu khổ hơn sáu năm, sau khi hắn ra tù, gia chủ Trịnh gia, cũng chính là ông, nhất định phải đến nhà giải thích, trả lại hậu lễ.

- Hừ, điều này càng không khả năng.

Nghe được yêu cầu thứ hai, sắc mặt Trịnh Bang Huy càng khó xem, căm tức nói:

- Cho dù Trịnh gia cùng Trần gia khai chiến một sống một chết, tuyệt đối cũng không thể nào!

- Chuyện thứ ba.


Diệp Dương Thành cười khẽ, xem thường lời cự tuyệt của Trịnh Bang Huy, nói:

- Sau khi làm xong hai yêu cầu trước, Trịnh gia phải đem cổ phần công ty quyên cho quỹ từ thiện Dương Thành, đồng thời người từng phạm ác sự phải đến công an tự thú, nhận lấy trừng phạt…

- Ha ha ha ha…

Trịnh Bang Huy nở nụ cười, cười thật vui vẻ, cười thật lớn tiếng. Đột nhiên hắn ngừng cười, lạnh lùng nhìn Diệp Dương Thành, âm lãnh nói:

- Nếu chúng ta không làm đây?

- Hai con đường.

Diệp Dương Thành cũng cười, cười thật tự tin lại ôn hòa, thản nhiên nói:

- Nếu làm, Trịnh gia còn có thể lưu lại chút sản nghiệp, ít nhất có thể bảo trụ Trịnh gia nửa đời sau ăn uống không lo. Nếu không làm…

Hắn bước lên một bước, cơ hồ dùng chóp mũi đối chóp mũi của Trịnh Bang Huy, nhẹ giọng nói:

- Tôi có thể thẳng thắn nói cho ông biết, cả Trịnh gia, vô luận là tập đoàn Trịnh gia hay là sản nghiệp phụ nào khác, đều khó có khả năng tiếp tục lưu lại cho Trịnh gia dù chỉ một chút…toàn bộ thành viên Trịnh gia, nửa đời sau hoàn toàn không được bảo đảm.

Thanh âm rất nhẹ, nhưng lực sát thương thật lớn. Trịnh Bang Huy giận quá mà cười, nói:

- Ha ha…tốt, tốt cho câu nói không được bảo đảm. Trịnh Bang Huy này muốn nhìn xem, rốt cục Diệp Dương Thành ngươi có năng lực gì, có thể nói lời này với Trịnh gia.

Không để Diệp Dương Thành tiếp tục mở miệng, hắn đã quát một tiếng:

- Tiễn khách!


- Cơ hội tôi đã cho ông, lựa chọn thế nào chính là chuyện của ông.

Diệp Dương Thành cười cười nhìn Trịnh Bang Huy, lưu lại câu nói liền xoay người rời đi biệt thự, vừa đi vừa nói:

- Bình thường tôi luôn thích tiên lễ hậu binh…

- Mẹ nó, tiên lễ hậu binh cái rắm!

Trịnh Bang Huy giận dữ, bị người quang minh chính đại tìm tới tận cửa uy hiếp, đời này hắn chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

Nhưng hắn có thể làm gì? Nếu lúc này tìm người đánh Diệp Dương Thành, đừng nói trước đánh thắng được hay không, chỉ riêng tội danh đánh người cũng đủ cho Trịnh gia uống một hũ!

Vương gia Cù Hằng thị chính là thí dụ điển hình nhất, trong vòng một đêm bị diệt trừ, nghe nói ngay cả sản nghiệp gia tộc đều sửa thành họ Diệp. Có vết xe đổ như vậy, đừng nói hắn chỉ bị uy hiếp vài câu, cho dù bị Diệp Dương Thành tát vào mặt, hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, nếu không, một khi động thủ…

Tới khi đó, Vu Hải Thanh cũng khó giúp đỡ, bởi vì Trịnh gia sai lầm trước…hãy khoan!

Ý niệm vừa chuyển tới đây, Trịnh Bang Huy ngây ngẩn cả người, sắc mặt xanh mét chậm rãi khôi phục lại.

- Ha ha ha…ha ha ha…Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta.

Tiếng cười to vang vọng toàn bộ biệt thự, Trịnh Bang Huy ngừng cười, ngẩng phắt đầu quát:

- Sảng Sảng, cháu xuống đây!



- Mẹ, bên con đều tốt, cha mẹ đừng lo lắng.


Đi ra khỏi biệt thự Trịnh gia, lái xe đi trên đường lớn, Diệp Dương Thành nhận được điện thoại của Ngô Ngọc Phương, trong lòng vô cùng cảm động.

- Đã có thể lấy ra ba trăm triệu đi làm từ thiện, mẹ còn không biết công ty con tốt lắm sao?

Ngô Ngọc Phương cười nói, cũng không để con trai giải thích, nói tiếp:

- Nhưng mẹ ủng hộ con có tiền làm từ thiện tích âm đức, trường thọ đâu.

- Ha ha…

Diệp Dương Thành không biết nên làm sao trả lời, chỉ ngượng ngùng cười, nói:

- Đúng rồi, mẹ, gần đây trong nhà cũng khỏe đi?

Vừa nói sang chuyện khác, quả nhiên mẹ hắn liền thở dài, nói:

- Chuyện gì cũng tốt, nhưng con đột nhiên lên ti vi, làm thân thích bạn bè lẫn hàng xóm đều biết hiện tại con phát đạt, mấy ngày nay luôn có người đi qua nhà chúng ta ngồi chơi, bọn hắn…

- Muốn con an bài công việc cho họ sao?

Nghe kết quả như vậy, hắn đã sớm có đoán trước nên đã chuẩn bị đủ tâm lý, căn bản không hề kinh ngạc.

Ngô Ngọc Phương gật đầu cười khổ:

- Đại khái chính là ý tứ đó, nhưng còn có người muốn làm việc trong công ty con, nói trong nhà có chút tiền nhàn rỗi, hỏi thăm có thể nhập cổ hay không…

- Phốc…

Diệp Dương Thành vừa mở chai nước suối uống vào một hớp, nghe vậy phun ra, kinh ngạc nói:

- Bọn hắn muốn dùng bao nhiêu tiền nhập cổ?


- Nhiều thì hơn trăm ngàn, ít cũng bảy tám chục ngàn.

Ngô Ngọc Phương cực kỳ bất đắc dĩ nói:

- Ý của họ là, đầu nhập trăm ngàn, ít nhất chiếm được 2-3% cổ phần đi?

- …

Diệp Dương Thành bị đánh bại hoàn toàn, nhún vai nói:

- Mẹ, chuyện nhập cổ thì không thể nào, nhưng nếu có người muốn đến công ty con làm việc, con có thể dặn cấp dưới, dùng lưu trình nhận người theo trình tự bình thường, làm việc trong phân xưởng thì yêu cầu vẫn thấp thôi.

- Ý của bọn họ là có thể an bài làm quản lý người khác hay không? Thoải mái một chút.

Ngô Ngọc Phương nói ra lời này cũng cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Diệp Dương Thành nghe được câu này trầm mặc một lúc, quyết đoán nói:

- Bảo họ đi chết đi!

- Dù sao cũng là thân thích trong nhà, không thì cũng là hàng xóm.

Ngô Ngọc Phương khó xử, hiện tại bà gọi cho con trai cũng vì bị áp lực quá lớn, sắp không chịu nổi, chỉ đành gọi điện hỏi ý tứ con trai.

Trong trấn Bảo Kinh hay có tình trạng này, một hộ gia đình vừa phát đạt lập tức có bạn bè thân thích kéo tới vay tiền, không thì đòi giới thiệu công việc gì gì đó, kết quả cuối cùng làm hộ gia đình kia không chịu nổi phải dọn nhà đi nơi khác ở lại, mà nhà của mình đóng cửa quanh năm suốt tháng.

Đạo lý này Diệp Dương Thành cũng biết, mà hắn cũng hiểu cha mẹ tuyệt đối không đáp ứng đi nơi khác định cư.

Nghe được sự khó xử của mẹ mình, Diệp Dương Thành khó chịu, chẳng lẽ hắn kiếm được tiền, thì phải nuôi một đám người nhàn rỗi trong công ty sao?

Trầm mặc một lát, hắn nói:

- Mẹ, mẹ kéo dài thời gian đi, con sẽ nghĩ biện pháp…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui